Hạ Triều Ca lại một lần nữa nghẹn họng trân trối, Hạ Uyển Tình giúp nàng đổi mới nhận thức về bạch liên hoa nha!
Giả bộ mà cũng có thể bước lên tầm cao mới!
Hề Minh Húc là một đại nam nhân, trước mặt có một nữ tử yếu đuối té xỉu, bốn bề vắng lặng, chẳng lẽ không nên đỡ?
Không đỡ chính là không có khí khái nam tử.
Đỡ thì kẻ ăn vạ thành công.
Thật lo lắng, Hạ Triều Ca ôm con tim mong manh nhìn phản ứng của Hề Minh Húc.
Chỉ thấy Hề Minh Húc than nhẹ một tiếng tiến lên.
Hạ Triều Ca gần như muốn điên, bạch liên hoa này muốn đụng vào nam nhân của nàng!
Không thể nhịn nữa!
Thật là không đành lòng, làm sao có thể nhìn phản ứng chân thực của Hề Minh Húc?
Thật lo lắng, thật khó chọn, muốn phát điên rồi.
Giữa lúc Hạ Triều Ca do dự có phóng qua hay không, Hề Minh Húc quả nhiên ngừng lại trước mặt bạch liên hoa.
Hạ Triều Ca tức giận dâng trào, bây giờ xông ra có tính là bắt gian tại chỗ được không?
Nhưng Hề Minh Húc ngồi xuống lại không ôm lấy Hạ Uyển Tình, mà nhặt viên đá nhỏ.
Hả? Kịch bản gì xuất hiện thế?
Chớp mắt tiếp theo, hòn đá nhỏ từ ngón tay Hề Minh Húc bắn ra, bay thẳng đến một góc phía sau hành lang.
Ở giữa thứ nào đó, ngay sau đó truyền đến một tiếng hét thảm thiết.
“A... Ngươi lại dám đánh ta!”
Hạ Triều Ca ngu người thấy Tam công chúa Càng quốc Địch Lam Thấm nhảy ra từ trong góc, giương nanh múa vuốt.
Thì ra kẻ xem kịch không chỉ có mình nàng!
Hề Minh Húc đứng lên, hơi hơi cúi đầu, xem như là hành lễ.
“Làm phiền công chúa.”
Hề Minh Húc nói xong không chút do dự xoay người rời đi, phương hướng vừa vặn chỗ Hạ Triều Ca đang núp.
Hạ Triều Ca trừng lớn hai mắt, thấy Hề Minh Húc đi về phía mình, trên mặt hiện ra một nụ cười lúng túng.
“Ta sợ chàng lạc đường nên trở lại tìm chàng.”
Cũng không thể nói rằng ta đang đứng ở góc tường xem bát quái nhỉ?
“Tìm được chưa?”
“Tìm được rồi!” Hạ Triều Ca gật đầu.
“Vậy còn không mang ta trở về đi?”
Hạ Triều Ca sửng sốt, bị Hề Minh Húc dắt tay.
Hề Minh Húc cũng không quay đầu lại.
Hạ Triều Ca còn quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy Địch Lam Thấm mắng Hề Minh Húc một trận, sau đó không cam tâm tình nguyện nâng Hạ Uyển Tình dậy.
Lúc đỡ lên, động tác trên tay vừa thô lỗ lại không kiên nhẫn, không cẩn thận kéo vào tóc Hạ Uyển Tình, trong nháy mắt khóe mắt nàng ta liền ướt.
Hạ Triều Ca than nhẹ, ăn vạ nguy hiểm lắm, đừng chọn mấy tên tài xế già vô lương tâm.
“Nhìn cái gì đấy?”
Hề Minh Húc bóp tay Hạ Triều Ca.
“Không có gì, làm sao chàng biết ta ở đâu?”
“Về sau lúc núp góc tường nghe lén, không được thở mạnh như vậy, ánh mắt không được mang đao, ta thật hoài nghi nàng đang muốn gọi ta tới.”
Hề Minh Húc nói xong khẽ cười, hắn nói: “Đặc biệt lúc ngồi xuống nhặt viên đá, suýt chút nữa ta không nhịn được cười ra tiếng.”
“...”
Hạ Triều Ca liền khó hiểu, Hề Minh Húc bề ngoài đứng đắn, nội tâm vô sỉ mặt người dạ thú, làm sao lại được người ta ưa thích thế?
Hạ Triều Ca yếu ớt thở dài, bạch liên hoa không cầm lòng được, ngay cả chính nàng cũng mù mắt theo luôn.
Hề Minh Húc cùng Hạ Triều Ca đi càng lúc càng xa, lúc Địch Lam Thấm nâng Hạ Uyển Tình dậy, nàng ta yếu ớt mở hai mắt ra.
“Ngươi tỉnh rồi? Vậy thì quá tốt, không có chuyện của ta nữa, ta đi đây, tự ngươi về đi.”
Địch Lam Thấm thấy Hạ Uyển Tình tỉnh liền trực tiếp buông tay ra.
Hạ Uyển Tình không ngờ nàng ta nói buông tay liền buông tay, một chút chuẩn bị cũng không có, nàng mất chống đỡ, lại không cẩn thận ngã quỵ xuống.
Mà kẻ đầu sỏ gây tội Địch Lam Thấm đã cao chạy xa bay, đầu cũng không quay lại đuổi theo hai người Hạ Triều Ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...