Toàn thân Hạ Triều Ca cứng đờ, nhưng lại không có ý muốn đẩy Hề Minh Húc ra.
Ai biết, Hề Minh Húc lại bóp bóp cánh tay và eo nàng, xoa bóp Hạ Triều Ca đến ngứa ngáy.
Hạ Triều Ca đang muốn đẩy Hề Minh Húc ra, giận đến mức muốn mắng to hắn là tên sắc lang!
Hề Minh Húc lại mở miệng trước, hắn hết sức hài lòng nói: “Ồ, cho ăn một tháng, cuối cùng cũng có thịt thịt, béo múp míp ôm thoải mái hơn nhiều.”
Hạ Triều Ca sững sờ, nhất thời tỉnh ngộ!
Thì ra một tháng trước Hề Minh Húc ghét bỏ nàng gầy cấn thấy sợ, thế là áp dụng sách lược bỏ đói.
Trước hết để cho nàng nhìn mỹ vị mà không thể ăn, đói không chịu nổi nữa mới cho nàng ăn, chính là để cho nàng ăn nhiều thêm chút!
Chẳng trách trong tháng này, nàng càng ăn càng nhiều, mỗi lần đều ăn no căng, sau đó bị kéo ra ngoài tản bộ cho tiêu hóa.
Thì ra chủ ý của con hàng này là vậy!
Hạ Triều Ca cũng tiện tay xoa bóp thịt bên hông mình, cảm giác không tệ, béo múp míp, quả nhiên mập ra!
Hạ Triều Ca rơi lệ, vậy mà không cẩn thận bị Hề Minh Húc nuôi thành béo phì!
“Làm gì mà mặt khổ sở vậy?” Hề Minh Húc hỏi.
Hạ Triều Ca bĩu môi không nói, trong lòng bảo bảo đau khổ, bảo bảo không nói.
“Đừng không vui có được không?”
Hề Minh Húc ôn nhu sờ đầu Hạ Triều Ca.
Hạ Triều Ca có chút cảm động, đang chuẩn bị nói ra ủy khuất trong lòng, lại nghe Hề Minh Húc nói thêm một câu.
“Tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống, vất vả lắm mới có thịt, đừng để gầy đi.”
Chút cảm động nhất thời tan thành mây khói, Hạ Triều Ca giận dữ, đẩy Hề Minh Húc ra.
“Ta không ăn! Ta cho ngươi biết, ta muốn ăn uống điều độ, muốn giảm béo, ta không ăn!”
Hạ Triều Ca nói một trận hùng hồn, sau đó liền chạy ra khỏi lều trướng.
Hề Minh Húc cười bất đắc dĩ.
Ra khỏi lều, trong lòng Hạ Triều Ca có chút bế tắc, bị Hề Minh Húc bao nuôi như vậy, nàng chạy không khỏi.
Đến ngày hắn lật đổ sự thống trị của Hạ gia, nàng nên đi đâu về đâu?
Hạ Triều Ca yếu ớt thở dài, đầy bụng tâm sự, tính toán thời gian một chút, nàng tới Bắc Cương đã hơn nửa năm.
Còn mấy tháng nữa nàng phải về kinh thành, đến lúc đó nàng cũng không có cơ hội ở chung với Hề Minh Húc thế này nữa?
Bỗng nhiên thật phiền muộn.
“Ồ, lão yêu bà, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của ngươi. Chẳng lẽ do xuân đau thu buồn à?”
Hạ Triều Ca quay đầu, thấy Đoạn Thiên Diễn đi tới, đang lo không có chỗ trút giận liền có người đưa tới cửa.
“Tiểu tử thối, ba ngày không đánh là muốn nhảy lên mái nhà lật ngói sao?”
Hạ Triều Ca xốc quả đấm hướng về phía Đoạn Thiên Diễn.
Đoạn Thiên Diễn nhanh chóng tránh né, tung ra một đấm, cản trở tấn công của Hạ Triều Ca.
Hạ Triều Ca cong môi cười: “Ồ, thì ra là công phu của đệ có tiến bộ, tới tìm ta làm thí nghiệm đúng không?”
“Nhãn lực của lão yêu bà không tệ, ta cho ngươi biết, lúc ngươi cùng Hề Minh Húc nói chuyện yêu đương, ta ta nàng nàng, ta vẫn luôn cố gắng, hôm nay chính là ngươi...”
Lời Đoạn Thiên Diễn còn chưa nói hết, tận lực kêu thảm một tiếng: “A...”
Hạ Triều Ca một cước đá bay Đoạn Thiên Diễn, cả người hắn bị văng ra, hô lớn: “Ta sẽ trở về! Lão yêu bà ngươi chờ đó!”
Bị Đoạn Thiên Diễn làm trò như thế, tâm tình buồn rầu của Hạ Triều Ca nhất thời tiêu tán, nàng phủi tay, mười phần thỏa mãn về lều nghỉ ngơi.
Nửa tháng sau, Ly quân chuẩn bị thỏa đáng, khởi xướng trận đánh thứ nhất với Càng quân.
Sau khi La Gia Anh ngã ngựa, Trình Phi Dương thế vị trí của ông ta lên làm chủ soái Huyền Vũ quân.
Hề Minh Húc tọa trấn, Trình Phi Dương dẫn đầu, mang một nhánh quân đội hướng về phía nơi đóng quân bị chiếm của Huyền Vũ quân đánh về.
Ly quân khí thế mười phần, khí thế tất yếu phải thu hồi lãnh địa đã mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...