Nháy mắt sau khi Hạ Triều Ca bắn phát súng đó, cả người vọt lên, nhào về phía Hề Minh Húc.
Ngựa của Hề Minh Húc bị sợ, phát ra một tiếng hý thật dài.
Cũng trong nháy mắt đó, Địch Phỉ Nhiên bóp cò súng trong tay.
“Đoàng” một tiếng, trực tiếp bắn lên người Hề Minh Húc.
Hề Minh Húc ôm Hạ Triều Ca đang nhào qua, hai người lăn xuống đất, xoay mấy vòng, tình hình nhất thời càng thêm hỗn loạn.
Hạ Triều Ca cực kì hoang mang, trước ngực nàng có một vết máu đỏ, Địch Phỉ Nhiên bắn trúng Hề Minh Húc!
Nàng vẫn không thể nào đỡ được, nàng vẫn thất thủ!
Sau khi hai người dừng, Hạ Triều Ca khiếp sợ kéo Hề Minh Húc qua, kiểm tra cẩn thận vết thương trên người hắn.
Hề Minh Húc quay người đè Hạ Triều Ca xuống, không cho nàng nhúc nhích.
“Ngươi có bị thương không?”
Hạ Triều Ca vừa dứt lời, một loạt tiếng mũi tên sắc bén đâm rách không khí truyền đến.
Hai người ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ nghe Địch Phỉ Nhiên kêu thảm một tiếng, một mũi tên dài xuyên thấu trước ngực trái của hắn, bị bắn ngã xuống ngựa.
Càng quân hoàn toàn đại loạn, ngay sau đó, bọn chúng bắt đầu cuống quít rút lui.
Hạ Triều Ca quay đầu, kiểm tra vết thương củaHề Minh Húc, chỉ thấy trên cánh tay hắn máu chảy ồ ạt, cũng không có vết thương nào khác.
Nàng thở phào nhẹ nhõm một cái, cuối cùng cũng không có việc gì, quá nguy hiểm, may mà lệch.
Nàng thu hồi ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm cánh tay Hề Minh Húc, lại phát hiện Hề Minh Húc đang mỉm cười nhìn nàng.
“Nàng giống như rất lo lắng nhỉ?”
Hạ Triều Ca nhéo hắn một cái, nàng tức giận nói: “Đây là nói đùa sao? Không cẩn thận một chút thôi là ngươi liền mất mạng!”
“Sợ ta mất mạng như vậy?”
Hạ Triều Ca thấy trong mắt Hề Minh Húc không có vẻ khẩn trương mà đầy ắp ý cười, nàng tức giận, cười cười cười, cười cái gì mà cười, hù chết nàng rồi đó!
Hạ Triều Ca quay đầu ra chỗ khác, không để ý Hề Minh Húc.
Hề Minh Húc buông nàng ra, đỡ nàng từ dưới đất dậy.
“Lão... Sư huynh, huynh không sao chứ, hù chết người ta!” Đoạn Thiên Diễn đỏ mắt, nghiêm mặt xông về phía nàng.
Hạ Triều Ca vui vẻ sờ sờ đầu hắn: “Ngoan, không có việc gì đâu, ta lợi hại không?”
“Huynh dỗ con nít hả? Lão... Yêu...Chết tiệt” Đoạn Thiên Diễn bạt tay đẩy tay Hạ Triều Ca ra, trợn mắt nhìn.
“Thiếu tướng quân, ngài không sao chứ?” Trình Phi Dương cùng với một đám tướng lĩnh vội vàng chạy về phía Hề Minh Húc, vây quanh bọn họ, bảo hộ ở bên trong.
“Không sao cả, bị thương ngoài da mà thôi.” Hề Minh Húc cười nói: “Quân sư y thuật cao minh, lần này phải làm phiền quân sư rồi.”
Hả? Không phải có quân y sao?
“Ha ha, đúng vậy, biểu hiện của quân sư quá anh dũng, quả thực làm chúng ta sáng mắt ra!”
“Không sai, lần này tam hoàng tử Càng quốc nhất định tức chết!”
“Quân sư, ngài chịu khổ rồi!”
Hạ Triều Ca cười cười, vẫn là Ly quân tốt nhất, tất cả mọi người đều nhiệt tình như vậy.
“Được rồi, về quân doanh trước đi.” Hề Minh Húc ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lên ngựa.
Lúc này, trước mặt Hạ Triều Ca xuất hiện tay của Hề Minh Húc, Hạ Triều Ca ngẩng đầu, thấy Hề Minh Húc đang ngồi trên ngựa nhìn nàng.
“Lúc này nàng do dự, ta có thể hiểu là nàng xấu hổ không?”
“Không!” Hạ Triều Ca nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng nàng vẫn đưa tay cho Hề Minh Húc, lên ngựa của hắn.
Ngồi ở phía trước Hề Minh Húc, phía sau dán lồng ngực lên hắn, bị tay hắn nắm dây cương nhẹ nhàng ôm lấy, tim Hạ Triều Ca đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt còn có chút ủng hồng.
Rốt cuộc lại trở về rồi.
Bên cạnh có Ly quân dũng cảm, có Đoạn Thiên Diễn ngây thơ, còn có Hề Minh Húc đáng ghét, thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...