“Ngươi vừa nói như vậy, hình như ta lại rất chờ mong về tiên giới.”
Mộ Thanh Yên cảm khái nói: “Phong thủy luân chuyển, Dao Cơ cũng có một ngày như vậy!”
“Người xấu ắt có quả báo, ngươi yên tâm đi.” Vọng Thư cười nói: “Tiếp tục xem đi.”
Mộ Thanh Yên cầm mệnh cách tiếp tục đọc.
“Về sau Mộ Thanh Yên không biết liêm sỉ, vậy mà âm thầm có thai cùng Mạch Lưu Thương, mang thai sinh con?”
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, lại đọc: “Sau khi sinh con tận lực chăm sóc đứa trẻ, khiến quyền lực trong tay dần dần xói mòn.”
“Cuối cùng bị Quân Bắc Hàn đoạt lại quyền lực, gian phu Mạch Lưu Thương chết không toàn thây, yêu hậu Mộ Thanh Yên bị nhốt vào tử lao, nghiệt tử bị bóp chết trong tã lót.”
Tay Mộ Thanh Yên có chút run rẩy.
“Cuối cùng, Mộ Thanh Yên tìm được cơ hội chạy trốn, giết chết Quân Bắc Hàn và Lãnh Lâm Sương khiến triều chính Thanh quốc suy sụp, Thanh quốc sụp đổ, chịu vạn dân phỉ nhổ, trở thành một đời họa quốc yêu hậu.”
“Thế nào?” Vọng Thư lo lắng liếc mắt nhìn Mộ Thanh Yên.
“Không có việc gì, sinh hay không sinh con là việc của ta, nàng ta không quản được.” Mộ Thanh Yên ngưng ngày.
“Chỉ là ta không rõ, vì sao kết thúc mệnh cách lại là Quân Bắc Hàn cùng Lãnh Lâm Sương cùng chết? Cái này có chút sai sai. Dao Cơ sao lại viết như thế?”
“Đại khái nàng ta muốn sau khi Thương Lăng khôi phục trí nhớ sẽ hận ngươi.” Vọng Thư cũng nghi hoặc.
Mộ Thanh Yên yên lặng không nói, rơi vào trầm tư.
“Dù sao những thứ này ngươi cũng xem rồi, chính ngươi muốn thay đổi thì nàng ta cũng hết cách. Ai biết trong đầu Dao Cơ úng nước nhiều hay ít.”
Mộ Thanh Yên cầm tờ giấy viết có mệnh cách xé nát, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay, vận nội công trực tiếp hủy thành bột phấn.
“Không sao cả, đời này địa vị cao hơn Thương Lăng, võ công cao hơn Thương Lăng, cũng thông minh hơn hắn, ta không có gì phải sợ.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt.”
Vọng Thư đứng dậy phủi váy, ánh trăng rơi xuống một chỗ.
“Vậy ta đi trước, ngươi phải tốt đó, ta ở tiên giới chờ ngươi trở về.”
Mộ Thanh Yên tựa trên ghế quý phi, cười xinh đẹp, hiện ra hết phong tư yêu hậu.
“Biết rồi, chơi chán thì ta sẽ về.”
Vọng Thư xoay người biến mất.
Vọng Thư mới vừa rời đi, cung nữ Tử Tô bên cạnh Mộ Thanh Yên vội vội vàng vàng chạy vào.
“Nương nương, không ổn rồi, thái tử uống thuốc độc tự sát!”
Mộ Thanh Yên nhíu mày, khóe miệng treo một nụ cười xinh đẹp.
“Bắt đầu chơi rồi?”
Nói xong, nàng đứng lên: “Đi, đi xem một chút.”
Hai người đi nhanh đến đông cung đèn đuốc sáng trưng.
Bên trong Đông cung, từng thái giám cung nữ đều vội vã, mười phần sốt ruột, nhìn tình thế vô cùng gấp gáp.
Lúc Mộ Thanh Yên đi tới gian phòng Quân Bắc Hàn, hắn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, môi thâm tím.
Thái y đang ngồi ở bên giường nơm nớp lo sợ châm cứu giải độc cho hắn.
“Tham kiến Hoàng hậu nương nương ”
“Miễn lễ, thái tử thế nào?”
“Hồi nương nương, trúng độc không sâu, phát hiện sớm, nếu không hậu quả khó mà lường được.”
Trên mặt thái y kia đổ rất nhiều mồ hôi, nhìn ra được ông ta vô cùng khẩn trương.
“Nương nương, thái tử để lại một phong di thư, hiện tại đã đưa đến chỗ hoàng thượng.”
Tử tô nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên không nhanh không chậm đi tới bên giường Quân Bắc Hàn ngồi xuống, tự tay thăm dò mạch hắn.
Mạch đập một cái, chân mày nàng nhíu một cái, phất tay lên.
” Tất cả các ngươi đều lui xuống đi ”
Thái y sửng sốt: “Nương nương, việc này... Không tốt đâu? Thái tử điện hạ vẫn còn đang nguy cấp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...