Thanh điểu cúi đầu, xoay người bay ra khỏi gian phòng của Lãnh Lâm Sương.
Thấy thanh điểu rời đi, Lãnh Lâm Sương siết chặt quả đấm.
Trong mắt người cô ta thích không có cô ta, kẻ thích cô ta lại quá mức vô dụng!
Vì sao thanh điểu không phải là Thương Lăng?
Lãnh Lâm Sương hít sâu một hơi, nằm lại trên giường, nghĩ bước kế tiếp nên đi thế nào.
Sau khi thanh điểu bay ra khỏi gian phòng của Lãnh Lâm Sương, còn chưa bay xa thì đột nhiên có một tấm lưới chụp xuống đầu hắn.
Có mai phục!
Vẻ mặt thanh điểu bối rối, hắn đang muốn vận tiên lực phá tan tấm lưới trên đầu.
Đột nhiên, vô số mũi tên bắn về phía hắn, dày đặc như mưa.
Thanh điểu cười lạnh một tiếng: “Phàm nhân ngu xuẩn, chút cung tiễn này còn muốn làm gì ta ư?”
Chỉ thấy lúc ánh sáng xanh bừng lên, thanh điểu đang muốn phá tan lưới lớn.
Cách đó không xa, trong tay Quân Bắc Hàn cầm một cây trường cung, trên đầu mũi tên đính một hạt châu, nhắm về phía thanh điểu.
“Vèo” một tiếng, mũi tên của Quân Bắc Hàn bị bao phủ trong vô số mũi tên bình thường, căn bản là khó có thể khiến người ta chú ý tới.
“Rầm” một tiếng lớn vang lên, mũi tên cắm vào trong thân thể thanh điểu, nổ tung trong cơ thể hắn.
Bên cánh còn lại của thanh điều bị nổ nát, đuôi cũng không còn.
Hắn không duy trì được hình người, hóa thành nguyên hình rơi xuống.
Hắn vừa mới rơi xuống đất, vô số trường kiếm liền vọt tới xung quanh hắn, vây hắn lại.
“Các ngươi, những kẻ phàm nhân gian xảo vô sỉ!”
Thanh điểu lăn lộn trên mặt đất mấy cái, máu chảy ra bện lông dính một chỗ, hắn triệt để không thể động đậy.
Lúc này, tất cả thị vệ mở ra một con đường, Quân Bắc Hàn từ phía sau đi tới.
“Nói, là ai sai khiến ngươi!”
Quân Bắc Hàn nheo mắt lại, trường kiếm để ngay tim thanh điểu.
Thanh điểu còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe một tiếng thét chói tai, Lãnh Lâm Sương từ trong phòng chạy ra.
Quân Bắc Hàn ngẩng đầu, cau mày nhìn về phía cô ta.
“Tại sao lại có thứ này? Đây là cái gì? Yêu quái sao? Vừa mới vọt vào trong đại điện của thiếp, thiếp sợ đến mức không dám lên tiếng.”
Lãnh Lâm Sương che mặt, sợ hãi lui lại mấy bước.
Quân Bắc Hàn nhíu mày, hắn nói: “Lãnh phi không biết nó sao?”
Lãnh Lâm Sương khiếp sợ lắc đầu, cô ta nói: “Thần thiếp không biết đây là thứ gì, nó sẽ hại người phải không? Hoàng thượng, thần thiếp rất sợ hãi...”
Quân Bắc Hàn kéo ra một nụ cười như không cười.
“Lãnh phi chớ sợ, đỡ Lãnh phi trở về nghỉ ngơi, trẫm muốn đích thân thẩm vấn yêu nghiệt này.”
“Nhưng mà hoàng thượng...”
“Nàng bị thương trên người, nghỉ ngơi cho thật tốt, hôm nay nàng cứu trẫm, trẫm đều ghi tạc trong lòng, quay đầu trẫm sẽ bồi thường cho nàng thật tốt.”
Lãnh Lâm Sương cúi đầu thi lễ một cái.
“Đa tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp thụ sủng nhược kinh.”
Lãnh Lâm Sương nói xong, xoay người rời đi, một đạo tiên lực mà tất cả mọi người không nhìn thấy đột nhiên đánh vào trên người thanh điểu.
Thanh điểu lại phun ra một ngụm máu, hấp hối, chỉ còn hơi tàn.
Thanh điểu nằm trên mặt đất nhìn Lãnh Lâm Sương rời đi, hắn cười khổ, thật ra nàng không cần đi ra, cũng không cần tổn thương hắn.
Nói thế nào đi nữa thì hắn cũng sẽ không bán đứng nàng mà!
Đáng tiếc, nàng không tín nhiệm hắn.
Lãnh Lâm Sương rời đi, sắc mặt Quân Bắc Hàn đột nhiên lạnh hẳn.
“Dẫn hắn đi, trông giữ nghiêm ngặt, đừng để cho hắn chết!”
“Vâng, hoàng thượng!”
Lúc này, con thỏ đi tới bên cạnh Quân Bắc Hàn nói: “Thì ra thái hậu không phải do thanh điểu mang đi, vậy kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?”
“Trẫm thưởng ngươi cho Lãnh Lâm Sương, trước khi thái hậu bình an trở về trước thì nhìn chằm chằm ả ta.”
“Được ”
Ánh mắt Quân Bắc Hàn buồn bã, trong lòng thầm than, Thanh Yên, rốt cuộc nàng đang ở đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...