Tiểu Hy chỉnh tư thế vờ ho nhẹ nghiêm túc chuyển chủ đề: "Lão đại, anh đã hứa tối nay cho em đi theo, anh không được rút lại đó."
Trần Đại nhẹ cười gật đầu.
"Vậy em tìm chỗ nghỉ ngơi đây, khi nào đi nhớ đánh thức em dậy, chỗ anh có thức ăn vặt không? Hay là để em chuẩn bị một ít, em chắc chắn sẽ không làm vướng bận tay chân của anh."
Tiểu Hy nói một hơi rồi đứng lên chuẩn bị rời khỏi, lúc đi tới cửa đột nhiên cô dừng lại rồi bước tới trước mặt Trần Đại hỏi nhỏ: "Lão đại, anh có dư súng không? Cho em một cây để phòng thân đi, lỡ anh có gặp nguy hiểm em sẽ bảo vệ anh." Thật ra là lỡ cô có bị phát hiện, thì còn có cái bảo vệ chính mình.
Trần Đại bị gương mặt nhỏ trước mắt làm cho mụ mị đầu óc, hắn đã ngủ với không ít phụ nữ, loại nào cũng từng gặp qua nhưng kiểu người không biết sợ chết còn đáng yêu như Trương Tiểu Hy là mới gặp lần đầu, hắn cảm thấy nhịp tim của mình rất bất thường, trong lúc không kiểm soát được mình hắn đã vô thức gật đầu.
Tiểu Hy đạt được mục đích thì nhanh chóng rời đi, cô khép cánh cửa mà không phải ai cũng vào được rồi vênh mặt tự đắc, tưởng đại ca xã hội đen thế nào, cũng thường thôi.
Cô đi thẳng hết dãy hành lang, Hàn Đăng Kỳ đi đâu sáng giờ không thấy, Triệu Tử Hiên cũng biến đi đâu rồi, mục đích cô vào đây là muốn biết chồng mình đang giấu diếm bí mật gì nhưng tới giờ vẫn chưa biết được, hỏi chồng cô nhất định anh sẽ không nói, vậy thì chỉ còn một người thôi.
Tiểu Hy rời tầng hầm đi vào khu nhà nghỉ sau quán ăn, ở đây có rất nhiều phòng cho đám đàn em nghỉ ngơi, giữa thanh thiên bạch nhật thế này, bọn chúng công khai gói hàng rồi vận chuyển đi mà không bị dòm ngó, xem ra thế lực của bọn chúng còn ở phía sau chứ không riêng gì chỗ này.
Căn phòng nhỏ ngoài cùng ầm ĩ tiếng cãi nhau về một trận game trên điện thoại, Tiểu Hy xô cửa bước vào tìm Bạch Tôn ở trong đám đông, cậu ấy bị ép ở giữa ba bốn thằng con trai đang chí choé trông rất tội nghiệp, cô hắng giọng gọi to: "A Tôn, gặp tôi một chút."
Bạch Tôn được giải thoát nhanh chân chạy ra ngoài, ở chung với đám nhóc này nói không chừng khi phá xong án cậu lại trở thành một game thủ chính hiệu.
Bạch Tôn đi phía sau Tiểu Hy đợi cô lên tiếng, cô đứng giữa sân nói với thanh âm vừa đủ: "Chở tôi đi mua đồ ăn đi, cơm ở đây khô quá." Ai biết được cô có bị theo dõi hay không, nói nhỏ sợ họ lại nghi ngờ.
Bạch Tôn nghe lời lấy ô tô chở cô đi, Tiểu Hy quan sát phía sau không thấy có xe đuổi theo, đám người của Trần Đại hình như không nghi ngờ cô thì phải, lạ thật.
Bạch Tôn chăm chú lái xe hướng tới siêu thị, Tiểu Hy lợi dụng lúc này bắt đầu tra hỏi: "Bạch Tôn, cậu phải thành thật khai báo cho tôi biết, cậu và chồng tôi đang âm mưu chuyện gì?"
Bằng nhân phẩm của mình cô tin rằng chồng của cô không phải là người xấu, dù anh ấy có hơi thô lỗ nhưng so với đám người của Trần Đại trong mắt cô anh vẫn hơn gấp nhiều lần.
Bạch Tôn cũng không ý định giấu Tiểu Hy, anh biết nhiệm vụ của mình là chuyện cơ mật không thể tiết lộ cùng ai, hơn nữa nếu để trung úy biết thì chắc chắn anh ấy sẽ khai trừ cậu ra khỏi đơn vị nhưng cậu nhìn thấy chị dâu rất có tiềm năng, nếu như chị ấy hợp sức giúp đỡ thì vụ án này sẽ được phá nhanh thôi.
Bạch Tôn giữ vững tay lái nói một cách trơn tru dễ hiểu cho Tiểu Hy nghe: "Chị dâu, em nói ra chuyện này sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp nhưng em muốn sự giúp sức của chị, mong chị giữ kín bí mật giúp em và trung úy."
Bạch Tôn kể tóm tắt chuyện mình và Triệu Tử Hiên được cấp trên giao nhiệm vụ trà trộn vào bang Hắc Miêu để tìm ra tên trùm thật sự, triệt phá đường dây chế tạo và mua bán ma túy đã tồn tại rất nhiều năm nay, cậu cũng kể cho Tiểu Hy nghe mình là một thiếu úy, cấp dưới của trung úy cảnh sát Triệu Tử Hiên.
Tiểu Hy mở to hai mắt, đầu óc lâng lâng nghe Bạch Tôn nghiêm túc kể rành mạch mọi chuyện, cô đang nằm mơ hay là thật, hay là mơ trong mơ.
Từ vợ của một tên tội phạm bây giờ là vợ của một trung úy cảnh sát, đang lấp phản lực cho cô bay sao? Thân phận cũng oách quá rồi, chả trách trong két sắt của anh lại có tờ giấy hướng dẫn sử dụng ma túy, vậy chắc chắn lần đó anh dùng thuốc với Hàn Đăng Kỳ là giả vờ rồi.
Ông trời ơi, ông thật tốt với con quá đi.
Tiểu Hy hãnh diện đến mức muốn hét lên, cô chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi kỹ lại lần nữa: "Cậu nói thật chứ?"
Trái ngược với khuôn mặt giãn nở ra vì sung sướng của Tiểu Hy, Bạch Tôn lại vô cùng nghiêm túc.
"Chị dâu, đây là chuyện vô cùng quan trọng cho nên chị phải đặc biệt cẩn thận, nếu sơ sẩy cả ba chúng ta đều khó có thể bảo toàn tính mạng, dường như Trần Đại đang thích chị, đây là cơ hội thích hợp để moi móc thông tin của hắn về nơi sản xuất ma túy nhưng trước hết chúng ta cần tạo dựng lòng tin nơi hắn ta nhiều hơn nữa."
Tiểu Hy thu lại khuôn mặt nham nhở khó coi của mình chú tâm vào kế hoạch: "Vậy tôi phải làm sao?"
"Tối nay trong lúc Trần Đại giao dịch sẽ bị cảnh sát mai phục, một vụ đuổi bắt kịch tính sẽ diễn ra, lúc này an nguy của hắn là trên hết, chị dâu, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, súng đạn vô tình có thể mất mạng như chơi cho nên chị phải tự bảo vệ mình và nên nhớ đừng cho trung úy biết chuyện ngày hôm nay, anh ấy sẽ không để chị mạo hiểm, cần giúp đỡ cứ tới tìm em."
Tiểu Hy gật đầu quyết tâm dâng lên ở mức cao nhất, lần này cô trúng số độc đắc rồi vừa được chơi trò mạo hiểm vừa được trải nghiệm cảm giác làm vợ của một đồng chí cảnh sát, cô sẽ không chết nữa, đợi phá xong nhiệm vụ này rồi mới chết cũng không muộn, ông xã à, muốn hôn anh quá.
Bạch Tôn thở hắt ra một hơi nhìn Trương Tiểu Hy đi vào siêu thị, hình như anh có hơi mạo hiểm thì phải nhưng người ta nói đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn.
Trung úy dùng mỹ nam kế với Lâm Tố Tố, chị dâu mê hoặc Trần Đại thì kế hoạch sớm muộn gì cũng thành công thôi, tới lúc đó cầu vai của anh lại có thêm một ngôi sao rồi.
******
"Lão đại, cô ta vừa ra ngoài với A Tôn rồi, em thấy trong ba người thì cô ta là đáng ngờ nhất."
Trần Nhị đứng trước bàn làm việc của Trần Đại đưa ra nhận định của mình, Triệu Tử Hiên mặt mày sáng loáng, đẹp trai phong độ, lại có công cứu giá thì không thể nào là gián điệp nhưng Trương Tiểu Hy thì không chắc, cô ta đã có chồng, chồng chết chưa bao lâu đã quen với Hàn Đăng Kỳ mà hình như cô ta không để ý đến hắn quá nhiều, rất đáng nghi ngờ.
Trần Đại trầm ngâm một lúc không nói gì, một hồi thật lâu trên màn hình xuất hiện một cô gái mặc áo phông trắng, quần ngố jean ôm trên tay một giỏ đồ ăn lớn khó khăn di chuyển xuống cầu thang, hắn khẽ cười phất tay với Trần Nhị.
"Đáng nghi hay không đợi tối nay rồi biết.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...