Lãnh Lâm Sương nhào xuống đất, vết thương rách ra không ngừng chảy máu.
“Hoàng thượng...”
Lãnh Lâm Sương vừa mới mở miệng, Quân Bắc Hàn đã xoay người lên ngựa, nghênh ngang mà đi, vứt lại mình cô ta trên đất, cũng chưa từng liếc mắt một chút.
Lãnh Lâm Sương bò dậy, phất tay lên, một đạo tiên quang xẹt qua, máu từ ngực ngưng lại.
Cô ta sững sờ nhìn Quân Bắc Hàn không thèm quay đầu đi mất, thân thể bắt đầu run rẩy.
“Sao lại vậy, tại sao có thể như vậy?”
Lãnh Lâm Sương thét một tiếng chói tai, thê lương vang vọng toàn bộ cánh rừng.
Bên cạnh vách núi, Mộ Thanh Yên bị vứt ra, nàng nhanh chóng rơi xuống, gió rào rạt vang lên bên tai.
Nàng không phải chưa từng bay, nhưng lần đầu bay không dùng pháp lực.
Cảm giác bị đâm chết là gì, nàng mơ hồ còn nhớ rõ.
Nhưng cảm giác ngã chết lại chưa từng có.
Nàng cũng không hề nghĩ đến Dao Cơ lại tìm người giúp đỡ, còn tìm được cái loại si tình như thế.
Liều mạng cũng muốn kéo nàng làm đệm lưng, rất si tình, rất chuyên nghiệp.
Chỉ là đời này của nàng cứ kết thúc như vậy sao?
Quân Bắc Hàn không tìm được nàng, có lo lắng hay không?
Đời này, vẫn là kết cục chia ly sao?
Mộ Thanh Yên nhắm hai mắt lại, không muốn nghĩ, không muốn nhìn nữa.
Chớp mắt sau, thân thể nàng rơi vào một tảng đá cứng nhô ra bên dưới vách núi.
Lúc lưng nàng va chạm vào tảng đá, ngọc bội bên hông bỗng nhiên lóe sáng.
Một đạo ánh sáng màu trắng nhấp nhoáng, một cái vòng bảo hộ bao lấy Mộ Thanh Yên bên trong, thay nàng chắn những va đập khi ngã từ vách đá trăm trượng xuống.
Mộ Thanh Yên cúi đầu liếc nhìn, đó là ngọc bội lúc hồ ly tiễn nàng đeo vào người.
Mộ Thanh Yên còn chưa thả lỏng một hơi, nhất thời, ngọc bội bên hông bị thân thể đè với tảng đá phía sau, vỡ thành hai mảnh.
Người không may thì uống nước lã cũng bị dính răng.
Bây giờ Mộ Thanh Yên chính là như vậy.
Ngọc bội vừa vỡ, toàn bộ vòng bảo hộ biến mất không thấy đâu, Mộ Thanh Yên lăn từ trên tảng đá xuống.
Từ chỗ của nàng đã cách mặt đất không xa, phía dưới tảng đá là rừng cây, Mộ Thanh Yên cứ một đường như vậy.
Thân thể bị vô số cành cây quẹt làm bị thương, vết thương trên người rạn nứt, cả người be bét máu thịt, chỉ còn lại có một chữ: Đau.
Mộ Thanh Yên lăn đến mặt đất thì ý thức đã mờ nhạt, mắt nhắm lại, ngất đi.
“Xuy” một tiếng, một chiếc xe ngựa dừng lại ở chỗ Mộ Thanh Yên ngã xuống.
Một bàn tay kéo rèm xe ra, một giọng nói truyền tới: “Chuyện gì xảy ra?”
“Phía trước có người từ trên vách đá lăn xuống đây, thụ thương, máu me khắp người, dường như rất nghiêm trọng, không biết có chết không.”
Người trong xe yên lặng trong nháy mắt, sau đó nói: “Cứu nàng lên đây đi.”
Sau một lát, xa phu bế Mộ Thanh Yên lên xe ngựa.
Tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người nàng đều chảy máu không ngừng, máu tươi dính đầy xe ngựa.
“Sao nàng lại bị thương nặng như vậy?”
Người trong xe thở dài một tiếng: “Đi thôi, mang nàng trở về trị thương trước đã.”
Xe ngựa rời đi rất nhanh, để lại bụi bay đầy trời phía sau.
Qua một hồi, một thân ảnh trắng như tuyết từ trên vách đá bay xuống.
Con thỏ mở to mắt, hai mắt gấp đến đỏ bừng, hít hít cái mũi.
“Thái hậu, ngươi đang ở đâu vậy, không phải ta tìm nhầm chỗ chứ? Ngươi chạy đi đâu rồi?”
Con thỏ gấp muốn chết, nhìn bên này không có, sau đó lại nhanh chóng bay đi nơi khác tìm.
Bên cạnh vách núi, Quân Bắc Hàn tung người xuống ngựa, nhìn bên dưới vách núi trăm trượng, tim hắn như muốn ngừng đập, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...