Phần trên của Lục Nhạc rơi vào bất động, hai mắt hắn mở to nhìn tiểu mỹ nhân cao ngạo dẫm lên mặt mình.
Đàn em của hai bang phái sợ hãi, không dám tin một cô gái như Tiểu Hy dám vung cước hạ gục lão đại của bang Bạch Miêu.
Triệu Tử Hiên chĩa súng tiến tới gần chỗ Lục Nhạc cong môi cười, nụ cười của người chiến thắng.
"Mày muốn nhận đạn ở đâu? Đầu, bụng hay xuyên qua lỗ tai? Tao còn tận bốn viên, lần này mày lại thua rồi."
Lục Nhạc bị đá đến trào máu miệng, hắn trừng lớn hai mắt không tin vào viễn cảnh trước mặt, lúc này đàn em của hắn mới chạy ra la ó.
"Bọn gian lận, tụi tao sẽ giết đôi cẩu nam nữ chúng mày."
Triệu Tử Hiên không mảy may quan tâm đến bọn bát nháo kia, anh hạ thân người găm họng súng vào đầu Lục Nhạc từ từ đưa mắt nhìn đám lâu la kia nhẹ giọng.
"Tiến thêm một bước, tao bắn một viên."
Quả nhiên, câu nói này vô cùng có trọng lượng, đám thuộc hạ của Lục Nhạc không dám tiến lên nữa mà lần lượt quỳ xuống van xin.
"Triệu đại ca, bọn em sai rồi, sau này bọn em không dám đến đây quấy rầy anh nữa, anh làm ơn tha cho lão đại của tụi em."
Sự nhục nhã này khiến Lục Nhạc muốn chết hơn là sống, thật không ngờ hắn lại bị một ả tiện nhân và tên gian manh khống chế.
Tiểu Hy đưa mắt nhìn Triệu Tử Hiên, đừng nói là anh sẽ thật sự giết người nha, anh nghiện thuốc, anh buôn hàng cấm cô có thể từ từ dụ dỗ rút anh ra nhưng giết người thì là đi vào đường cùng rồi.
Không để Tiểu Hy và đám người kia đợi quá lâu, Triệu Tử Hiên thu súng cho vào túi quần lạnh lùng nói.
"Nể tình lão đại của tụi tao nên lần này tao tha, lần sao nếu còn tới kiếm chuyện thì hai chữ Bạch Miêu, tao sẽ để cho bọn mày viết ngược lại."
Dứt lời Triệu Tử Hiên nhấc chân rời đi, Tiểu Hy dẫm mạnh lên mặt Lục Nhạc thêm một cái nữa mới đi theo.
Khuôn mặt đẹp trai của lão đại Bạch Miêu in dấu giày rất rõ, là dấu vết của thất bại, thảm hơn là hắn không thể tự đứng lên được phải nhờ tới đàn em khiêng đi.
Trần Đại quan sát một màn kịch tính vừa rồi, đôi con ngươi trở nên thâm sâu khó lường, hắn rời tầng hai về lại tầng hầm dặn dò Trần Nhị.
"Chuyến hàng ngày mai cho thêm một chút kịch tính vào."
Dạo gần đây Trần Nhị không hiểu lão đại của mình bị làm sao, cho người mới nhập bang không cần kiểm tra năng lực, còn ngồi một bên xem người em không đội trời chung của mình quậy tung địa bàng, rốt cuộc là muốn thử cái gì đây?
Triệu Tử Hiên và Tiểu Hy đi vào quán ăn trong sự hô hào của đàn em Trần Đại, xưa nay Lục Nhạc đến làm càng không ít lần nhưng vì nể mặt người mẹ quyền lực của mình mà Trần Đại nhắm mắt bỏ qua, lần này hắn thua tơi tả, còn thêm phần nhục nhã, e là cục tức này nuốt không trôi rồi.
Năm giờ chiều ai về nhà nấy, Tiểu Hy đứng bơ vơ trước quán ăn nhìn đám người kia vội vã tan làm trước khi trời mưa, làm giang hồ mà cũng tôn trọng luật lao động vậy sao? Đúng giờ thì về, không tăng ca, không thêm tiền.
Triệu Tử Hiên lái chiếc Audi màu đen nhám lướt qua mặt Tiểu Hy không đoái hoài tới, cô trợn mắt nhìn anh ung dung huýt sáo bỏ mặt mình.
Hay lắm, anh thật là giỏi.
Một lúc sau Hàn Đăng Kỳ dừng xe trước mặt cô rối rít xin lỗi.
"Anh đi công việc về trễ, em đừng giận anh nha."
Tiểu Hy đáp lại với hắn bằng một nụ cười không thể giả tạo hơn rồi nhanh chóng lên xe.
Trần Đại đứng một góc trên tầng hai nhìn theo, được một lúc hắn cũng lên xe đi về hướng khách sạn Thiên An gặp người phụ nữ luôn coi mình là trời.
***********
Hàn Đăng Kỳ một mực muốn đưa Tiểu Hy đi ăn nhưng cô than mệt muốn về nhà, hắn cũng không ép cô, quả thật Hàn Đăng Kỳ ở thế giới này rất ngốc, ngốc đến tội nghiệp.
Tiểu Hy nằm trên gác trằn trọc mãi về chuyện mình gia nhập băng nhóm xã hội đen, cô có ý tốt muốn kéo chồng mình ra khỏi con đường này nhưng lỡ bị cảnh sát còng đầu thì chạy đằng trời cũng không thoát tội, lúc đó cô cũng sẽ bị liên lụy.
Bọn chúng ai cũng có súng, sơ sẩy là chết như chơi, cái thế giới này cô không muốn lưu lại nữa.
Chín giờ đêm, Tiểu Hy đang ngon giấc đột nhiên thấy cả người nóng ran, tay chân co quắp, cô cố mở mắt thật to, cố gắng phát qua âm thanh cầu cứu nhưng cổ họng nghẹn lại, con ngươi muốn vỡ ra.
Trước mắt cô như có vô số kim đồng hồ đang quay, chúng quay ngược, quay ngược rồi dừng lại mở ra ánh sáng trong căn phòng trắng toát, có một cô gái nằm trên giường bệnh, bên cạnh là người đàn ông trẻ, không đó là Triệu Tử Hiên, còn người nằm trên giường kia chính là cô.
Cô ở thế giới thực vẫn chưa chết, tỉnh lại đi, cho tôi tỉnh lại đi.
"Tiểu Hy, Tiểu Hy."
Tiểu Hy hoàn hồn, mồ hôi đổ ướt trán, cô đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn căn gác ọp ẹp, vẫn cái chăn nhỏ xíu, sao cô còn ở đây vậy? Còn nữa: "Áaaaa…"
Tiểu Hy la thất thanh làm Triệu Tử Hiên giật mình bịt miệng cô lại, Trương Hàn Phong ở dưới nhà hỏi vọng lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Tiểu Hy biết mình làm quá nên vội lấp liếm.
"Có… Có chuột."
Trương Hàn Phong gãi đầu ngáp một cái mặc kệ em gái đi về phòng ngủ.
Tiểu Hy kéo tay Triệu Tử Hiên hỏi nhỏ: "Sao anh vào đây được?"
Triệu Tử Hiên ngả lưng nằm xuống chỉ ra ngoài cửa sổ, anh được huấn luyện nghiệp vụ riêng nên mấy lỗ nhỏ này căn bản không làm khó được anh, quan trọng là anh có muốn vào hay không thôi.
Tiểu Hy thẫn thờ nhìn anh rồi suy nghĩ về giấc mơ kì lạ vừa rồi, không phải, vừa nãy là mơ hay bây giờ mới là mơ? Có khi nào đây là thế giới mà chính cô đã tạo ra trong giấc mơ của mình không?
Tiểu Hy rơi vào trạng thái mất phương hướng, thật thật giả giả, cái nào mới là đúng? Cô quay người kéo tay Triệu Tử Hiên đặt lên mặt mình: "Ông xã, anh đánh em mấy cái thử xem."
Triệu Tử Hiên nhíu mày: "Để làm gì?"
"Em bảo anh đánh thì cứ đánh đi hỏi nhiều như vậy làm gì." Tiểu Hy khó chịu lấy tay anh vả vả vài cái vào mặt mình.
Triệu Tử Hiên không do dự kéo cổ cô xuống ngậm lấy cánh môi cắn nhẹ, Tiểu Hy trừng mắt đấm vào ngực anh tránh xa: "Đồ cơ hội."
Triệu Tử Hiên gối đầu lên tay bao biện: "Đánh và cắn cũng như nhau thôi."
Tiểu Hy bỏ qua suy nghĩ vừa rồi nằm lên tay Triệu Tử Hiên nói thật khẽ: "Ông xã, anh tới đây không sợ bọn chúng nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta sao?"
Tên Trần Đại đó nhìn là biết không phải bình thường, thế nào hắn cũng sẽ cho người điều tra thân phận của cô, nếu hắn biết cô và Triệu Tử Hiên là vợ chồng thì Hàn Đăng Kỳ sẽ bị xử đầu tiên, tiếp theo chính là cô và anh.
Triệu Tử Hiên gõ nhẹ vào trán cô khẽ mắng: "Sao lúc em đánh lén Lục Nhạc không thấy em sợ?"
Anh không ngờ một cô gái nhỏ nhắn như cô lại có thể vung chân cao tới đầu Lục Nhạc hạ knock out khiến hắn trở tay không kịp, nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Tiểu Hy không nhận là mình liều, cô chỉ đang bảo vệ chồng của mình thôi: "Ông xã nếu thấy nguy hiểm quá hay là chúng ta đừng làm nữa, chúng ta báo cảnh sát lấy công chuộc tội đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...