Triệu Tử Hiên chạy vào phòng nhìn đằng sau thấy Tiểu Hy ngồi xụi lơ trên ghế, anh không nói không rằng bế cô đi, Tiểu Hy giật mình trợn tròn mắt nhìn anh, làm cái gì vậy?
"Thím Chu, gọi cấp cứu đi."
"Tôi biết rồi." Thím Chu là người nhiệt tình nhất chạy băng băng xuống nhà tìm điện thoại.
Triệu Tử Hiên sải bước xuống cầu thang, mặt mày căng thẳng, Tiểu Hy nhăn trán khều khều ngực anh nói khẽ.
"Anh đưa em đi đâu vậy?"
"Đi cấp cứu." Triệu Tử Hiên không do dự đáp lại, rồi nhận thấy có gì đó không đúng anh bước chậm lại nhìn vào mặt Tiểu Hy sau đó dừng hẳn lại.
Sắc mặt từ lo lắng chuyển thành tức giận, anh không lưu tình ném cô xuống sofa, cổ họng có chút co cứng rồi bật lên thành tiếng: "Cô giả vờ sao?"
Tiểu Hy ôm cái lưng đau lồm cồm bò dậy hét lại: "Em giả vờ lúc nào chứ? Là hai người tự biên tự diễn với nhau thôi."
Thím Chu còn chưa gọi cấp cứu lặng lẽ nép sâu vào chỗ khác như không hay không biết gì.
Triệu Tử Hiên hằn học bỏ đi không nói thêm tiếng nào nữa, uổng công anh lo lắng, thì ra là lừa bịp.
Cả ngày hôm đó anh không thèm nhìn mặt Tiểu Hy, có lướt qua cũng ngoảnh mặt đi thẳng.
...
Buổi tối Hàn Đăng Kỳ đến, Tiểu Hy đứng trên tầng hai nhìn xuống, sắc mặt của hắn đã đỡ đi nhiều nhưng vẫn còn xanh xao thấy rõ.
Cô nhếch môi cười khinh, đáng đời.
Thím Chu pha trà mời khách, Triệu Tử Hiên đi xuống ngay sau đó, không biết họ nói gì với nhau một lát sau lại chuẩn bị lên lầu.
Tiểu Hy nép vào phòng đóng kín cửa để họ không nhìn thấy, đợi họ đi khuất rồi mới lén lút đi rình thử.
Triệu Tử Hiên đưa Hàn Đăng Kỳ vào căn phòng trống, nói là trống nhưng cũng đầy đủ tiện nghi vì đây là phòng dành cho khách nghỉ qua đêm.
Hàn Đăng Kỳ đưa cho Triệu Tử Hiên một gói thuốc bột rồi thư thả ngã ra giường: "Lão đại mới có một mối làm ăn mới, bên đó đưa cái này cho ngài ấy nói là loại thượng hạng, ngài ấy biết cậu là người trong nghề, khả năng thẩm định tốt nên muốn cậu xem thử đây có đúng là hàng hiếm hay không."
Triệu Tử Hiên nhận lấy gói thuốc không do dự mở ra, đôi mắt lơ đãng xem không đây là một việc bình thường không hề dao động.
Hàn Đăng Kỳ đưa mắt sang một bên để ý rất kỹ biểu hiện của Triệu Tử Hiên, dù có là bạn thân đi nữa thì nếu có sơ xuất gì, hắn sẽ đi đời.
Triệu Tử Hiên đặt nhẹ gói thuốc lên bàn chấm nhẹ một ít lên ngửi thử, vì biết không ít loại ma túy nên chỉ ngửi sơ anh cũng có thể nhận biết loại này có hàm lượng mephedrone rất cao.
"Đây đúng là hàng loại thượng hạng." Triệu Tử Hiên gấp gói thuốc lại tự tin khẳng định.
Hàn Đăng Kỳ đương nhiên biết đây là hàng loại nào, hắn nhẹ cười ngồi bật dậy: "Lão đại còn nói, cái này là cho cậu, dùng xong cái này là có thể đến gặp ngài ấy."
Triệu Tử Hiên đương nhiên hiểu từ "cho" ở đây là có ý gì, kiểu người làm ăn như Hàn Đăng Kỳ hay Trần Nhị cần biết rõ đối phương trước khi hợp tác, cảm thấy không hợp sẽ rút lui.
Anh theo dõi bọn chúng gần một năm vẫn chưa biết mặt tên trùm, không thể để bọn chúng lặn đi được.
Triệu Tử Hiên cười khẩy móc bật lửa từ trong túi quần hành động cực kỳ chuyên nghiệp: "Thế thì phải cảm ơn lão đại rồi, nào, mời cậu."
Hàn Đăng Kỳ nghĩ rằng Triệu Tử Hiên sẽ từ chối, vì không phải ai theo nghề này cũng dùng thuốc, một Triệu Tử Hiên phóng khoáng chất chơi như vậy là lần đầu tiên hắn thấy.
Hàn Đăng Kỳ nhận bật lửa đốt thuốc cùng Triệu Tử Hiên.
Triệu Tử Hiên ngã một bên khép hờ hai mắt, bắp tay rắn chắc chống xuống giường, cổ ngửa lên, yết hầu căng cứng trông vô cùng ma mị.
Hàn Đăng Kỳ cũng đang phiêu linh trong cơn phê pha chất ngất, lần đầu chơi thuốc cùng bạn thân thật sảng khoái.
Tiểu Hy nấp ở ngoài từ nãy giờ, toàn bộ vụ việc ở bên trong nhìn thấy không thiếu một chi tiết gì.
Cô sốc đến mức nước mắt chảy hai hàng không ngưng nghỉ, hai tay bụm chặt miệng mình để không phát ra tiếng động.
Hàn Đăng Kỳ thật sự là kẻ buôn chất cấm, mà Triệu Tử Hiên chồng của cô lại là đồng bọn, anh ấy còn sử dụng thuốc, tại sao có thể như vậy được?
Triệu Tử Hiên liếc nhìn Hàn Đăng Kỳ nhắm nghiền hai mắt, anh khinh bỉ hừ lạnh, chỉ với một chút thủ thuật đã lừa được hắn ta rồi.
Anh làm cảnh sát ngầm năm 22 tuổi, đến nay đã là 6 năm, lăn lộn không biết ở bao nhiêu sào huyệt, những chiêu thức nhỏ nhặt này điều biết không thiếu thứ gì.
Hít thuốc qua mặt bọn buôn này không khó với anh, chỉ là tạo cơ mặt cho giống một chút, giữ hơi thở đừng để mephedrone xâm nhập vào mũi, đợi thuốc tàn thế là xong.
Chừng hai tiếng sau Hàn Đăng Kỳ mới tỉnh táo trở lại, hắn vỗ vai Triệu Tử Hiên: "Tớ sẽ báo lại với lão đại sắp xếp gặp mặt cậu, ngài ấy quen biết rất nhiều mối làm ăn lớn, chúng ta hợp tác làm chỗ dựa vững chắc cho nhau."
Triệu Tử Hiên gật đầu, cả hai cùng đi ra ngoài.
Tiểu Hy đã về phòng từ sớm, cô nhìn thấy hai người họ đi xuống lầu, với tính cách của cô, cô sẽ làm ầm lên, bóp chết Hàn Đăng Kỳ nhưng lúc này cô phải thật bình tĩnh vì chồng cô đã lên thuyền với hắn ta rồi, buôn chất cấm là tội tử hình không giảm án.
Cô ngồi thụp xuống sàn nhà vẫn chưa tin được mọi chuyện, ông trời đang trêu đùa cô có phải không? Nếu cô mắc kẹt ở đây mãi mãi thì không phải rất nhanh thôi cô sẽ trở thành góa phụ sao? Không được, cô phải khuyên nhủ chồng mình, phải bắt anh cãi tà quy chính, không thể để anh ấy lún sâu vào con đường tội lỗi được.
Triệu Tử Hiên tiễn Hàn Đăng Kỳ ra cổng, lúc trở vào nhà đôi mắt vô thức nhìn căn phòng nằm im lìm ở tầng hai.
"Rầmmm..."
Mây đen bắt đầu kéo tới, sấm chớp bắt đầu nổi lên, báo hiệu một cơn mưa đêm day dẳng.
Anh đi thẳng lên tầng ba, mưa bắt đầu rơi nhẹ, anh biết Tiểu Hy sợ ngủ một mình, chút nữa thế nào cũng chạy lên đây ầm ĩ đòi ngủ cùng cho mà xem.
Mưa bắt đầu nặng hạt, sấm chớp vẫn vang lên không ngừng, Tiểu Hy vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào còn giận chuyện ban sáng sao?
Triệu Tử Hiên xuống giường bước khẽ tới cầu thang nhìn xuống, phòng của Tiểu Hy vẫn đóng cửa, hôm nay không muốn ngủ chung với anh sao?
Tiểu Hy ở trong phòng bận bịu ghi ghi chép chép học trên internet cách để người nhà cai nghiện ma túy, cô vô cùng phiền não về chuyện này, chẳng trách anh không đi làm vẫn giàu như vậy.
Cốc, cốc.
Tiểu Hy giật mình bởi tiếng gõ cửa, cô đang làm chuyện bí mật không thể để ai biết được, bàn tay bận rộn thu xếp mọi thứ, miệng lớn tiếng hỏi: "Ai vậy?"
"Trời mưa rồi." Triệu Tử Hiên ở bên ngoài mặt mày hầm hầm, khuya như vậy rồi, có đi ngủ để người ta ngủ không cơ chứ.
Tiểu Hy nhăn trán, gấp laptop nói vọng ra: "Em biết rồi." Cô có bị mù với điếc đâu mà không biết.
Triệu Tử Hiên giãn cơ mặt đi lên phòng, 20 phút sau vẫn không thấy mặt mũi Trương Tiểu Hy đâu, anh bực dọc đi xuống lầu hai gõ cửa thật mạnh: "Trời mưa rồi, mưa lớn lắm.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...