Quân Bắc Hàn thở dài một hơi, vẻ mặt thương tiếc.
“Thái hậu, tú nữ nho nhỏ này quả thực không đáng để người tức giận, còn tự mình động thủ.”
Nghe nói thế, Mạnh Tử Nam thở phào một cái.
Khóe miệng Lãnh Lâm Sương lộ ra nụ cười, cô ta biết mà, Quân Bắc Hàn nhất định sẽ mở miệng vì cô ta!
Mệnh cách như vậy, cô ta đã sớm nắm chắc thắng lợi trong tay!
Mộ Thanh Yên thấy Lãnh Lâm Sương vui vẻ, mệnh cách là cô ta viết, tình thế phát triển thế nào thì cô ta cũng biết rõ.
Nàng quay đầu, nhíu mày hỏi Quân Bắc Hàn: “Nếu không thì sao?”
“Tiểu Linh Tử” Quân Bắc Hàn gọi.
“Có nô tài ”
“Thay thái hậu động thủ, người muốn đánh mấy lần ngươi đánh mấy lần, không cần nhẹ tay, thái hậu vui thì trẫm có thưởng.”
Lời Quân Bắc Hàn vừa nói ra, trừ Mộ Thanh Yên thì tất cả mọi người đều kinh ngạc ngu người!
Ở chung với Quân Bắc Hàn nhiều năm như vậy, tính khí của hắn Mộ Thanh Yên rất rõ, lúc nãy hắn vừa mở miệng là nàng liền biết trong lòng hắn suy nghĩ gì.
Lúc này, Mạch Lưu Thương vô cùng kinh ngạc nhướn mày, mà khuôn mặt Mạnh Tử Nam hoàn toàn đông cứng.
Ông ta trừng lớn hai mắt, dáng vẻ thật không thể tin được.
Bất quá những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là biểu tình của Lãnh Lâm Sương, Mộ Thanh Yên rất chờ mong đó nha.
Mộ Thanh Yên vội quay đầu, thấy sắc mặt Lãnh Lâm Sương tái nhợt, gương mặt sưng đỏ, nước mắt như hạt đậu rơi xuống.
Đôi mắt cô ta trừng cực lớn, quả thực không thể tin được lời này là từ miệng Quân Bắc Hàn nói ra!
“Sao lại vậy, tại sao có thể như vậy! Hoàng thượng, sao người có thể đối xử với ta như vậy, người...”
“Bốp bốp ”
Tiểu Linh Tử đi tới trước mặt Lãnh Lâm Sương, nháy mắt tát hai cái.
Lãnh Lâm Sương bị đánh lệch mặt, ngoẹo đầu, trực tiếp ngã xuống đất.
Trong lòng Mộ Thanh Yên chấn động, nàng đau dùm Dao Cơ luôn đấy, tự mình hạ phàm thì thôi, còn bị người phàm đánh như vậy, nhất định là vô cùng nhục nhã.
Nhưng mà Mộ Thanh Yên thoải mái, cực kì thoải mái!
Trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự mình làm bậy thì không thể sống!
Mộ Thanh Yên đoán, câu cuối cùng mà Lãnh Lâm Sương muốn nói là, sao người không theo kịch bản mà diễn?
Ha ha ha!
Lục trà nữ nhất định không nghĩ tới, thằng ranh Quân Bắc Hàn kia đã lớn rồi, đánh ý đồ xấu trên người Mộ Thanh Yên đây này!
Mộ Thanh Yên đột nhiên cảm thấy rất châm chọc, Dao Cơ phí hết tâm tư viết một mệnh cách như vậy, cản trở bọn họ, thành toàn cho mình.
Kết quả vẫn như cũ, không thể ngăn cản Quân Bắc Hàn thích nàng, vẫn chẳng thể thay đổi vận mệnh pháo hôi của cô ta.
Có sự đề phòng từ đời trước, đời này Mộ Thanh Yên nhất định ngược cho không thể thoát thân Lãnh Lâm Sương được!
Để cho cô ta hối hận khi hạ phàm, làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
Lúc này, Quân Bắc Hàn mở miệng.
“Hai cái tát này là đánh ngươi bất kính thái hậu.”
Thế là Tiểu Linh Tử rất phối hợp ngồi xổm xuống, lại tát hai cái “Bốp bốp ”
“Hai cái tát này là đánh ngươi bất kính trẫm.”
Mộ Thanh Yên sửng sốt, chuyện này liên quan gì tới Quân Bắc Hàn?
“Hoàng thượng, tú nữ Lãnh Lâm Sương không có bất kính người mà...”
Mạnh Tử Nam sắp khóc rồi, việc ông ta làm sao lại biến thành thế này!
“Bất kính thái hậu chính là bất kính trẫm, từ khi nào mà ngươi nói nhảm nhiều như vậy!”
Mạnh Tử Nam bị nghẹn họng nên chỉ có thể câm miệng.
Mộ Thanh Yên ngồi xổm xuống, đưa tay, móng tay được sơn vẽ diễm lệ của nàng bóp vào mặt Lãnh Lâm Sương, bóp ra năm vết máu nho nhỏ xinh xinh.
Nàng biết, Dao Cơ dùng tiên thể hạ phàm, những vết thương này cũng sẽ không lưu lại vết tích nào trên người cô ta.
Chỉ cần cô ta thi pháp liền có thể khôi phục như thường.
Nhưng Mộ Thanh Yên vẫn muốn cô ta đau đớn, đòi lại toàn bộ thống khổ mà cô ta đem đến cho Hạ Triều Ca.
>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...