Editor: Phù Đàm Bách Diệp
Hồ Vương gắt gao cầm cổ tay Giản Chỉ Hề không thả.
Hắn một bộ dáng ngươi không giao con ta ra thì đừng mơ tưởng rời đi nơi này.
Mặc quần áo của hồ ly, nằm ở trên giường hồ ly, giả mạo hồ ly, đây đúng là chuyện Hồ Vương có thể làm được.
Giản Chỉ Hề ổn định tâm thần, tiếp nhận kinh hỉ của Hồ Vương.
“Ta không trộm Cẩn Tu! Hắn không trở về sao?”
“Ngươi còn muốn nói sạo? Chính là ngươi!” Hồ Vương không buông tha, hắn nói: “Ta biết ngươi thèm nhỏ dãi Cẩn Tu nhà ta thật lâu, nhưng ngươi không thể dùng trộm!”
“Ta không trộm, nếu trộm hắn đi, ta còn tới nơi này tìm hắn làm gì?”
“Ai biết ngươi có phải trở về lấy cho hắn chút quần áo tắm rửa hay không?”
“...”
Hồ Vương này, Giản Chỉ Hề sợ, tuyệt đối sợ.
“Tư Mệnh, mỹ mạo huyết mạch của Thanh Khâu Hồ Tộc chúng ta không thể đứt đoạn ở chỗ ngươi được đâu!”
Hồ Vương một dáng vẻ đau lòng nhức óc.
“Làm sao lại như vậy? Ngươi không phải có ba người con sao?”
“Gì? Nói như thế nghĩa là ngươi không hủy huyết mạch của nhà ta thì sẽ không bỏ qua ư?”
“...”
Hồ Vương này, quá khó câu thông, không nói đạo lý.
Hồ Vương nhìn Giản Chỉ Hề chằm chằm, nhìn chòng chọc một lát, hắn rốt cục thở dài, dường như vừa thỏa hiệp cái gì đó cực lớn.
“Thôi thôi, chỉ cần ngươi để Cẩn Tu trở về, ngươi muốn phá hỏng thì phá hỏng đi, xấu một chút cũng không có việc gì, Hồ tộc đẹp lâu như vậy, ra một chút đặc biệt cũng được.”
“...”
Giản Chỉ Hề rất muốn biết, con hồ ly già này lên làm Hồ Vương như thế nào.
Đầu óc cùng người bình thường không giống nhau.
“Ta tới tìm Cẩn Tu, nếu hắn không ở vậy ta đi.”
Câu thông chuyện này, còn phải xây dựng cùng chỉ số thông minh.
Hiển nhiên nàng và Hồ Vương không phải, vậy thì không có gì để đàm luận.
Giản Chỉ Hề xoay người rời đi, Hồ Vương lại ngăn lại nàng.
“Trước kia hắn hạ phàm mang một người phàm trở về, nghe nói là đến thế gian tìm ngươi. Ngươi thật không biết hắn đi nơi nào sao?”
“Không biết, hắn quả thực đi tìm ta, nhưng ta nghĩ là hắn đã về Thanh Khâu rồi.”
Hồ Vương mặt ủ mày ê lại thở dài, một đôi mắt hồ ly tinh xảo đều nhăn lại.
“Cẩn Tu nhà ta có phải đi lạc hay không?”
“...”
“Tư Mệnh, ngươi tại sao không đi tìm Cẩn Tu nhà ta?”
“Ta?”
“Đúng vậy ngươi thầm mến Cẩn Tu nhà ta lâu như vậy, không thấy hắn tại sao ngươi không đi tìm? Chẳng lẽ chân tướng như người ta đồn, di tình biệt luyến thông đồng với Thương Lăng?”
“...”
Hồ Vương trừng lớn hai mắt, dường như phát hiện ra chuyện gì lớn lắm.
“Chẳng lẽ, Cẩn Tu phá hủy gian tình của các ngươi, các ngươi giết người diệt khẩu? Ngươi có mới nới cũ, còn mưu sát người cũ?”
“...”
Giản Chỉ Hề cảm thấy một khắc cũng không thể cùng Hồ Vương nói tiếp.
Nàng chỉ vào phía sau Hồ Vương nói: “Cẩn Tu về rồi kìa!”
Hồ Vương vừa quay đầu lại, Giản Chỉ Hề vội vàng bỏ chạy, trong nháy mắt biến mất.
Khi Giản Chỉ Hề bay đi, còn nghe được Hồ Vương u oán gầm gừ: “Tư Mệnh, phải xin lỗi Cẩn Tu nhà ta!”
Dưới bầu trời u ám, Giản Chỉ Hề một hơi bay thật xa, thoát khỏi Hồ Vương độc hại.
Chỉ là, hồ ly đã đi đâu?
Có chuyện quan trọng gì biến mất lâu như vậy?
Xem ra, nghi hoặc của nàng tạm thời khó giải.
Nàng mới vừa thở dài, bỗng nhiên phát hiện nàng vậy mà lạc đường?
Nàng ngừng giữa không trung, cẩn thận xem xét tình huống xung quanh.
Bốn phía một mảnh xám xịt, không có trăng, không có sao, không có một tia sáng, như là rơi vào một tầng sương mù vậy.
Nhưng vào lúc này, một đạo kiếm quang hiện lên, xông thẳng đến phía nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...