Hai cái đầu lặn sát dưới đáy, đây là con kênh nước ngọt dùng để tưới trà, có lẽ bình thường nước sẽ trong nhưng may là hôm nay không có trăng nên mặt nước có phần mờ đục.
Lâm Tố Tố và đồng bọn nghe tiếng nước róc rách liền đi nhanh ra sau đám sắn xem thử nhưng tới nơi thì chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy mặt nước còn dao động, cô ta híp mắt nhìn xuống con kênh nhỏ, tay cầm chắc thân súng bóp cò.
"Pằng."
Viên đạn đồng phóng xuống dòng nước trước mặt, tiếp theo đó đồng bọn của cô ta cũng nã thêm không ít viên tạo nên âm thanh cực kỳ quỷ dị giữa đồi trà vắng.
Một trong những viên đạn lạnh lùng đó có một viên găm thẳng vào bả vai của Triệu Tử Hiên, anh nhẹ đưa tay rì chặt vai mình lại nhưng máu vẫn len lỏi qua kẻ ngón tay hoà vào nước.
Tiểu Hy ở một bên cay mắt, cô đạp một chân thả thân mình thật nhẹ để nước không động rồi dùng miệng ngậm miệng chặt vết thương của anh.
Hai mắt Triệu Tử Hiên run lên kịch liệt, nước tuôn vào không ít nhưng mắt anh không cay vì nước mà vì Trương Tiểu Hy.
Oxy đã không có nhiều, cô còn vì anh mà chịu thiệt, anh ôm chặt eo cô để thân thể cô không nổi lên mặt nước.
Cô gái à, anh làm khổ em rồi.
Lâm Tố Tố bắn hết băng đạn mới dừng lại, bọn họ soi đèn điện thoại quan sát một hồi không thấy máu nổi lên, Lâm Tố Tố móc điện thoại gọi lại cho Trần Đại: "Lão đại, anh đa nghi quá rồi, bên này không có ai cả."
Tắt điện thoại xong cô ta vẫn còn đứng một lúc lâu mới rời đi, đã qua giờ tốt để chuyển nguyên liệu cô ta và đồng bọn cũng không nán lại nữa, cả đám lần lượt lên xe rồi biến mất khỏi đồi trà hoang vắng.
Tiểu Hy ở dưới nước gần như sắp tắt thở, cô bị mất oxy trầm trọng mà không biết là bọn chúng đã đi hay chưa.
Triệu Tử Hiên mặc kệ có chết hay không, anh gỡ vòng tay của Tiểu Hy đẩy cô chồi lên mặt nước, anh cũng đạp bùn nổi lên sau.
Tiểu Hy vật vã vì nín thở quá lâu lại bị ngạt nước, cô gần như sắp ngất đi, hai mắt lờ đờ không nghe được nhịp thở nữa.
Triệu Tử Hiên dùng hết sức đẩy cô lên bờ, vết thương ở vai khiến anh đuối sức nhưng vẫn cố căng mắt làm hô hấp nhân tạo cho cô, giọng của anh lạc đi vì căng thẳng.
"Tiểu Hy, Tiểu Hy, tỉnh lại nhìn anh đi, Tiểu Hy."
Động tác tay của Triệu Tử Hiên trở nên gấp gáp, anh kề môi thổi hơi vào miệng Tiểu Hy.
Một người đàn ông đạn bắn không sợ giờ đây lại hốt hoảng vì một cô gái bị ngạt nước, ruột gan anh sôi sục, hai mắt nóng lên ra sức tạo không khí cho cô dù bản thân anh cũng sắp thở không nổi.
Qua chừng vài phút Tiểu Hy mới ho sặc sụa, Triệu Tử Hiên mừng rỡ ôm chặt cô vào lòng nước mắt chảy ra.
Tiểu Hy nheo mắt từ từ mở ra nhìn xung quanh, hơi ấm của Triệu Tử Hiên làm cô bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy nắm chặt hai tay anh lo lắng.
"Anh sao rồi, đau nhiều lắm có phải không?"
Cô biết nỗi đau bị đạn găm vào da thịt kinh khủng như thế nào, mà anh bây giờ còn bị thương nặng hơn cô lần trước, xui xẻo ở đâu liên tục kéo đến, chỉ trong một thời gian ngắn hai vợ chồng đều bị thương do bị đạn bắn.
Triệu Tử Hiên thấy cô không sau rồi mới kéo cô lại vào lòng mình véo cái má lúng liếng một cái khẽ nhăn trán: "Anh không chết được, anh chỉ lo cho em thôi."
Tiểu Hy bị sự ấm áp của anh làm cho vui vẻ nhưng nhìn máu trên bả vai anh vẫn không ngừng chảy, lúc này không phải là lúc để vui.
Cô gỡ tay anh túm một nắm cỏ nhai thật nhuyễn đắp vào miệng vết thương để cầm máu tạm thời.
"Là ai nói em có gặp nguy hiểm anh cũng không quan tâm." Tiểu Hy chu môi vạch trần.
Triệu Tử Hiên nghiêng đầu nhìn hai cái má trắng nõn của cô vô tư thừa nhận: "Là anh."
Vết thương của Triệu Tử Hiên khá nặng, toàn bộ sức lực của anh đã dùng hết để hô hấp nhân tạo cho Tiểu Hy.
Khuôn mặt anh tái nhợt cố híp mắt quan sát xung quanh, dường như bọn chúng đã đi hết rồi.
"Tiểu Hy, chúng ta vòng ra phía sau xem thử có cần sa ở đó không." Đã đến được đây rồi không thể bỏ lỡ cơ hội này, anh muốn yên ổn sống với vợ mình thì phải phá án thật nhanh.
Tiểu Hy đỡ anh đứng dậy kéo cái điện thoại đã ướt mem ra xem, tối nay anh và cô muốn về nhà e là rất khó.
Cả hai di chuyển chậm chạp ra khỏi bãi sắn rồi đi ngược ra phía sau xem thử.
Đúng như những gì Triệu Tử Hiên nghĩ, chúng trồng trà và sắn ở xung quanh là để che mắt.
Từng rẫy cần sa xanh mướt trải dài xa tít, tự cung tự cấp chả trách bọn chúng có nhiều hàng như vậy.
Tiểu Hy nép sát bên người Triệu Tử Hiên tò mò hỏi: "Đã biết được chỗ chúng sản xuất hàng rồi tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?"
"Đã xác định được cơ quan đầu não của địch thì chúng ta chuẩn bị binh lực tiến đánh thôi." Triệu Tử Hiên nâng nhẹ đôi môi tái ngắt cười với Tiểu Hy, anh quên mất là mình đang bị thương, chỉ biết cô gái trước mặt đã xông thẳng vào trái tim anh rồi.
Thì ra tình yêu có nhiều lớp đến như vậy, lúc mới bắt đầu có phần bài xích, rồi tương tư, nhớ nhung, không thể thiếu, cả một quá trình mà Trương Tiểu Hy lại rút gọn lại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi đã khiến anh yêu cô đến như vậy.
Cả hai không lưu lại lâu, Tiểu Hy đỡ Triệu Tử Hiên xuống dốc, bây giờ vẫn chưa biết rõ hai người họ đang ở chỗ nào mà điện thoại liên lạc thì không có, chỉ còn cách tìm xuống đường lớn bắt xe quá giang để về nhà.
Triệu Tử Hiên vừa đi vừa thở dốc, trên người anh không ít vết sẹo do đạn trúng nhưng nếu nói là quen cảm giác đau thì chỉ có anh quen chứ cơ thể anh thì không.
Tiểu Hy nhận thấy sức nặng trên vai mình càng lúc càng lớn, cô tháo giày bấu chặt hông của anh bấm móng chân xuống đất.
Phía ngoài là loại đất mùn tơi xốp dùng để trồng cây trà nên rất khó đi, cô bây giờ tuy một mà hai không dễ để di chuyển.
Vừa đi còn phải vừa quan sát đám người của Lâm Tố Tố còn quanh quẩn ở đây không, cho tới lúc cả hai đứng dưới ngọn đèn đường màu vàng ở đường quốc lộ Tiểu Hy mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ có lẽ đã hơn 11 giờ đêm, đường xá vắng tanh không có một chiếc xe qua lại, mà người đàn ông bên cạnh cô sắp không xong rồi.
Lúc nãy Tiểu Hy không hoảng bây giờ mới hoảng, nắm cỏ của cô không giúp được gì trong việc cầm máu, bây giờ không lấy viên đạn ra ngay sợ rằng anh sẽ gặp nguy hiểm mà trong tay cô chẳng có một dụng cụ nào.
Triệu Tử Hiên ngã xuống vệ đường trong sự bất lực của Tiểu Hy, lúc cô bị Hàn Đăng Kỳ bắn cũng không đáng sợ bằng lúc này, hai mắt cô ướt nhoà, lay cánh tay của Triệu Tử Hiên, giọng nghẹn lại: "Anh đừng ngủ, ở đây không ngủ được, em cõng anh tới bệnh viện."
Dứt lời cô khom người kéo hai tay Triệu Tử Hiên quàng lên cổ mình nhưng sự gấp gáp của cô làm động tới vết thương của anh khiến anh đau đớn, cả anh và cô đều lạnh do bị ướt nhưng trán anh bây giờ đã lấm tấm mồ hôi.
Triệu Tử Hiên kéo tay cô mấp máy từng tiếng thật nhỏ.
"Bà xã, em có dám liều không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...