“Nàng là một đóa hoa hướng dương nở rộ, không kiều diễm, không quyến rũ, lại hướng về phía ánh mặt trời, tươi đẹp bung tỏa, soi sáng con đường phía trước.”
Đây là câu nói êm tai nhất của Địch Phỉ Nhiên mà Hạ Triều Ca từng nghe.
Hoa hướng dương, thật ra là có chút đề cao nàng.
Nàng cũng không phải người làm đại sự gì, chút thông minh thua xa Hề Minh Húc, bất quá nghiền ép Địch Phỉ Nhiên vẫn được.
Hắn quá tự phụ, tồn tại sự tự đại của người xuyên không, nhưng không có đủ đầu óc, nghĩ người khác quá đơn giản.
Có thể ở Càng quốc hắn quả thực không có đối thủ, để cho hắn một đường cao giọng hát khúc khải hoàn, đắc ý vênh váo.
Thấy Hạ Triều Ca vượt qua khói mù, lộ ra nụ cười, Địch Phỉ Nhiên càng vui vẻ hơn.
“Ngày mai theo ta đi tuần tra quân doanh, thế nào?”
Hạ Triều Ca lộ ra vẻ kinh ngạc lại cảm động, nàng trịnh trọng gật đầu.
Địch Phỉ Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Triều Ca, cười có chút mờ ám.
“Trận chiến này kết thúc, ta sẽ mang nàng về Càng đô.”
Hạ Triều Ca ngượng ngùng cúi đầu.
Đêm nay, Địch Phỉ Nhiên tự mình tiễn Hạ Triều Ca về lều trướng.
Trở lại lều, Hạ Triều Ca phát hiện tỳ nữ Địch Phỉ Nhiên an bài cho nàng lại không ở đây.
Trong lòng nàng sinh nghi, đi vào trong lều một bước, nàng liền phát hiện phía sau giá treo quần áo lại có bóng người!
Chẳng lẽ là tỳ nữ kia? Hay là kẻ khác?
Hạ Triều Ca làm bộ không phát hiện, bình tĩnh rót cho mình chén trà.
Sau đó tự nhiên tùy ý bước đến bên cạnh giá áo.
Chớp mắt sau đó, nàng ném cái chén trong tay đi, đánh vào trên giá áo.
Giá áo ngã xuống trong nháy mắt, Hạ Triều Ca nắm chặt chủy thủ trong tay, đánh về phía bóng người đằng sau.
Nhưng Hạ Triều Ca không ngờ tới là, người kia phản ứng cực nhanh, võ công cao hơn cả chính mình!
Người kia mặc trang phục Càng quân, một bộ râu quai nón dài, hiển nhiên đã dịch dung.
Hai người không qua mấy chiêu, Hạ Triều Ca đã thua trận, hai tay bị hắn gông cùm xiềng xích, ôm vào trong lòng, gắt gao áp chế.
“Ngươi là ai? Ta gọi người đấy!” Hạ Triều Ca uy hiếp.
“Nàng muốn mưu sát phu quân sao?”
Là giọng Hề Minh Húc!
Hạ Triều Ca hoàn toàn sửng sốt, đôi tay giãy dụa cũng dừng lại!
“Ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Nơi này là đại doanh Càng quân, ngươi điên rồi?”
Hạ Triều Ca không thể tin nhìn Hề Minh Húc, quả nhiên trên gương mặt dán đầy râu mép kia, có một đôi mắt nàng quen thuộc.
“Ta cũng muốn điên rồi, cũng là do nàng bức!”
Hề Minh Húc dùng sức véo mặt Hạ Triều Ca, ánh mắt kia như hận không thể ăn nàng!
Hạ Triều Ca bị Hề Minh Húc dọa, lập tức chột dạ.
Không phải chỉ là không nghe hắn tự ý hành động thôi sao? Có không phải để cứu hắn sao?
“Nàng ở đây ăn ngon uống tốt, ngược lại là cực kì thích ý chứ gì, thế nào, vui đến quên cả trời đất, chuẩn bị làm hoàng tử phi Càng quốc?”
Dưới con mắt muốn ăn thịt người của Hề Minh Húc, Hạ Triều Ca lại rụt cổ.
“Nào có, không phải đang phối hợp kế hoạch của ngươi mà tiến hành sao?”
Hề Minh Húc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thoáng nhiều.
“Không cho phép hắn đụng vào nàng, có biết không?”
Giọng Hề Minh Húc mười phần nghiêm khắc, không phải thương lượng, là mệnh lệnh.
“Ta xấu như vậy, hắn mới không thèm đụng vào ta.”
Hạ Triều Ca nhìn ra, Địch Phỉ Nhiên ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng hắn vẫn chịu không nổi gương mặt này của nàng.
Hề Minh Húc “phì” một tiếng bật cười, hắn nói: “Đó là do mắt hắn mù.”
Hạ Triều Ca cười theo hai tiếng khô khốc.
“Nói chính sự đi, hai ngày này cần phải lấy được tín nhiệm của hắn, chịu thêm mấy ngày nữa là ổn, ta sẽ đón nàng trở về.”
Hạ Triều Ca gật đầu, Hề Minh Húc quả nhiên có biện pháp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...