Mặt trời chiều ngả về tây, bóng đêm dần dần tràn ngập như vẩy mực nhuộm đen cả bầu trời.
Mộ Thanh Yên dưới sự nâng đỡ của Đoạn Ngọc La thong thả đi tới chính viện Lam Thiên sơn trang.
Hề Minh Dật chậm rãi theo phía sau, nhìn bóng lưng hai người.
Dọc theo đường đi, Đoạn Ngọc La nói rất nhiều chuyện với nàng.
Lúc này Mộ Thanh Yên mới biết, chỗ ở của Hề Minh Dật mặc dù là trong địa bàn Lam Thiên sơn trang, thế nhưng viện của hắn là độc lập.
Hắn ra hay vào, cả hạ nhân đều không thuộc sự quản lí của Lam Thiên sơn trang, mà thuộc về viện của hắn.
Chẳng trách nàng đến Lam Thiên sơn trang lâu như vậy, người bên trong lại không biết nàng tồn tại.
Sau khi Hề Minh Húc qua đời, Hề Hoằng Tân nạp một phi tử.
Nghe nói người kia có dáng dấp bảy phần tương tự Càng quốc công chúa, thê tử cũ của ông ấy,.
Cho nên, mặc dù Hề Minh Dật và Hề Minh Húc không cùng mẫu thân, nhưng dáng dấp cũng rất giống nhau.
Khi Hề Minh Dật còn bé bị phụ thân Đoạn Ngọc La nhìn trúng, mang về sơn trang tự mình bồi dưỡng.
Cho nên, y thuật của Hề Minh Dật hoàn toàn kế tục từ phụ thân Đoạn Ngọc La.
Mộ Thanh Yên còn nhờ Đoạn Ngọc La biết được tình huống hiện tại của Ly quốc.
Hơn 20 năm trước, sau khi Càng quốc bị Hề Minh Húc diệt quốc, bản đồ nhập vào Ly quốc, lãnh thổ Ly quốc tức khắc mở rộng rất nhiều.
Bản đồ mở rộng, chiến tranh kết thúc, trăm công nghìn việc.
Một mình Hề Minh Húc dùng thời gian vẻn vẹn ba năm, chẳng những diệt Càng quốc, còn muốn Càng quốc hoàn toàn dung nhập, trở thành một bộ phận của Ly quốc.
Do đó đem địa vị Ly quốc trở thành đế quốc bá chủ, khai sáng tân triều thịnh thế.
Trong lúc đó có bao nhiêu khó khăn, Mộ Thanh Yên có thể tưởng tượng ra.
Ba năm, quá ngắn.
Hắn phải tốn bao nhiêu tinh lực, bao nhiêu tâm tư mới có thể làm hoàn mỹ như thế.
Mộ Thanh Yên đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, hắn có bao nhiêu đêm không ngủ, có bao nhiêu ngày bận rộn liên tục.
Có người nào vào lúc chàng mệt mỏi, pha cho chàng thêm tách trà không?
Có người nào, đau lòng vì chàng không?
Chết là hết, còn sống vẫn phải dày vò.
Nàng đột nhiên cảm thấy, lúc kia cứ vứt bỏ hắn như vậy, có phải quá tàn nhẫn hay không.
Hề Minh Húc không tái hôn, cho đến ba năm sau bệnh chết ở kinh thành.
Nghe được mấy tin tức này, tim Mộ Thanh Yên đắng chát lan tràn.
Nếu biết sẽ như vậy, trước đây nàng sẽ không cam lòng vứt bỏ hắn.
Dù sao, bọn họ yêu nhau như vậy.
“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Vết thương đau không? Muội thấy tỷ có vẻ rất khổ sở.”
Giọng Đoạn Ngọc La truyền đến, phá vỡ mọi tâm tư của Mộ Thanh Yên.
Nàng thu hồi tinh thần, lắc đầu: “Ta không sao, sắp đến chưa?”
“Ừ, ngay phía trước đó, tỷ kiên trì chút nữa nha.”
Mộ Thanh Yên gật đầu.
Một nhóm ba người rất nhanh đi tới chính sảnh.
Mộ Thanh Yên vừa mới bước vào chính sảnh, tim nàng bỗng nhiên đập “Thịch” một cái.
Nhìn một đôi phu thê trong chính sảnh, ký ức giống như thuỷ triều ào tới.
Nàng chẳng phải đã sớm đoán được sao?
Đoàn Ngọc La họ Đoàn, Lam Thiên sơn trang, không phải là Lam Thấm cùng Thiên Diễn sao?
Cho dù qua hơn hai mươi năm, cho dù năm tháng đã lưu lại vết tích trên người họ, nàng vẫn chỉ cần liếc mắt liền nhận ra họ như cũ.
Trong nháy mắt thấy họ, thân thể Mộ Thanh Yên đều run rẩy.
Ký ức dũng mãnh tràn vào đầu, thoáng như mới hôm qua.
Nàng nhớ rõ, lúc nàng ở Vân Ninh thành Càng quốc, bọn họ từng xuất hiện.
Trước đó nữa, chính là tại hoàng cung.
Cùng một ngày, Lam Thấm cướp Thiên Diễn, mẫu hậu nàng táng thân biển lửa.
Bánh xe vận mệnh chuyển động, mọi chuyện đều đang lặng lẽ xảy ra không hề ngừng nghỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...