Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Thanh Yên sau khi rời giường liền đi tìm Hề Minh Dật.
Nàng đẩy xe lăn Hề Minh Dật tản bộ trong sân, cùng hắn nói chuyện phiếm.
“Thật ra nàng không cần như vậy, ta không có trách nàng, chỉ là đau lòng thôi.” Hề Minh Dật thở dài một tiếng.
Mộ Thanh Yên sửng sốt.
“Nhiều vết thương nứt ra như vậy, nàng không đau sao?”
Mộ Thanh Yên rất nghiêm túc ngẫm lại: “Lúc đánh không đau.”
“Hay nàng đi đánh lại một lần nữa đi?”
Mộ Thanh Yên lập tức ý thức được mình quá thành thật.
“Không, ta nghe đại phu, tuyệt đối không tự giày vò.”
Hề Minh Dật nghe nói thế, cười khẽ một tiếng.
Lúc này, một đạo thân ảnh vèo vèo chạy vào từ bên ngoài viện.
“Thanh Yên tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ!”
Đoạn Ngọc La từ bên ngoài xông vào, vừa đến liền quan sát Mộ Thanh Yên từ trên xuống dưới.
“Ta không sao, muội đừng lo lắng.”
“Hôm qua muội uống nhiều, quên mất toàn thân tỷ đều bị thương, lại còn lôi kéo tỷ cùng đánh nhau, đều là muội sai, ta muội rồi!”
“Vậy ta có thể phạt muội không?”
Đoạn Ngọc La rất nghiêm túc gật đầu.
“Phạt muội ngươi lập lại lần nữa chuyện ngày hôm qua nói với ta.”
Đoạn Ngọc La sững sờ, nàng nhìn Mộ Thanh Yên, lại cúi đầu nhìn về phía Hề Minh Dật, không cẩn thận liền đỏ mặt.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ làm khó muội rồi, muội uống say làm sao còn nhớ rõ đã nói cái gì chứ.”
“Ta có thể nhớ kỹ mà.”
“Ài! Thanh Yên tỷ tỷ, say rượu nói bậy, tỷ đừng cho là thật, tỷ cũng chớ nói lung tung nha!”
Đoạn Ngọc La vội vàng bày ra tư thế cầu xin, mắt to rưng rưng nhìn Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên bất đắc dĩ lắc đầu, nữ hán tử ngày hôm qua đâu mất rồi?
Muội ấy chẳng phải lúc nào cũng nhanh nhẹn dũng mãnh sao!
Mộ Thanh Yên đẩy Hề Minh Dật tản bộ, Đoạn Ngọc La đỏ mặt theo ở phía sau, chậm chạp không đi song song.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài cửa có tiếng huyên náo, âm thanh hỗn loạn, phá vỡ sự yên tĩnh trong viện.
“Các ngươi là ai, Lam Thiên sơn trang không cho phép, há có thể cho các ngươi tự tiện xông vào?”
“Có còn vương pháp hay không, biết trong này có ai không?”
Chỉ thấy thân thể quản gia bỗng nhiên bị người đá một cước bay từ bên ngoài vào trong viện.
“Ta quản các ngươi là ai à! Đều cút ngay cho ta! Coi như lão hoàng đế của các ngươi đến, ta cũng không nể mặt mũi!”
Một giọng nam nhân bá đạo lại quen thuộc truyền đến từ phía bên ngoài viện, cả người Mộ Thanh Yên run lên, sửng sốt.
Âm thanh kia...
“Lại là ác bá nào, lớn lối như vậy! Dám xông vào Lam Thiên sơn trang của ta, xem ta có chặt ngươi ra không này!”
Đoạn Ngọc La thấy vậy giận dữ, không nói hai lời liền đi về phía cửa.
Chỉ thấy một nam tử mặc một bộ trường bào gấm màu đen dẫn đầu từ bên ngoài xông tới, vừa tiến đến liền trực tiếp giao thủ cùng Đoạn Ngọc La.
“Ngươi là ai! Dám lớn mật như thế! Chẳng lẽ ngươi không biết đây là chỗ nào à?”
Nam tử kia không trả lời Đoạn Ngọc La, hiển nhiên cũng không có tâm tình vòng vo với nàng.
Thế là trong vòng mấy chiêu đã đánh bại Đoạn Ngọc La, ném nàng ngã lăn trên đất.
Sau đó hắn một chút cũng không dừng lại, trực tiếp đi vào trong viện, đi về phía Mộ Thanh Yên.
“Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Không được làm họ bị thương!”
Đoạn Ngọc La vội vàng bò dậy từ dưới đất đuổi theo nam tử kia, nhưng hắn thật sự đi quá nhanh.
Đoạn Ngọc La vẫn chưa kịp đuổi theo đã thấy nam tử kia đến trước mặt Mộ Thanh Yên.
Hắn nhìn Mộ Thanh Yên, bỗng nhiên đưa tay ôm Mộ Thanh Yên vào trong ngực.
“Thanh Yên, rốt cuộc ta cũng tìm được nàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...