CƯA ĐỔ BÀ XÃ HẮC ĐẠO
Đến nhà hàng ngay lập tức có nhân viên phục vụ dẫn hai người đến căn phòng ăn đã được đặt trước, bước vào trong Lục Dĩ Tường kéo ghế cho Bạch Nhã Băng ngồi xuống anh ngồi đối diện với cô.
Lục Dĩ Tường vô tình nhìn thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ của Bạch Nhã Băng anh không ngờ mặt dây chuyền lại là một cái cúc áo bình thường như thế anh nghĩ sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì đó với cô liền cất giọng hỏi:
"Tiểu Băng! Sợi dây chuyền của em đặc biệt thật đó theo anh đoán chắc nó có ý nghĩa đặc biệt gì với em đúng không?"
"Đúng vậy! Sợi dây chuyền này nó có ý nghĩa rất đặc biệt đối với tôi." Bạch Nhã Băng gật gù đáp lại cô không muốn nói nhiều thêm đơn giản là bởi vì cô không muốn ai biết quá nhiều về mình.
Lục Dĩ Tường hơi cau mày lại suy nghĩ không biết như thế nào nhưng anh lại có cảm giác chiếc cúc áo trên sợi dây chuyền của cô rất quen thuộc cứ có cảm giác gì đó rất kì lạ.
"Thật không ngờ anh lại lãng mạn như thế đấy." Bạch Nhã Băng quan sát đầu gật gù khi thấy trong căn phòng có rất nhiều nến thơm nó vừa mang lại bầu không khí ấm áp, lãng mạn lại vừa dễ chịu.
"Nếu như em thích như thế thì sau này chúng ta đi ăn tối nữa có được không? Anh sẽ tạo nhiều sự bất ngờ, lãng mạn cho em." Lục Dĩ Tường thừa cơ hội mở lời muốn thường xuyên đi ăn tối với Bạch Nhã Băng.
"Anh về nhà ngủ rồi nằm mơ đi tuy anh đã cứu mạng tôi tôi nhất định sẽ trả lại ân tình này nhưng không phải bằng cách này." Bạch Nhã Băng lườm lườm anh phán một câu.
Sáng hôm sau, tại nghĩa trang có rất nhiều cảnh sát ở đó đứng trước bia mộ Bạch Liêm Hải đứng ở đấy một lúc lâu rồi dần rời đi. Đợi không còn ai, Bạch Nhã Băng mặc một bộ vest một mình bước đến, ngồi xuống đất bên cạnh mộ của Bạch Liêm Hải nước mắt trực trào rồi đột ngột ôm lấy mộ của ông bật khóc thành tiếng.
"Ba! Đã mười sáu năm rồi kể từ ngày ba không còn ở bên cạnh con ba biết không lúc ba đã rời xa con mãi mãi chỗ dựa của con chỉ còn lại mẹ vậy mà bà ấy cũng nhẫn tâm bỏ con mà đi nếu như không có ông ngoại và A Nghị thì con không biết con có thể sống tiếp tục ở trên cõi đời này không, con rất cô đơn, rất lạnh lẽo. Ba ơi! Con rất nhớ ba rất nhớ rất rất nhớ."
Tập đoàn Lục thị
Đang họp tiếng chuông điện thoại của Lục Dĩ Tường vang lên nhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ Đình Danh anh liền cho dừng một lúc rồi đi ra ngoài nghe điện thoại:"Alo! Đình Danh! Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu hiện giờ tôi đang họp."
"Được! Vậy cậu cứ họp đi tôi gọi đến chỉ là muốn nói với cậu hôm nay là ngày giỗ của ba Nhã Băng chắc có lẽ bây giờ cô ấy đang ở nghĩa trang cậu hiểu ý tôi nói chứ?"
Lục Dĩ Tường nhíu chặt đôi mày lại ngay lập tức đáp lại:"Đình Danh! Cậu hãy mau gửi địa chỉ cho tôi."
Vừa nói dứt tiếng anh liền cúp máy bước nhanh vào trong dáng vẻ gấp gáp, vội vã phun ra hai chữ:"Tan họp!"
Mọi người nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, sững sốt A Tôn thấy anh vội vã, gấp gáp rời đi như thế thì chắc chắn rằng chỉ có chuyện liên quan đến Bạch Nhã Băng anh mới như thế.
Ở nghĩa trang, Bạch Nhã Băng tựa đầu vào bia mộ của ba mình nói hết ra những chuyện trong lòng:
"Ba! Hình như trái tim con đã rung động với một người rồi người đó tên là Lục Dĩ Tường con có thể cảm nhận được sự chân thành, tình yêu của anh ấy đối với con nhưng con không dám yêu không dám đáp lại tình cảm ấy bởi vì con sợ rằng anh ấy sẽ gặp nguy hiểm con không dám biểu lộ một chút tình cảm hay thân thiết với ai cả con sợ tất cả đều sẽ gặp nguy hiểm vì con con rất sợ."
Lục Dĩ Tường chạy đến thì nhìn thấy Bạch Nhã Băng đang thất thần ôm lấy bia mộ anh từ từ tiến đến thấy cô khóc đến sưng đỏ cả mắt đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc thấy được dáng vẻ yếu đuối của cô.
Bạch Nhã Băng ngẩng đầu lên thấy Lục Dĩ Tường cô liền quay đầu sang chỗ khác lau nước mắt đứng dậy nét mặt thay đổi nhanh chóng trở nên lạnh lùng cất giọng hỏi anh:
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Anh đến đây là để viếng bác trai." Lục Dĩ Tường cười nhẹ đáp với giọng nói dịu dàng, trầm ấm.
Anh đặt bó hoa xuống cúi thấp người dáng vẻ đầy cung kính, Bạch Nhã Băng không nói gì chỉ lặng lẽ rời đi anh vội đuổi theo cô đột ngột đứng lại quay người mặt không đổi sắc chậm rãi lên tiếng:
"Anh đừng đi theo tôi nữa tôi muốn ở một mình."
Lục Dĩ Tường dừng lại gật gật đầu cô bước lên xe lái đi anh cũng nhanh chóng lái xe chạy theo cô cách xe của cô một khoảng cách nhất định không để cho cô phát hiện.
Một lúc sau, Bạch Huyền Nghị đi đến với bó hoa trên tay anh khom người đặt xuống bia mộ mỉm cười:"Ba! Con trai của ba đến rồi đây con đến là muốn nói với ba là con sẽ không về Thụy Điển nữa sau này con có thể thường xuyên đến đây trò chuyện với ba rồi."
Bạch Huyền Nghị ngồi xuống môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt của anh hiện lên sự đau buồn rất rõ rệt:
"Ba có biết tại sao con luôn không đến cùng chị không? Bởi vì con biết nếu như con ở cùng thì chị hai sẽ tỏ ra mạnh mẽ không bao giờ khóc chỉ khi ở một mình chị ấy mới biểu lộ cảm xúc thật của mình. Ba! Ba nhất định phải bảo vệ chị hai và phù hộ con và chị ấy sớm ngày tìm được kẻ bắt cóc năm xưa."
Bạch Nhã Băng chạy đến đoạn đường vắng thì dừng xe lại gục xuống vô lăng bật khóc thành tiếng nấc nghẹn ngào nói:
"Mẹ! Mẹ đang ở đâu vậy? Mẹ hãy mau quay về đi con, A Nghị và cả ông ngoại đều rất nhớ mẹ mong mẹ quay trở về. Con và ông ngoại đã cho người tìm mẹ suốt mười sáu năm rồi nhưng vẫn không có một chút tin tức gì về mẹ hết. Mẹ đang ở đâu vậy? Con rất nhớ mẹ hãy quay về với con đi."
Thấy xe của cô dừng đột ngột Lục Dĩ Tường lo lắng vội vàng rời khỏi xe chạy đến xem cô như thế nào? Thấy cô đang gục xuống vô lăng anh gõ vào cửa gọi cô:
"Tiểu Băng! Tiểu Băng! Em có bị làm sao không?"
Bạch Nhã Băng ngẩng đầu lên nhìn hai hàng nước mắt vẫn còn đọng lại đôi mày nhíu chặt vội lau nước mắt mở cửa bước ra khỏi xe trừng mắt lớn tiếng:
"Anh dám theo dõi tôi sao? Chẳng phải tôi đã bảo là anh không được đi theo tôi cơ mà? Anh hãy mau đi đi nếu không đừng có trách tôi vô tình."
Lục Dĩ Tường kéo Bạch Nhã Băng vào lòng ôm chặt cơ thể của cô:"Em nói câu này nhiều lần rồi đấy anh biết em sẽ không vô tình như thế câu đấy chỉ là để hù dọa thôi. Em đừng chịu đừng một mình nữa đừng kìm nén nỗi đau hãy khóc thật lớn đi nó sẽ thoải mái hơn, trước mặt anh em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ."
Bạch Nhã Băng cố đẩy anh ra nhưng không được vẫn bị anh ôm chặt vào lòng, Lục Dĩ Tường dịu dàng ôn nhu khẽ nói với cô:
"Đừng đẩy anh ra em cứ xem anh như một cái gối ôm chặt mà khóc có anh che cho em rồi sẽ không một ai thấy dáng vẻ lúc này của em đâu."
Cô mếu máo không thể kìm nước mắt được nữa cô nắm chặt áo của anh bật khóc nức nở, anh cười nhẹ vuốt tóc của cô đứng im cho cô khóc khóc đến khi nào cô cảm thấy nhẹ lòng, thoải mái thì thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...