Editor: Phù Đàm Bách Diệp
“Thuốc đúc lại thân thể.”
Thấm Tử Nhân nghe nói như thế, nụ cười trên mặt như trước, phảng phất đã sớm thành thói quen.
“Khiến người thương tâm, mỗi lần tới đều là hỏi muốn đồ vật của người ta, không có một lần là chân tâm thật ý muốn đến thăm ta sao?”
“Cho ta.”
“Ai, lồng ngực đau quá, đau quá, quả thực đau đến không có cách nào hô hấp.”
Thấm Tử Nhân một bên lắc đầu, một bên chuyển thân, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả trái cây.
“Ai kêu người ta tâm địa thiện lương, đối với ngươi có mười phần thật tình? Thôi thôi, ngươi muốn liền cho ngươi, đây là Vân Tơ Quả. Muốn đúc lại thân thể người phàm, cái này là đủ.”
“Không đủ.”
Thấm Tử Nhân thần sắc không thay đổi, nụ cười như trước, chuyển thân, trong tay thay một sợi rễ.
“Bảo bối của ta đều ở chỗ này, ngươi đừng lừa ta, đây là Phạn Thiên Căn. Muốn đúc lại thân thể tiên nhân, cái này là đủ.”
“Không đủ.”
Lúc này, thần sắc Thấm Tử Nhân rốt cục thay đổi, nàng thu hồi Phạn Thiên Căn.
“Không đủ thì không có, đi nhà khác, tiễn khách.”
Thấm Tử Nhân xoay người, đang muốn bay đi, lại nghe được Thương Lăng lên tiếng, ngạnh sinh sinh dừng chân lại.
“Tử Đằng Tâm.”
Thấm Tử Nhân kinh ngạc quay đầu lại nhìn Thương Lăng, đôi mi thanh tú nhíu lại.
“Tử Đằng Tâm của ta quý như vậy, ngay cả khôi phục thần thể đều đủ, ngươi muốn tới làm cái gì? Tứ hải bát hoang này nơi nào còn có chân thần cho ngươi cứu?”
“Ngươi không cần phải để ý đến.”
“Mặc kệ, ta liền không cho, Tử Đằng Tâm trân quý. Ba ngàn năm nảy mầm một lần, ba ngàn năm nở hoa một lần, ba ngàn năm kết tâm một lần, một viên Tử Đằng Tâm, cần 9000 năm đấy!”
Thấm Tử Nhân một bộ ta thật đau lòng, dáng vẻ ngươi đừng mơ tưởng lấy đi.
“Ngươi có ít nhất trên trăm miếng.”
Thương Lăng thần tình không thay đổi, sắc mặt như trước.
Trong nháy mắt, Thấm Tử Nhân sắc mặt liền biến, nàng vặn lông mi, vẻ mặt tức giận.
“Đây là đang làm lộ tuổi tác của ta sao? Ngươi không biết làm lộ tuổi tác nữ nhân là một chuyện rất quá đáng sao?”
Lúc này, thần sắc Thương Lăng rốt cục có biến hóa, hắn quay đầu nhìn về phía Thấm Tử Nhân.
“Coi như ta thiếu ngươi một ân huệ.”
Thương Lăng lời này vừa nói ra, sắc mặt Thấm Tử Nhân trong nháy mắt đại biến.
“Ôi má ơi, ta không nghe lầm chứ? Đây là Thương Lăng sao? Lời nợ nhân tình như vậy đều tính ra miệng!”
Thấm Tử Nhân vẻ mặt hưng phấn, vây quanh Thương Lăng vài vòng, trên mặt đất rơi xuống nhiều đóa hoa tử đằng.
“Thương Lăng a Thương Lăng, ai quan trọng như vậy, vậy mà làm khối băng vạn năm ngươi mở miệng?”
Tâm tình Thấm Tử Nhân nhất thời rất tốt, gió khẽ động, thổi ra trận trận mùi hoa.
“Muốn Tử Đằng Tâm, đúc lại thần thể, chẳng lẽ lại có chân thần gì sống lại?”
Thương Lăng mặt không chút thay đổi cùng Thấm Tử Nhân hưng phấn hình thành cực kì đối lập.
Nhưng Thấm Tử Nhân lại làm không biết mệt, vây quanh Thương Lăng xoay nhiều vòng.
“Cho ta.”
Thấm Tử Nhân dừng lại, cổ tay chuyển một cái, một viên Tử Đằng Tâm xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
“Ừ, cho ngươi.”
Thương Lăng tiếp nhận Tử Đằng Tâm, sau đó nhìn về phía Thấm Tử Nhân.
“Băng Liên Linh Bàn.”
Thấm Tử Nhân sững sờ, nụ cười trong khoảnh khắc biến mất, chân mày vặn vẹo, suýt chút nữa nổi đóa.
“Ngươi đây là muốn đem tất cả gia sản của ta móc đi sao? Thứ gì tốt nhất, ngươi liền chọn thứ đó sao?”
“Ừm.”
“...”
Thấm Tử Nhân yếu ớt thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thôi thôi, quen biết nhiều năm như vậy, ta đều có thói quen, nếu không có chuyện trọng đại, nếu là không đào tuyệt đỉnh bảo bối, ngươi sẽ không tới tìm ta, ta sớm nên giác ngộ sớm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...