Hai mắt Triệu Tử Hiên khẽ híp lại nhìn tên đần độn ở bên dưới, anh còn đứng ở đây mà hắn dám huênh hoang muốn bắt vợ anh về làm ấm giường, để xem thực lực của hắn tới đâu.
Triệu Tử Hiên rút khẩu CZ75 của mình quay trong tay nhướng mày thách thức Lục Nhạc.
"Đừng chỉ biết nói suông, người của Hắc Miêu muốn bắt đi thì bắt à? Còn phải hỏi Triệu Tử Hiên này có cho không đã."
Dứt lời viên đạn đồng ghim thẳng trước mũi giày của Lục Nhạc, âm thanh dứt khoát của khẩu súng bạc trong tay Triệu Tử Hiên khiến tất cả rùng mình, chỉ riêng Lục Nhạc là thấy cao hứng, người mới này của Trần Đại đúng là không đùa được.
Hắn giữ nguyên khẩu tiểu liên trên vai hất cằm tự đắc.
"Có thực lực đấy nhưng đừng doạ tao."
Lục Nhạc di chuyển khẩu tiểu liên muốn đọ sức ngay tức khắc, con người hắn làm việc không cần nguyên tắc, chỉ cần thích là làm, luật lệ gì đó chỉ nói cho vui mồm, hôm nay nhất định phải giết được tên họ Triệu đó.
Triệu Tử Hiên biết Lục Nhạc sắp ra tay, hắn còn không thèm chọn địa điểm thi đấu, anh không thể mạo hiểm như hắn, Tiểu Hy còn ở phía sau.
"Trần Nhị, đưa cô gái này tìm chỗ nấp trước đi."
Anh đẩy Tiểu Hy cho Trần Nhị nhưng Tiểu Hy lại không chịu đi, cô bám lấy vạt áo của anh cương quyết.
"Tôi là người của Hắc Miêu, tôi cũng phải ở lại."
"Đừng có làm vướng tay tôi." Triệu Tử Hiên lớn tiếng làm Tiểu Hy giật mình, cô không kịp phản ứng lại đã bị Trần Nhị kéo đi, ánh mắt vừa nãy của anh làm cô rất sợ, chỉ một khắc ấy cô cảm thấy ở thế giới này cô chẳng biết về anh bao nhiêu cả.
Trần Nhị đẩy Tiểu Hy xuống dưới hầm rồi chạy đi tìm lão đại báo cáo, Tiểu Hy lợi dụng lúc này lại chạy lên trên lén lút xem xét tình hình trước dưới sân.
Triệu Tử Hiên đã xuống sân, hai người đàn ông đứng đối diện nhau, mùi sát khí nồng nặc bao trùm lên con phố nhỏ.
Lục Nhạc lấy đạn từ tay đàn em lắp vào súng chầm chậm lên tiếng: "Tao với mày bắn hết băng đạn, ai trúng đạn trước thì người đó thua."
Đàn em bang Hắc Miêu đứng nép sau cánh cửa quán ăn bĩu môi coi thường Lục Nhạc, vậy mà tưởng hắn sẽ thua đủ sống chết với Triệu Tử Hiên nhưng con người hắn tâm cơ ai biết có bắn vào chỗ hiểm hay không, vả lại khẩu tiểu liên UZI của hắn chứa được tới 25 viên đạn, còn khẩu CZ75 của Triệu Tử Hiên chỉ chứa được có 16 viên thôi, chênh lệch như vậy mà cũng đấu được sao?
Nghe Lục Nhạc nói xong Triệu Tử Hiên cũng không có phản ứng gì, anh còn tưởng hắn sẽ chơi trò đứng đối mặt nhau rồi bắn hạ, thì ra hắn cũng sợ chết.
Triệu Tử Hiên khẽ cười tháo hộp đạn thả vài viên đạn đồng rơi tự do xuống đất.
Lục Nhạc nhíu mày, anh thu súng tự tin nói: "Tao chỉ cần năm viên, còn lại cho mày."
Câu nói này khiến những người có mặt sửng sốt, Triệu Tử Hiên không biết sợ chết sao? Hay là nghĩ lần trước bắn trúng Lục Nhạc nên bây giờ kênh kiệu, loại người không biết mình biết ta thế này sẽ không thể sống dai được.
Lục Nhạc không ngờ tên họ Triệu này cũng chất chơi không thua kém ai, hắn nhếch môi chĩa súng: "Được, đây là mày nói, xuống mồ rồi thì đừng trách tao."
"Pằng."
Viên đạn đầu tiên của Lục Nhạc rơi bên cạnh chân của Triệu Tử Hiên, cuộc thi bắt đầu, cả hai chạy đi tìm chỗ nấp, chỉ cần sơ hở là tiếng súng lại vang lên.
Tiểu Hy chồm người ra ban công tầng hai cố tìm bóng dáng của chồng mình, cô còn trẻ, còn chưa muốn làm góa phụ đâu.
Bỗng cổ áo của cô bị ai đó kéo ra phía sau, Tiểu Hy khó chịu quay lại nhưng khi thấy khuôn mặt của Trần Đại thì sự tức giận kia lập tức tắt ngúm.
Trần Đại thong thả châm một điếu xì gà rồi ngồi xuống ghế, Tiểu Hy nhăn trán không khách khí hỏi thẳng.
"Bên dưới đang bắn nhau ầm ầm mà anh vẫn có thể nhàn nhã như vậy sao? Làm lão đại xem ra cũng dễ quá nhỉ."
Cô vô duyên vô cớ lạc tới cái thế giới quỷ quái này, sống bên một ông chồng vừa khó ưa vừa xấu tính.
Cô muốn chuộc lại lỗi lầm với chồng mình, dù biết rõ người này không phải thật thì cũng xem như là một bài tập thực hành nhất định phải được điểm cao nhưng tình hình trước mắt không ổn, mà cái tên lão đại này lại không có ý can ngăn lỡ như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì có khi nào cô bị giữ lại mãi trong sào huyệt của bọn chúng không? Nghĩ tới thôi đã thấy rùng mình.
Trần Đại vẫn cực kì thong thả, chỉ là ngày hôm nay từ chính miệng cô gái này đã nghe ít câu từ mà trước giờ không ai dám nói với hắn.
Trần Đại nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới chầm chậm lên tiếng.
"Đã là người của Hắc Miêu thì phải có thực lực, nếu cậu ta vượt qua bài kiểm tra này thì xem như cậu ta đủ tiêu chí ở lại đây.
Sao nào, em xót sao?"
Câu cuối cùng như một tín hiệu nghi ngờ dành cho Tiểu Hy, cô cũng không phải ngốc mà không hiểu hàm ý của hắn, chỉ là chồng của cô đang gặp nguy hiểm, bọn đầu to óc nho này căn bản không dọa được cô.
"Lão đại nói rất hay, em cũng không dám có ý kiến nhưng để người của bang khác đến ức hiếp người của mình, sau đó ngư ông đắc lợi thì chi bằng em gia nhập bên mạnh hơn."
Dứt lời Tiểu Hy chạy xuống cầu thang, Trần Đại nâng cao khóe môi, hạ thân rục rịch, phụ nữ như thế này rất xứng làm chị đại của Hắc Miêu.
Triệu Tử Hiên và Lục Nhạc chỉ quanh quẩn ở phạm vi 100m, ai di chuyển xa hơn sẽ phạm luật.
Tình hình trước mắt còn căng thẳng hơn trong phim.
Lục Nhạc đã tốn hơn 10 viên đạn, còn Triệu Tử Hiên vẫn chưa bắn phát nào.
Cứ vài phút một đầu đạn lại văng ra nhưng vẫn chưa có người nào bị thương, Triệu Tử Hiên nấp sau cánh cửa quầy thuốc bên cạnh quán ăn Nguyệt Lâu đưa mắt tìm Lục Nhạc thông qua khe cửa nhỏ, hắn ta đang sốt ruột, tên này so với người anh cùng mẹ khác cha của mình là Trần Đại đơn giản hơn nhiều.
Lục Nhạc bắn không trúng mục tiêu, mà di chuyển ra ngoài sợ sẽ bị đột kích, hắn chỉ còn năm viên đạn, không thể phung phí.
Triệu Tử Hiên đếm rất chuẩn xác, số đạn của hai bên đang bằng nhau, đến lúc rồi.
Anh di chuyển cổ chân nghiêng người hạ tầm bắn "pằng."
Viên đạn bay sượt qua tóc của Lục Nhạc, hắn hơi giật mình ngã người về sau nấp phía sau thùng rác, miệng hắn cong lên chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp, dám đánh lén tao sao?"
Hắn đổi chế độ bắn phát một bằng chế độ bắn liên thanh quyết bắn hạ bằng được Triệu Tử Hiên.
Từ khoảng cách này hắn có thể thấy hai chân của đối thủ lấp ló dưới tấm rèm cửa, thời cơ tới rồi.
Lục Nhạc ngã ra ngoài bóp cò, năm viên đạn còn lại tuôn ra ngoài ngay tức khắc, trúng rồi.
Hắn nhếch môi cười thong thả đứng lên nhưng một giây sau khuôn mặt lập tức sa sầm lại, Triệu Tử Hiên ung dung bước ra ngoài mà không bị trầy xước gì, trên tay còn cầm theo hình nộm quảng cáo ném ra giữa đường.
Mẹ kiếp, bị nó dụ rồi, Lục Nhạc không thể chịu thua, trời sinh Lục Nhạc này không thể thua, hắn rút đạn trong túi chuẩn bị cho tiếp vào băng đạn nhưng còn chưa gỡ được hộp tiếp đạn thì "bụp." Cổ của Lục Nhạc bị đá xoay một góc 45 độ, hắn chới với ngã nhào xuống đất, một chiếc giày cao gót cao 5 phân dẫm lên mặt hắn cao giọng.
"Định gian lận sao? Rất tiếc chị đây không cho phép.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...