Editor: Hạ Vy Lam
“Ha ha ha... Tư Mệnh, ngươi vậy mà không có uống Mạnh bà thang, nguyên lai, mệnh cách gì đó, đều là ngươi cố ý!”
Dao Cơ cười ha hả, nàng ta nói: “Ta lại thật không ngờ, ngươi tâm cơ như vậy, trách không được, lần đầu tiên nhìn thấy ta, ngươi liền thưởng ta một cái tát!”
“Là vì đoạt Thương Lăng? Đời này, đời trước ngươi cũng không có uống Mạnh bà thang, đúng hay không?”
Con mắt Mộ Thanh Yên chăm chú nhìn Vân Triệt trong lòng Dao Cơ, tâm bị nhéo không đi được.
“Ngươi muốn nói cái gì đều được, trả lại Vân Triệt cho ta, ngươi muốn như thế nào đều được!”
“Thế nào đều được? Sách sách... Tư Mệnh, ngươi đem ta hại thành cái dạng này, ngươi theo ta nói thế nào đều được?”
Dao Cơ điên cuồng cười ha hả, thần sắc mơ màng, gần như không khống chế được.
Mộ Thanh Yên thấy kinh hãi không thôi, Dao Cơ đã điên, trong mắt nàng ta tất cả đều là điên cuồng.
Càng như vậy, càng không dễ dàng khống chế được, càng dễ dàng làm chuyện này tuyệt tình hơn.
“Ta bị tra tấn thành cái dạng này, bị người lừa gạt đi làm đỉnh lô tu luyện, toàn thân bị trồng Thực Cốt Trùng, hấp thu tinh tuý toàn thân, gặm cắn cốt nhục trưởng thành.”
“Mỗi thời mỗi khắc, mỗi ngày mỗi đêm, đều chịu đủ dày vò. Mỗi đêm ngày bị làm nhục, bị đưa cho người khác làm đồ chơi, hấp thu tinh hoa dương khí, dùng để nuôi nấng Thực Cốt Trùng.”
“Thống khổ như vậy, ngươi hiểu không? Ngươi có thể tưởng tượng sao?”
“Ngươi không biết! Lúc ta phải chịu dày vò, ngươi lại cùng Thương Lăng triền miên, kết hôn, sinh con, bất kỳ một việc gì, đều chiêu cáo thiên hạ, phách lối làm sao!”
“Đây chẳng phải là đang khoe khoang ngươi thắng lợi, đang cười nhạo ta thất bại sao?”
“Tư Mệnh, ta chịu đựng khổ, đều là do ngươi ban tặng!”
“Ngươi cướp nam nhân của ta, đem ta đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục, món nợ này, ta sẽ đòi lại gấp bội!”
Dao Cơ càng nói càng kích động, càng ngày càng điên cuồng, đôi tròng mắt hồng lóe sáng.
Trên má trái nàng ta huyết sắc bắt đầu hiện ra, nhìn dữ tợn khủng bố.
Vân Triệt bị nàng sợ đến trực tiếp khóc oa oa, khóc không lên tiếng, vẫn muốn khóc.
“Được rồi được rồi! Có chuyện gì ngươi nhắm về phía ta, đưa Vân Triệt trở về, ta tùy ý ngươi sắp đặt!”
Mộ Thanh Yên nghe được tiếng khóc Vân Triệt, gần như điên cuồng, cả người đều như hỏng mất.
“Tùy ý ta sắp đặt?”
Dao Cơ vươn tay, móng tay thật dài để trên khuôn mặt non mềm của Vân Triệt.
“Cái khuôn mặt nhỏ nhắn này thật mềm, thật non mềm, xúc cảm tốt đây.”
Dao Cơ cười đến âm trầm, đột nhiên, móng tay khẽ động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Triệt vẽ ra một đạo vết máu.
“Ai nha, bị thương.”
“Dao Cơ!”
Mộ Thanh Yên chứng kiến trên mặt Vân Triệt tổn thương, toàn thân nàng run rẩy, sợ hãi, nhưng cũng bất đắc dĩ.
“Như thế nào? Tức giận sao?”
Dao Cơ cong môi cười nói: “Ta cũng từng tức giận như vậy đấy, thế nhưng có biện pháp nào sao? Loại tư vị này, ngươi sẽ được từng chút nếm thử.”
Mộ Thanh Yên nắm chặt tay, trong tay còn cầm cây trâm dính máu.
Nháy mắt sau đó, Mộ Thanh Yên giơ cây trâm lên, phía trên cổ mình dùng sức rạch một nhát.
Nhưng mà, cây trâm còn chưa cắt vỡ yết hầu nàng, bị pháp lực Dao Cơ vừa ra, đánh bay đi.
“Muốn chết?”
Dao Cơ thu lại nụ cười, trở nên vô cùng dữ tợn.
“Muốn chết, khôi phục tiên thân đi đối phó ta sao? Tư Mệnh, ngươi thật coi ta là ngốc sao?”
Cổ tay Mộ Thanh Yên bị đả thương, trên cổ tay máu tươi chảy đầm đìa.
“Ta sẽ không để cho ngươi mãn nguyện, ngươi nếu là dám chết, ta liền rút gân lột da nghiệt tử này, khóa lại hồn phách, để cho hắn trọn đời không được siêu sinh!”
Nghe được trong lời nói của Dao Cơ, Mộ Thanh Yên hoàn toàn cứng đờ.
Nàng bây giờ mới chân thật cảm thụ được, cái gọi là muốn sống không được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...