"Mẹ kiếp." Đường Nguyện phun thẳng một ngụm nước ngọt lên mặt Tô San.
"Phủi phủi phủi, nói ra không thể coi là thật, không tính."Muốn cô làm liếm cẩu sao?
Cô là kiểu phụ nữ xinh đẹp tỉnh táo nhất thời đại này, làm gì có chuyện bám đuôi bọn đàn ông chứ?
"Ha ha ha ha, Đường Nguyện, cậu thật sự tin ước nguyện sẽ trở thành sự thật sao."
Tô San cười vô cùng càn rỡ. "Không so đo với cậu nữa, đi thôi đồ sâu rượu, ngày mai còn phải đi làm nữa đấy."
Tô San đã say khướt, cô phải chịu trách nhiệm đưa người say rượu về nhà.
Trong xe yên tĩnh, Tô San nằm chết dí ở ghế lái phụ, Đường Nguyện cầm tay lái, con ngươi đen nhánh đảo tới đảo lui không biết đang suy nghĩ gì.
Khi đi ngang qua một ngã tư, cảnh sát giao thông bên đường chặn xe của cô lại.
"Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, muốn đi đường Đồng Tử và ra khỏi thành phố cô phải đi đường vòng, từ trên cầu Tam Kiều."
Nhìn anh cảnh sát giao thông tuấn tú bên ngoài xe, Đường Nguyện lễ phép nói cám ơn, đang chuẩn bị khởi động lại xe thì chợt thấy cảnh sát giao thông vừa rời đi quay trở lại.
"Hạ cửa sổ, tiếp nhận kiểm tra."
"Anh cảnh sát giao thông, tôi là người rất tuân thủ pháp luật."
"Ra khỏi xe!"
Đường Nguyện đẩy cửa ra, phối hợp xuống xe.
"Quả nhiên, mùi rượu rất nồng."
"Là bạn tôi uống quá nhiều, tôi lái xe không uống rượu, đã uống rượu thì không lái xe."
Nhưng mà đối mặt với lời giải thích của Đường Nguyện, anh cảnh sát giao thông công chính nghiêm minh vẫn lấy máy kiểm tra độ cồn ra.
"Mời cô thổi."
Thổi thì thổi, Đường Nguyện cô đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, cần quái gì phải sợ những thứ giả dối hư ào?
"Say rượu lái xe, xin cho xem bằng lái."
"Say rượu lái xe? Anh trai, tôi thật sự không hề uống rượu."
Thấy dáng vẻ Đường Nguyện chân thành như thế, anh cảnh sát giao thông khó khăn nhíu mày.
Đúng là có rất nhiều trường hợp không uống rượu nhưng lúc kiểm tra lại ra độ cồn, bởi vì một số nguyên nhân thực phẩm.
Hơn nữa mùa hè nóng bức, nước hoắc hương chính khí lại có tác dụng giải nhiệt rất tốt.
Ngay lúc Đường Nguyện khom lưng chuẩn bị đi lấy chứng cứ, một người đàn ông cao gầy đi về phía bên này.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cảnh sát Hứa, anh lại ra ngoài chạy bộ ban đêm à?"
Hứa Tứ đang mặc đồ thể thao, trên cổ còn khoác một chiếc khăn lông.
"Ừm." Ánh mắt anh nhìn thoáng qua Đường Nguyện, "Bắt được say rượu lái xe à?"
"Hứa Tứ, tôi không hề uống rượu lái xe, anh biết mà, tôi hoàn toàn không biết uống rượu."
Vẻ mặt anh cảnh sát giao thông đầy kinh ngạc: "Cảnh sát Hứa, anh quen cô gái này sao?"
Hứa Tứ mím môi không nói gì, đôi đồng tử đen nhánh đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nguyện.
"Cô ấy nói là uống hoắc hương chính khí nên mới thổi ra độ cồn, hay là, cô thử thổi lại một lần đi." Anh cảnh sát giao thông điều chỉnh lại dụng cụ, ý bảo Đường Nguyện kiểm tra lại lần nữa.
"Trực tiếp đưa đi xét nghiệm máu đi."
"Gì cơ? Cảnh sát Hứa, anh nghiêm túc đấy à?"
Hứa Tứ gật đầu: "Vô cùng nghiêm túc, tôi còn chạy ba cây số, không quấy rầy công việc của anh nữa."
Nói xong, anh sải đôi chân dài tiếp tục chạy bộ đêm.
"Hứa Tứ, anh đúng là đồ khốn nạn!"
Đường Nguyện tức giận đến nghiên răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết Hứa Tứ ngay tại chỗ.
Bệnh viện kiểm tra máu chọn ở trong bệnh viện Đường Nguyện thực tập, mấy y tá nhỏ nhìn người được cảnh sát giao thông đưa tới là Đường Nguyện thì ánh mắt đều trợn tròn.
"Bác sĩ Đường, cô uống rượu lái xe à?"
"Không." Cô tức giận trả lời một câu, trong lòng đã hận Hứa Tứ tới cực điểm.
"Cô là bác sĩ ở đây sao?" Anh cảnh sát giao thông khiếp sợ.
Đường Nguyện không phản ứng, rút máu xong ngồi sang một bên ngoan ngoãn chờ đợi kết quả.
Nửa giờ sau, anh cảnh sát giao thông cầm báo cáo, hơi có chút áy náy nhìn Đường Nguyện.
"À thì, có kết quả rồi, cô thật sự không có uống rượu."
Đường Nguyện hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn anh ta hỏi: "Vậy bây giờ tôi có thể đi chưa? Tôi còn phải đưa bạn về nhà."
"Có thể, đương nhiên có thể."
Bãi đỗ xe.
Hứa Tứ đứng dựa vào xe cô hút thuốc.
Từ xa xa anh đã nhìn thấy một người đang phân nộ đi về phía anh.
"Hứa Tứ."
Đường Nguyện ném báo cáo kết quả lên mặt anh.
"Anh biết rõ tôi sẽ không bao giờ say rượu lái xe, giống như đời này anh sẽ không đụng vào một giọt rượu, vậy mà anh còn kêu tôi đi kiểm tra máu, anh rõ ràng là cố tình hãm hại tôi, anh hận tôi."
Hứa Tứ nghiêng đầu, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp.
"Hứa Tứ, anh là đồ khốn kiếp."
Cô xông lên nện anh một đấm, sau đó nổi giận đùng đùng mở cửa xe lái đi.
Trong gương chiếu hậu, người đàn ông vẫn đứng nguyên tại chỗ, bóng dáng càng lúc càng nhỏ cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Lúc này Đường Nguyện mới nhổ một ngụm nước bọt, bỏ qua.
Lúc này trên bầu trời lại có một hai ngôi sao băng xẹt qua.
Ngày hôm sau Bầu trời trong xanh gần nửa tháng trời cuối cùng cũng đổ mưa. "
Nghe âm thanh tí tách ngoài cửa sổ, Đường Nguyện ôm chăn không muốn rời giường.
Tối hôm qua lăn qua lộn lại xong, lại đưa Tô San về nhà, lúc cô về đến nhà là đã hơn mười hai giờ, quả thực mất ngủ nghiêm trọng.
"Ding Ding Dang Dang"
Đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba, Đường Nguyện biết mình không thể ngủ nướng thêm nữa.
Mơ mơ màng màng chống đỡ thân thể tắt đồng hồ báo thức đi, lúc đang chuẩn bị xuống giường thì đầu đột nhiên đau đớn kịch liệt. Trong lỗ tai có tiếng sột soạt, giống như một dòng điện xẹt qua.
"Chúc mừng cô đã trở thành liếm cẩu, công hạ mục tiêu Hứa Tứ, không cưa đổ được mục tiêu sẽ xảy ra chuyện xui xẻo đấy ~"
Đột nhiên một giọng nói vang lên trong tại cô.
"Là ai, ai đang nói!"
Một giây sau, cơn đau đầu biến mất, cô lại khôi phục trạng thái như thường, chỉ là thanh âm kia cũng đã biến mất theo.
Ảo giác sao?
Nhưng thanh âm kia rõ mồn một bên tai cô, cô biến thành liếm cẩu, mục tiêu còn là tên Hứa Tứ đáng ghét kia, không cưa đổ được còn có thể xảy ra chuyện xui xẻo?
Cái quái gì thế này!
Sao cô lại biến thành liếm cẩu, hơn nữa còn liếm Hứa Tứ!
Bỗng nhiên, thân thể Đường Nguyện cứng đờ, nhớ tới lời ước nguyện mà Tô San đã ước tối hôm qua, khóe miệng khẽ giật giật.
Không thể nào, không phải chứ, hẳn là không thể nào.
Cầu nguyện với sao băng chỉ là một loại tâm lý tự an ủi, chắc chắn sẽ không trở thành sự thật được.
Đường Nguyện tự an ủi mình như thế, nhưng cô đã quên mất tối hôm qua người thề son sắt với Tô San rằng bảo đảm ước nguyện có thể trở thành sự thật cũng là cô.
"Tiểu Đường, vẫn là một ly sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao thịt sao?" Bà chủ quán ăn sáng dưới lầu nhiệt tình chào hỏi. "Đúng vậy."
Cô trả tiền rồi chờ bà chủ lấy bữa sáng cho mình, ánh mắt lơ đãng rơi vào con chó nhỏ trước cửa tiệm.
Là con chó nuôi trong quán ăn sáng,bởi vì quá hoạt bát hiếu động nên đã bị bà chủ nhốt lại.
Lúc này con chó kia đang thè lưỡi hưng phấn vẫy đuôi với cô.
Sau lưng Đường Nguyện thoáng tê dại.
Nếu như cô thật sự biến thành liếm cẩu, vậy trong mắt Hứa Tứ có phải chính là dáng vẻ này không?
"Nào, Tiểu Đường, cầm lấy bữa sáng."
Sau khi Đường Nguyện nói lời cảm ơn, lại vẫn lắc đầu.
Cô mắc gì phải cưa cẩm tên Hứa Tứ kia, còn chuyện xui xẻo, cô sẽ xui xẻo gì chứ?
"Két" một tiếng, gót giày cao gót của Đường Nguyện kẹt trong một cái lỗ rách trên nắp cống.
Cô liếm liếm môi, giật giật chân muốn rút gót giày ra, thử một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Không phải là xui xẻo thật đấy chứ?
Cô an ủi bản thân có khi chỉ là vấn đề xác suất, không thể tự mình dọa mình được.
Nhưng khi Đường Nguyện chuẩn bị uống sữa đậu nành để bình tĩnh lại, ống hút còn chưa đâm thủng màng nhựa đã gấp thành hai đoạn.
"Nguy hiểm, cẩn thận nha!"
Đỉnh đầu vang lên giọng nữ lo lắng, một giây sau, một chậu hoa rơi xuống bên chân cô.
Thím cả ở lầu ba vẻ mặt khẩn trương nói: "Tiểu Đường, vừa rồi thím phơi quần áo không cẩn thận đụng phải chậu hoa, không làm cháu bị thương chứ?"
Đường Nguyện tái mặt lắc đầu, ngồi xổm xuống lấy điện thoại di động ra nơm nớp lo sợ gọi một cuộc điện thoại
"Chủ nhiệm, hôm nay cho tôi xin nghỉ,đúng, vì sao à? Bởi vì tôi sợ mình sẽ chết trên đường đi làm."
---hết chương 2----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...