Ngoài mặt hậu cung Đại Cảnh triều sóng yên biển lặng, thật ra sóng ngầm mãnh liệt.
Không nói đến phi tần, chỉ nói Thái hậu.
Sau khi hoàn toàn trở mặt với Hoàng hậu hôm đó, Thái hậu lâm vào bước đường cùng.
Vốn dĩ còn có các cung nữ thái độ ngang ngược, bây giờ ngay cả cung nữ cũng rút đi, tất cả ăn ở đều không ai thăm hỏi.
Cán y cục* sẽ không đưa y phục sạch sẽ tới đúng hạn nữa, đồ ăn mà Ngự thiện phòng tặng cũng phần nhiều là mốc meo bốc mùi.
*Cán y cục: phòng giặt
Chỗ ở không ai quét dọn, Thái hậu chỉ có thể một mình tập tễnh chậm rãi sửa sang, còn về phần đi thì....
Bên ngoài Ninh Thọ Cung trọng binh trấn giữ, bà thậm chí không ra ngoài được.
Tháng ngày thế này kéo dài đến cuối tháng mười, trận tuyết đầu mùa đầu tiên rơi xuống Kinh thành, bên trên thành cung, trên đường cung trắng loa.
Kèm theo trận tuyết lớn này còn có thời tiết đông giá rét.
Phi tần của Đại Cảnh triều ít, tất cả phi tần đều có thể đốt than tơ bạc còn mới, còn đưa đến Ninh Thọ Cung lại là than đen mà hạ nhân mới có thể dùng.
Thái hậu khoác lên áo choàng cũ kỹ, đứng giữa đất trống trong cung viện Ninh Thọ Cung, nhìn bầu trời u ám mênh mông, luyến tiếc cuối cùng trong lòng cũng biến mất hầu như không còn nữa.
Thôi được, đã đến lúc rồi
Bà cầm ra con dao giấu trong tay áo, chậm rãi bung dù tinh tế đẹp đẽ, mang giày đi tuyết, mỗi bước chân lưu lại một dấu vết bước ra ngoài cửa cung.
Rất hiển nhiên, Thị vệ trấn giữ ngăn bà lại.
Gần như cùng lúc đó, Thái hậu kề dao lên cổ mình, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía các thủ vệ.
Hôm nay, hoặc là để ta tới gặp Hoàng thượng lần cuối, hoặc ai gia sẽ lập tức chết ở đây!
Thái hậu nương nương!
Các thị vệ đương nhiên không dám trêu chọc Thái hậu một nước, cho dù là Thái hậu bị giam lỏng, sau khi bọn hắn thương nghị với nhau, quyết định đi bẩm báo Hoàng thượng.
Chiêu Dương Cung.
Triệu Nguyên Cấp đang bồi tiếp Diệp Tư Nhàn ăn lẩu Kinh thành.
Thịt bò, thịt dê tươi mới cắt thành lát thật mỏng, để vào nước lẩu đỏ nóng hổi chần mấy giây thì lấy ra, vừa thơm vừa tươi.
Diệp Tư Nhàn chưa từng ăn qua thứ này, nhất thời mở ra khẩu vị, ăn đến quai hàm đều phình lên.
Thích không?
Thích lắm! Hóa ra Kinh thành có nhiều thức ăn ngon như vậy, sao trước kia thiếp không biết?
Trước kia nàng chỉ lo nhớ nhà, ăn điểm tâm, muốn thức ăn cũng đều là hương vị phương nam, làm sao chịu xem kỹ đồ ăn Kinh thành?
Triệu Nguyên Cấp ghẹo nàng.
Diệp Tư Nhàn đỏ mặt rầu rĩ nhỏ giọng nói: Trước kia là chưa quen cuộc sống ở đây, bây giờ thì không phải có người quen rồi sao?
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài ầm ĩ.
Triệu Nguyên Cấp nhíu mày, gọi Phùng An Hoài vào hỏi xảy ra chuyện gì.
Hoàng thượng, nô tài...không dám nói
Nói! Triệu Nguyên Cấp đặt đũa xuống, tựa lưng vào ghế ngồi.
Khởi bẩm Hoàng thượng, là người của Ninh Thọ Cung chạy đi chạy lại nói Thái hậu lấy cái chết ra uy hiếp, muốn tới gặp Hoàng thượng
Lấy cái chết uy hiếp?
Triệu Nguyên Cấp híp mắt.
Bầu không khí trong phòng lâm vào yên tĩnh, Diệp Tư Nhàn vùi đầu, chỉ nghe thấy âm thanh cái nồi sôi ùng ục.
Trầm mặc thật lâu, Triệu Nguyên Cấp đứng lên chắp tay.
Mời Thái hậu đến Chiêu Dương Cung, nhớ kỹ, dùng noãn kiệu xa hoa nhất
Dạ! Phùng An Hoài nhanh chóng lui ra.
Lúc đi ra ngoài cửa, gió lạnh thổi, hắn mới giật mình nhận ra cả người mình đầy mồ hôi.
...
Phùng An Hoài sắp xếp noãn kiệu bằng tốc độ nhanh nhất, tốn công tốn sức cung kính đón Thái hậu tới Chiêu Dương Cung.
Nhưng Thái hậu lại đầy vẻ châm chọc.
Bà dùng trang nghiêm của Thái hậu bước xuống kiệu, khắp khuôn mặt là vẻ khinh bỉ.
Nhiều ngày không gặp, Hoàng đế vẫn trân trọng phe cánh như vậy, ngươi cho rằng đón ai gia tới bằng noãn kiệu sẽ không ai biết chuyện ngươi làm sao?
Triệu Nguyên Cấp ra đón, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Mời mẫu hậu không muốn nhiều lời.
Ngự thư phòng vẫn chất đầy tấu chương, Thái hậu nhìn một vòng, ngồi xuống ghế đối diện ngự án.
Bà không muốn nói nhảm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vào đông giá lạnh, ai gia mong nhớ con của ta, mong muốn xuất cung đi thăm nó, hoặc là....triệu con của ta vào trong cung, làm phiền Hoàng đế sắp xếp giúp ai gia
Triệu Nguyên Cấp nhất thời không nói chuyện, Thái hậu lại vội vã.
Ngươi yên tâm, chỉ một lần này, sau này ai gia sẽ thanh thản ổn định ở trong cung, cấm cung trong nhà không đi đâu cả
Đây là lần cuối cùng ánh mắt bà sáng rực.
Triệu Nguyên Cấp nhíu mày: Trẫm đương nhiên sẽ không thể không đồng ý cho mẫu hậu gặp Lục đệ, nhưng nếu là Lục đệ không muốn gặp người thì sao?
Tại sao?! tròng mắt Thái hậu nhanh chóng trợn trừng.
Ngươi nói cho ta biết, tại sao con của ta không muốn gặp ta, nó dựa vào cái gì? bà kích động đến hận không thể đứng lên.
Triệu Nguyên Cấp lại cười nhạt, khoát khoát tay.
Lục đệ đã nói cho ta biết, có lẽ mẫu hậu cũng hiểu rõ
Nếu người thật sự muốn gặp đệ ấy, trẫm sẽ cố gắng nói với Lục đệ, trước khi Lục đệ đồng ý, trẫm không thể đưa mẫu hậu xuất cung
Nói xong, hắn vung tay lên.
Người đâu, đưa Thái hậu về Ninh Thọ Cung
Triệu Nguyên Cấp, ngươi hèn hạ, ngươi không thể không để cho ta gặp con của ta, năm đó ai gia đã đối đãi với ngươi thế nào, tính đến phân thượng năm đó, người cũng không thể đối với ai gia như vậy.
Thái hậu kích động chỉ vào mũi Triệu Nguyên Cấp chửi ầm lên.
Nhưng mặt Triệu Nguyên Cấp lại không biến sắc, thậm chí còn cười nhạt nhìn bà.
Mẫu hậu cảm thấy cuộc sống hiện tại tốt chứ? Nếu như không thì mau thanh thản ổn định trở về, trẫm sẽ không để người khác làm khó người
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có mấy tiểu thái giám thân thể khỏe mạnh bao vây lấy Thái hậu, bọn hắn mặt không cảm xúc nói.
Noãn kiệu đã chuẩn bị xong, mời Thái hậu di giá
Triệu Nguyên Cấp, ngươi sẽ gặp báo ứng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...