Lệ phi thấy lụa trắng bỗng thất sắc, nàng ta lui lại mấy bước, ngồi sụp xuống đất.
“Hoàng thượng, hoàng thượng người muốn làm gì!”
“Về sau Bắc Hàn để Thanh Yên nuôi nấng, Lệ phi, nàng cùng trẫm đi thôi.”
“Không, không được, thiếp không muốn...”
Lệ phi bỗng nhiên lắc đầu liều mạng lui lại, nhưng mà Cao công công ngăn nàng lại, nàng ta không thể lui được nữa.
“Hoàng thượng, thần thiếp van cầu ngươi, xem như thiếp đã vì người sinh Bắc Hàn, tha cho thần thiếp một mạng đi!”
Lệ phi quỳ trên mặt đất dập đầu, dập đầu đến chảy máu.
“Lệ phi, thủ đoạn của nàng còn không bằng thái hậu nhỏ tuổi này, vì giang sơn Thanh quốc, trẫm chỉ có thể mang nàng đi.”
“Hoàng thượng, thần thiếp có thể không làm thái hậu, thần thiếp chỉ muốn sống sống...”
“Thanh Yên, động thủ đi.” Quân Diệp Hoa thở dài một hơi.
Thần sắc Mộ Thanh Yên lạnh lùng cầm lấy lụa trắng đi về phía Lệ phi.
Bị Quân Diệp Hoa bồi dưỡng lợi dụng ba năm, việc giết người nàng làm không ít, hết thảy đều quen việc quen tay, tuyệt đối không nương tay.
“Không, không được...”
Lệ phi liều mạng giãy dụa, nhưng khí lực làm sao có thể so với Mộ Thanh Yên.
Lụa trắng siết trên cổ nàng ta, nàng ta liều mạng trừng mắt, giãy dụa lần cuối.
Mộ Thanh Yên cười nhạt, tất cả mọi người trong mắt Quân Diệp Hoa cũng không bằng giang sơn của hắn.
Người bên gối có thể vứt bỏ, hết thảy đều có thể lợi dụng, lòng dạ ác hơn bất kì ai.
May mà nàng không sinh con, bằng không cũng phải chết.
Lụa trắng trong tay dần dần kéo căng, Lệ phi giãy dụa từ từ yếu dần, Mộ Thanh Yên dùng lực kết thúc tính mạng Lệ phi.
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh từ ngoài cửa xông vào nhằm về phía Mộ Thanh Yên cùng Lệ phi.
Dùng sức đẩy Mộ Thanh Yên ra.
Nàng đang muốn động thủ thu thập thằng nhóc này, nhưng lúc nhìn thấy hai mắt hắn bỗng nhiên cứng đờ, cả người ngây ngẩn quên phản ứng.
Đôi mắt kia nàng sẽ không quên, cũng không dám quên, Quân Bắc Hàn lại chính là Thương Lăng!
Một đạo sét từ trên trời giáng xuống, bổ tới đỉnh đầu Mộ Thanh Yên, thì ra thằng nhãi này ở đây!
“Mẫu phi, mẫu phi!”
Quân Bắc Hàn ôm thi thể Lệ phi, lớn tiếng kêu lên.
Nhưng mà Lệ phi đã chết, thân thể đã cứng lại, không có bất kỳ hồi âm nào.
Quân Bắc Hàn bi thống, đặc biệt tức giận, hắn đứng dậy dùng sức đẩy ngã Mộ Thanh Yên.
Mộ Thanh Yên vẫn còn đang ngu người chưa phục hồi tinh thần lại.
Cứ như vậy, Mộ Thanh Yên bị Quân Bắc Hàn đẩy ngã, đụng vào cái giá phía sau, bình sứ rơi đầy đất.
Mặt đất đầy mảnh vụn sứ, tay nàng đè ở phía trên bị quẹt chảy máu.
Quân Bắc Hàn còn muốn động thủ với Mộ Thanh Yên, Quân Diệp Hoa đã quát hắn.
“Bắc Hàn, dừng tay!”
Quân Bắc Hàn sững sờ, mặc dù hắn phẫn nộ, căm hận, nhưng chỉ có thể ngừng tay.
Vừa dừng tay, lý trí cũng theo trở lại, hắn biết, mẫu phi chết là phụ hoàng bày mưu đặt kế.
Bằng không, Mộ Thanh Yên không thể nào động thủ trước mặt phụ hoàng.
“Thanh Yên, qua đây ”
Mộ Thanh Yên từ dưới đất đứng lên, đi tới bên người Quân Diệp Hoa.
Quân Diệp Hoa cầm lấy tay Mộ Thanh Yên, đau lòng thổi một cái.
“Có đau lắm không?”
Đau không? Đây chỉ mới là bắt đầu.
Quân Diệp Hoa cố ý để cho Quân Bắc Hàn thấy nàng giết Lệ phi, vì để cho Quân Bắc Hàn hận nàng.
Đợi có một ngày, Quân Bắc Hàn đủ lông đủ cánh tự tay giết nàng, không lưu lại hậu hoạ.
Cái đẩy này của Quân Bắc Hàn chỉ là vừa mới bắt đầu.
Trong những ngày tháng sau đó, hắn sẽ trả thù nàng nhiều gấp bội.
Đây chính là sự an bài của Quân Diệp Hoa, lòng dạ hắn ác độc hơn bất cứ ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...