Địch Phỉ Nhiên liếc mắt nhìn Hạ Triều Ca, chân mày hơi cau lại, làm một thế mời: “Quân sư mời ngồi.”
Hạ Triều Ca âm thầm cười trộm, biết rõ nàng nữ trang xấu, còn dám để cho nàng mặc, vậy thì cho hắn tởm chết luôn.
Kết quả là Hạ Triều Ca cười một cái thật lớn, lấp lánh trước mặt Địch Phỉ Nhiên.
Địch Phỉ Nhiên ho nhẹ một tiếng, ổn định tâm thần, hạ quyết tâm tới luôn.
“Quân sư cũng biết đây là cái gì?”
Cơm Tây dưới ánh nến thôi, phú nhị đại chuẩn bị cưa gái.
“Cái này chẳng lẽ là phong tục Càng quốc? Ta chưa từng nghe nói nha.” Hạ Triều Ca giả ngu.
“Cái này thật ra cũng không phải phong tục Càng quốc, là tự ta nghĩ ra.”
Nét mặt Địch Phỉ Nhiên cười đến phong nhã, trong lòng Hạ Triều Ca thầm mắng không biết xấu hổ.
“Không bằng ta dạy quân sư sử dụng dao nĩa như thế nào?”
“Vậy thì đa tạ tam hoàng tử.”
Địch Phỉ Nhiên cười thân sĩ, đi tới bên cạnh Hạ Triều Ca, lấy khăn ăn ra đặt ở trên đùi Hạ Triều Ca.
Nhưng mà lại nói với nàng: “Tay trái cầm dao, tay phải cầm nĩa, cái nĩa ở tay phải cố định miếng thịt bò, tay trái cầm dao cắt miếng thịt ra.”
Giọng nói ôn hòa của Địch Phỉ Nhiên, hơi thở dụ người quanh quẩn bên chóp mũi của Hạ Triều Ca.
Sau khi hắn nói xong, ôn hòa cười, trở lại vị trí của mình, tay cầm dao nĩa làm mẫu cho Hạ Triều Ca một chút.
Hạ Triều Ca mỉm cười, trong lòng cười nhạt, Địch Phỉ Nhiên lại thăm dò nàng.
Lúc Ăn cơm Tây, rõ ràng là tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, Địch Phỉ Nhiên lại cố ý dạy nàng ngược lại, đơn giản chính là muốn xem phản ứng của nàng một chút.
Hạ Triều Ca không thể không cảm thán, chiêu này của Địch Phỉ Nhiên thật độc.
Nếu như nàng thật sự chưa từng ăn, đâm lao phải theo lao cũng không sao, nhưng nếu nàng đã biết, lập tức phải làm ngược lại, chẳng những không quen, còn dễ dàng bại lộ.
Nếu như bạn quen dùng tay phải cầm đũa, có một ngày có người nói cho bạn cần phải cầm bằng tay trái, bạn còn muốn giả vờ vừa mới học được, cực kì không được tự nhiên lại khó khăn nữa.
Nhưng Hạ Triều Ca phải tiếp tục giấu giếm, để gạt bỏ đi băn khoăn của Địch Phỉ Nhiên, chỉ có thể học cầm dao nĩa ngược lại.
Trong toàn bộ quá trình, Địch Phỉ Nhiên một mực duy trì nụ cười, tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của Hạ Triều Ca.
Thật vất vả mới dùng xong bữa cơm dưới ánh nến, Hạ Triều Ca đặt dao nĩa xuống, chậm rãi nói: “Không biết tam hoàng tử định xử trí ta thế nào?”
“Xử trí? Quân sư nói quá nghiêm trọng rồi.”
“Nếu không thì sao? Làm một tù binh, đương nhiên phải bị xử trí.”
Địch Phỉ Nhiên cười rộ lên, hắn nói: “Ta lại không nhìn ra quân sư có chút dáng vẻ tù binh nào, cứ giống như về nhà mình. Khí phách và định lực cùa quân sư, khiến cho ta rất bội phục.”
“Dưới chân là nhà tù, không thể chạy trốn, chỉ có thể bình chân như vại.”
“Nếu như ta nói, ta muốn quân sư ở lại Càng quân dốc sức cho ta thì sao?” Địch Phỉ Nhiên lắc lắc ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Tam hoàng tử nói đùa rồi, ta là người Ly quốc.”
“Quân sư có từng nghĩ tới hay không, trừ việc bên ngoài ngươi là người Ly quốc, thì vẫn là một nữ tử, nữ tử phải có nơi dừng chân của nữ tử, không phải sao?”
Hạ Triều Ca cười nhạt, nếu như là người bình thường, đối đãi ôn nhu trên xe ngựa cộng với bữa cơm dưới ánh nến trong lều, còn có Địch Phỉ Nhiên khiêm tốn ôn hòa đi cùng, chắc đã sớm tâm động rồi nhỉ?
Đáng tiếc nàng không phải là người bình thường, nàng là trưởng công chúa Ly quốc, vốn khinh thường việc gả cho một tên hoàng tử, luận quyền quý, Địch Phỉ Nhiên còn không bằng Hạ Triều Ca nàng.
“Chốn dừng chân của ta không cần tam hoàng tử quan tâm.”
“Chính là ta thích nàng, phải làm sao đây?”
Hạ Triều Ca im lặng không nói, trong lòng cười nhạt, cái loại thả thính con gái này, nàng thấy nhiều lắm rồi biết không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...