Ánh mắt Mộ Thanh Yên có chút mơ màng, nàng nhắm hai mắt lại, ký ức giống như thuỷ triều ào ạt tới.
Khóe mắt nàng đã ướt.
Nàng cũng không biết được kết cục của Hề Minh Húc.
Không phải nàng không quan tâm, chỉ là vẫn giấu kín tình cảm của mình.
Nguyên nhân bởi vì thế gian này chỉ có Thương Lăng, không có Hề Minh Húc, nàng sợ mình sẽ không giữ nổi trái tim.
Nhưng làm sao nàng cũng không nghĩ đến, vận mệnh lại đưa nàng về nơi đây.
Hề Minh Dật thấy thần sắc Mộ Thanh Yên không tốt lắm, hắn có chút không đành lòng.
“Nàng chớ suy nghĩ quá nhiều, chờ nàng hết bệnh, ta sẽ phái người đưa nàng trở về, hiện tại nàng cứ an tâm dưỡng thương trước đã.”
Mộ Thanh Yên gật đầu, nàng nói: “Cảm ơn huynh.”
“Chuyện nhỏ không đáng nói, ta vừa may đi ngang qua thôi, âu cũng là duyên phận.”
Hề Minh Dật nói xong, nhìn Mộ Thanh Yên nhắm mắt lại, hắn liền chậm rãi rời khỏi phòng nàng, đóng cửa phòng lại.
Thời gian vội vã trôi qua, Mộ Thanh Yên ước chừng nằm trên giường khoảng mười ngày, Hề Minh Dật mới cho phép nàng xuống giường.
Sáng sớm ngày hôm đó, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng, tâm tình Mộ Thanh Yên cũng ấm áp theo.
Dưới sự nâng đỡ của nha hoàn, nàng chậm rãi đứng dậy khỏi giường.
Hề Minh Dật ở một bên nhìn, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, ôn hòa, khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân.
“Nàng cẩn thận một chút, từ từ thôi, đừng bất cẩn chạm tới vết thương, lỡ như nứt ra thì nàng lại phải nằm thêm mười ngày nửa tháng đấy.”
Nghe được lời này của Hề Minh Dật, Mộ Thanh Yên không nhịn được, “phì” một tiếng bật cười.
Ở chỗ này mười ngày, mỗi ngày đều trải qua ung dung tự tại, không có tranh chấp, không có đủ loại cạm bẫy.
Mộ Thanh Yên rất thích.
Dưới sự nâng đỡ của nha hoàn, Mộ Thanh Yên chậm rãi đi ra cửa.
May mà khi còn bé ở Mộ phủ nàng làm sát thủ được bồi dưỡng mười hai năm, da dày thịt béo, thân thể rắn chắc.
Nếu không thì bị thương nặng như vậy, nàng chẳng biết bao lâu mới có thể xuống giường.
Đi ra cửa, một cơn gió mát thổi tới, thổi bay sợi tóc Mộ Thanh Yên, nhẹ nhàng phiêu động.
Hề Minh Dật theo ở phía sau, nhìn khuôn mặt đầy ánh mặt trời của Mộ Thanh Yên có chút xuất thần.
“Huynh đi qua Châu Lâm Sơn chưa? Phong cảnh bên đó là tuyệt nhất Ly quốc, đặc biệt mỹ lệ.” Mộ Thanh Yên bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Khi còn bé, hoàng huynh Hạ Thiên Túng từng đưa nàng qua, nàng qua thật lâu mới bằng lòng hồi cung.
Sau khi trở về bị phụ hoàng trách phạt, Hạ Thiên Túng quỳ một ngày ở từ đường.
“Chưa đi qua, đường núi rất khó leo, ta không leo nổi đâu.”
Mộ Thanh Yên sững sờ, sao nàng lại quên hai chân Hề Minh Dật tàn tật từ nhỏ, rất nhiều nơi đều không đến được.
Hề Minh Dật là con trai thứ hai của Hề Hoằng Tân sau khi lên ngôi, cũng chính là nhị đệ của Hề Minh Húc, cùng tuổi với nàng.
Hai chân hắn tàn tật từ nhỏ, không cách nào kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Thế là từ nhỏ hắn đã trải qua thời gian nhàn vân dã hạc*, tính tình cũng không màng danh lợi, không bị quyền lực xâm nhiễm, tâm tính thuần khiết không tì vết.
* người sống nhàn tản, xa lánh thế sự
Mộ Thanh Yên rất thích hắn, làm việc không sợ hãi, vân đạm phong khinh, dùng thái độ thản nhiên lại tích cực đối mặt với thế giới này.
Không oán không hận, vĩnh viễn có một nụ cười ấm áp.
“Không sao, chờ ta hết bệnh, ta dẫn huynh đi.”
“Được” Hề Minh Dật lộ ra một nụ cười rất tươi.
“Bức thư ta viết lúc trước huynh đã gửi đi chưa?”
“Yên tâm đi, tin đã truyền ra ngoài, đại khái hơn mười ngày sau có thể đến Thanh quốc, nếu người nhà nàng tới đón, tính từ hôm nay trở đi, đại khái khoảng một tháng sẽ đến.”
Mộ Thanh Yên gật đầu, cũng không biết Quân Bắc Hàn sẽ gấp thành bộ dáng gì nữa.
“Thanh Yên, nàng thích nơi này không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...