Lúc hai người nằm xuống lần nữa đã gần đến giờ Dần, hoàng đế ngủ chưa đến hai canh giờ đã phải thượng triều.
Trước khi đi hắn không quên dặn dò cung nữ không cần đánh thức hoàng hậu.
Sau khi hạ triều, Trương Bảo Toàn bẩm báo cấm quân bị bắt đã khai nhận, chủ mưu phía sau là Chu tu nghi.
Chu tu nghi là nữ nhi thứ ba của viên ngoại Lễ bộ lang, cũng được cưng chiều, bụng nàng không chịu thua kém đầu năm nay vừa hạ sinh bát hoàng tử, được tấn lên làm tu nghi.
Tuy rằng đã đoán được người hạ thủ phía sau màn rất có thể là phi tử của mình, nhưng khi thật sự biết kết quả, hoàng đế vẫn cảm thấy rất thật vọng và khổ sở, dù sao cũng là người từng có tiếp xúc da thịt với hắn, vì hắn sinh con dưỡng cái.
"Đi mời hoàng hậu đến.
"
Trương Bảo Toàn lĩnh mệnh.
Chỉ trong chốc lát Quỳnh Như đã tới, nàng vừa định hành lễ nhưng hoàng thượng đã đỡ lên.
“Quỳnh nhi đã biết?”
Quỳnh Như gật đầu, “ Chỉ dựa vào lời khai của một cấm quân mà định tội không khỏi có chút qua loa.
Hơn nữa, Tiểu Lâm Tử không phải phụ trách trông coi thang, theo như lời người giữ thang nói, sau khi hắn dùng thang còn có một vài cung nữ thái giám cũng dùng qua, cây thang cũng không phải là đồ vật quan trọng gì nếu có người chạm vào không nói cho Tiểu Bảo cũng không có ai biết.
Hai ngày nay thần thiếp cũng suy nghĩ, bọn cung nhân không biết Liễu chiêu nghi sẽ dùng thang vào lúc nào, làm sao Tiểu Lâm Tử có thể phá thang và làm vào lúc nào mà không để những người khác phát hiện chứ?
Nguyên nhân rất có thể là còn một cái thang giống hệt như cái cũ, hai ngày này trong cung được quản thúc chặt chẽ, các cung đều không có thiêu đốt đồ vật nào, cũng không nghe nói có người trong cung đốn củi, Tử Lan điện lại càng không có người cầm theo đồ vật lớn ra vào, bởi vậy thần thiếp phỏng đoán cây thang kia vẫn đang còn trong Tử Lan điện.
Thần thiếp vẫn luôn cảm thấy Tiểu Lâm Tử còn người giúp đỡ trong Tử Lan điện, nhưng người này cấm quân lại không hề biết đến, có lẽ hắn muốn khiến Chu tu nghi làm kẻ chết thay, cho dù người đó có là Chu tu nghi đi chăng nữa, thần thiếp vẫn cảm thấy phía sau màn còn có người khác.”
Hoàng đế gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói, “Trương Bảo Toàn, phái người lúc soát tẩm điện của Chu tu nghi, xem có bằng chứng nào cho thấy nàng ta muốn làm tổn thương Liễu chiêu nghi hay không.” Sau đó hắn lại lệnh thêm một thái giám thân cận khác Vương Tử dẫn người đi lục soát Tử Lan điện.
Chưa tới một canh giờ sau, Vương Tử và Trương Bảo Toàn trở về phục mệnh, ở tẩm điện của Chu tu nghi tìm được mảnh vải nhỏ viết bát tự của Liễu chiêu nghi, phía trên còn ghim rất nhiều kim châm, còn chỗ Liễu chiêu nghi không tìm thấy bất kỳ cái gì.
Quỳnh Như quỳ xuống trước mặt hoàng đế, “Thần thiếp sơ sót.
Thiếp nên sớm phái người đi tìm.”
Hoàng đế đỡ nàng lên, “ Việc này không liên quan đến hoàng hậu.
Bọn họ muốn trốn thì dù có tìm ngay lúc đó cũng sẽ tìm không thấy.”
“Bây giờ mọi chứng cứ đều bất lợi với Chu tu nghi, nhưng thần thiếp luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Quỳnh Như nói.
Nàng có cảm giác mục đích của người phía sau màn không hẳn nhắm vào Liễu chiêu nghi…
Hoàng đế không nói gì, chỉ tuyên Chu tu nghi yết kiến.
Lúc Chu tu nghi bị mang vào đã bị dọa đi nửa cái mạng, sắc mặt trắng bệch cầu hoàng đế minh giám, nói mình oan uổng.
“Trẫm biết rồi, ngày sinh tháng đẻ của Liễu chiêu nghi là chữ viết của ngươi phải không?” Hoàng đế tức giận nhìn Chu tu nghi, khuôn mặt vốn không nhiều huyết sắc của Chu tu nghi lập tức trắng thêm mất phần.
“Thần… Thần thiếp… Nhất định có người bắt chước nét chữ của thần thiếp muốn hãm hại thần thiếp, thần thiếp không dám làm hại chiêu nghi… Còn có cây thang, thần thiếp thật sự không biết chuyện gì xảy ra, chuyện này tuyệt đối không phải do thần thiếp làm.
Bệ hạ, cầu người minh giám, cầu xin người trả lại trong sạch cho thần thiếp.”
“Bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, Chu tu nghi, người còn muốn phủ nhận như thế nào? Thật sự muốn trẫm tra rõ, thẩm vấn người trong cung ngươi sao?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn Chu tu nghi đang quỳ trên đất, phản ứng vừa rồi của nàng đã chứng tỏ việc bố trí người vải kia đúng là do Chu tu nghi làm.
“Ngươi cũng biết trong cung kiêng kị nhất là vu thuật chi cổ, tu nghi, ngươi nói trẫm nên xử trí ngươi như thế nào?”
“Bệ hạ ~ xin bệ hạ tha mạng.” Chu tu nghi quỳ sát đất, ngay cả sức lực để khóc cũng không có.
“Thiếp cầu xin hoàng thượng niệm tình Bát hoàng tử xử lý nhẹ.” Quỳnh Như cũng quỳ xuống.
“Hoàng hậu không cần cầu tình cho nàng ta, nàng ta có gan nguyền rủa người khác, cũng nên nghĩ đến kết quả hôm nay.” hoàng đế nói.
“Hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng cho hạ nhân lui ra, thần thiếp có chuyện muốn nói.” Quỳnh Như lại nói.
Hoàng đế nhíu mày nhìn nàng trong chốc lát rồi vẫy tay cho hạ nhân lui, cả Chu tu nghi cũng theo đi xuống.
“Quỳnh nhi, nàng muốn cầu tình cho Chu tu nghi sao? Nàng biết trẫm hận nhất những người làm chuyện xấu sau lưng trẫm mà.” Hoàng đế nói.
“Thiếp cũng không phải muốn cầu tình thay nàng ấy, chỉ là bây giờ việc cây thang không có manh mối, thần thiếp cảm thấy việc này khẳng định còn có người khác ở phía sau.
Ý của thiếp là xử lý tu nghi nhẹ nhàng, muốn nàng ấy chịu tội chuyện cây thang, khiến người ở đằng sau thả lỏng cảnh giác, chúng ta mới có thể tra được manh mối.” Quỳnh Như nói.
Hoàng đế nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói “Rõ ràng nàng muốn cầu tình thay nàng ta.
Lòng dạ Chu tu nghi không sâu, nhưng trẫm không ngờ nàng ta vì ghen ghét mà chạm vào vảy ngược của trẫm.
Cũng được vậy phạt nàng ta đến Lâm vọng điện đi.
Bát hoàng tử, tạm thời giao cho Hứa chiêu viện nuôi nấng.”
Quỳnh Như gật đầu lui ra.
Hoàng đế lại triệu Chu tu nghi vào nói vài câu mới hạ lệnh, Chu tu nghi hủy thang ý đồ muốn thương tổn Liễu chiêu nghi, hạ xuống Bảo Lâm, dời ra Lâm Vọng điện, Bát hoàng tử tạm thời giao cho Hứa chiên viện nuôi nấng.
Hoàng tử bị mang đi, Lâm Vọng điện - nơi này gần lãnh cung nhất, cái này so với việc bị biếm lãnh cung có gì khác nhau?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...