Cưa Đổ Ông Xã Bằng Thực Lực FULL


Lục Nhạc đứng trước cửa, vác trên vai một dãy đạn dành cho súng tiểu liên dài, cười nửa miệng với chủ bữa tiệc.

Lâm Tuyết vẫn một mặt lạnh nhạt không thay đổi, không hề để đứa con ngỗ nghịch này ở trong mắt.

Không được nghênh đón Lục Nhạc không tức giận, hắn bước thẳng tới chỗ mẹ mình ném băng đạn trước mặt bà, thản nhiên nói: "Quà sinh nhật."
Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi ngồi gần Lâm Tuyết đứng lên lớn tiếng: "Lục Nhạc, ai cho cậu vô phép với chị Lâm?"
Không khí đã sẵn quái dị bây giờ càng nguy hiểm hơn, Tiểu Hy nép gần Trần Đại sợ Lục Nhạc nhận ra mình, nhìn hắn bây giờ rất đáng sợ, không ngờ hắn là con của người phụ nữ này, vậy hắn và Trần Đại là anh em sao? Triệu Tử Hiên trừng mắt lén lút đá vào chân của cô một cái, cô giật mình ngồi thẳng lưng méo mặt.

Lục Nhạc không quan tâm xung quanh chỉ nhìn vào khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ của mẹ mình giễu cợt: "Vô phép sao? Mắng tôi vô phép sao? Sao không tự nhìn lại mình, tôi cũng là con của bà sao bà lại quên tôi đi, mà thằng khốn đó và con điếm này lại được tới.

Mẹ à, mẹ cũng thiên vị quá rồi."
Lục Nhạc luôn ganh tỵ với Trần Đại và Lâm Tố Tố, tại sao bọn họ luôn có mặt trong mọi sự kiện quan trọng của mẹ mình còn hắn thì không? Hàng hóa của bà ấy cũng giao cho Trần Đại, còn hắn thì tự lực cánh sinh, hắn có thua kém gì thằng con trai và đứa con gái nuôi của bà ấy chứ?

Người phụ nữ chẳng màng thế sự lúc này mới có phản ứng, Lâm Tuyết đạp mũi giày di chuyển chiếc ghế ra xa, ném cho đứa con chuyên gây rắc rối một ánh mắt giận dữ: "Biến." Rồi không để ai kịp nói câu nào bà lên tiếng kết thúc bữa tiệc: "Hôm nay tới đây thôi, cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng, A Đại, Tố Tố lên phòng gặp mẹ."
Lâm Tuyết đứng lên rời đi, Lục Nhạc muốn đuổi theo hỏi cho ra lẽ nhưng đã bị thuộc hạ của Lâm Tuyết ngăn lại: "Mời cậu về cho, chị Lâm không liên quan gì đến Bạch Miêu của cha con cậu, nếu còn làm càn thì đừng trách tôi."
Lục Nhạc hừ lạnh phun một bãi nước bọt vào mặt người đàn ông đối diện thách thức: "Ông định làm gì tôi?"
"Bụp."
Lục Nhạc bị đánh lén không kịp phòng bị ngã xuống đất, Triệu Tử Hiên khóa trái hai tay hắn ra sau lưng nói với thuộc hạ của Lâm Tuyết: "Đưa hắn ra ngoài đi."
Lục Nhạc vùng vẫy trừng mắt với Triệu Tử Hiên, tại sao lúc nào gặp mặt cũng bại dưới tay của hắn? "Thằng chó, đừng để tao gặp lại mày."
Ầm ĩ một hồi Lục Nhạc cũng bị đưa đi, Lâm Tuyết ngồi trong phòng làm việc quan sát mọi chuyện qua camera, hai mắt xoáy sâu vào Triệu Tử Hiên, người mà Tố Tố giới thiệu là bạn trai của mình.

Động tác khóa tay đó rất quen mắt.
Bữa tiệc kết thúc mọi người lần lượt giải tán, Trần Đại bảo Tiểu Hy ra phía sau khách sạn đợi mình, Triệu Tử Hiên cũng đợi Lâm Tố Tố.

Hai người được thuộc hạ của Lâm Tuyết mở cửa đưa ra ngoài.

Trần Đại cùng Lâm Tố Tố lên tầng hai ngồi bên bàn trà đối diện Lâm Tuyết, bà khẽ híp mắt lại quét qua hai đứa con của mình khiển trách: "Hai người đang nghĩ cái gì trong đầu vậy, đây là nơi nào mà đưa người lạ vào, lỡ bọn chúng là cớm trà trộn vào thì chết cả lũ, đồ ngu."
"Cô ấy vì con mà mà bị thương, bọn cớm không thể nhân từ như vậy được." Trần Đại dựa vào lưng ghế phản bác.

Tiểu Hy không biết dùng súng, hắn có thể nhìn ra cô ấy không hề giả vờ, tối đêm đó nếu như là Lâm Tố Tố thì hoàn toàn có thể tránh được viên đạn đó nhưng Tiểu Hy không có kinh nghiệm nên phản ứng chậm hơn, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, Tiểu Hy không thể là cảnh sát.

Trần Đại bênh vực Trương Tiểu Hy càng làm ý hận trong lòng Lâm Tố Tố tăng lên, cô ta thì có gì tốt chứ? Đã vậy cô cũng phải bênh vực A Hiên của cô: "Mẹ đừng lo, Tử Hiên cũng đã từng cứu con, anh ấy…"
"Im hết đi." Lâm Tố Tố còn chưa nói xong đã bị Lâm Tuyết chặn lại, bà giận dữ ném bình trà nóng vào giữa chỗ ngồi của hai người trẻ trước mặt, bình sứ vỡ nát văng nước nóng lên trang phục của hai người họ nhưng không ai dám nhúc nhích.

"Có biết chuyến hàng đó tổn thất bao nhiêu không? Có biết đám đàn em bị bắt bao nhiêu người không? Tới giờ này còn chưa bắt được nội gián mà dám tới đây nói chuyện yêu đương, các người không xem tôi ra gì có phải không? Đi, đi khuất mắt tôi, ba ngày nữa phải đem đầu tên gian tế tới đây nghe rõ chưa?"

*******
Triệu Tử Hiên ngồi trên ghế tựa gần hồ bơi nhìn Tiểu Hy ở ghế bên cạnh, cô nhắm mắt cực kỳ thư thả không hề để tâm đến người kế bên.

Anh muốn hỏi cô đã hết đau chưa nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt xuống thở hắt ra.

Một hồi chịu không nổi nữa anh hỏi một câu không liên quan gì đến suy nghĩ của mình: "Đến đây với tư cách là đại tẩu tương lai của Hắc Miêu sao?"
Hỏi ai vậy? Tiểu Hy không thèm trả lời ngửa mặt lên trời nói bâng quơ.

"Wow… Trăng đêm nay đẹp quá."
Triệu Tử Hiên hừ lạnh quay mặt đi rồi cũng là anh không kiên nhẫn kéo ghế lại gần Tiểu Hy hỏi nhỏ: "Anh đang hỏi em đó, em và Trần Đại phát triển tới đâu rồi?"
Diễn kịch thôi đâu cần tay trong tay như vậy, người người nhìn vào đều tưởng hai người họ yêu nhau thắm thiết, anh ngồi sờ sờ kế bên nào có phải tàng hình đâu chứ.

Tiểu Hy rủ mắt nhìn anh trêu chọc: "Anh hỏi em sao? Đây là kế hoạch của em, anh hỏi làm gì? Không phải anh cũng đi cùng Lâm Tố Tố sao? Hai người tiến triển tới đâu rồi, có còn nhắn tin mỗi đêm không?"
Anh biết ghen thì cô không biết chắc, độ ghen của cô không ai bằng đâu.

Lâm Tố Tố cả buổi muốn dán luôn vào người của anh rồi mà anh còn ở đây hoạnh hoẹ cô và Trần Đại.


Triệu Tử Hiên không ngấm nổi lí luận của cô nên nhích ghế ra xa không nói nữa, cả hai chìm vào im lặng đợi người, một lúc sau Tiểu Hy phá vỡ căng thẳng của hai người bằng một câu hỏi ngô nghê: "Lát nữa hai người sẽ đi đâu?"
Triệu Tử Hiên nghiêng đầu nhìn cô, biết cơ hội phản đòn đã tới, anh cười gian ngửa mặt lên trời nói vu vơ: "Ở đây là khách sạn mà, còn đi đâu nữa."
Tiểu Hy quay ngoắt lại, biết là Triệu Tử Hiên chọc tức mình nhưng vẫn cực kỳ phẫn nộ, cô không chịu thua cho anh thêm một đả kích: "Vậy sao? Vậy lát nữa em cũng thuê một phòng."
Cả hai lườm nhau, trong mắt toàn là tia điện, bọn họ như hai đứa trẻ không ai chịu thua ai đến khi có tiếng động phát ra từ cánh cửa đá tại tường rào mới chịu thu tầm mắt lại.

Tiểu Hy đứng lên đi tới chỗ Trần Đại rồi không thèm nhìn mặt chồng mình thêm một lần rời đi trước.

Triệu Tử Hiên cho tay vào túi quần siết chặt lại, em dám bơ anh sao? Thật giỏi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận