Đêm tháng tư đã không quá lạnh, côn trùng bên ngoài bay loạn xạ, trong phòng rắn, công trùng, chuột, kiến xuất quỷ nhập thần.
Dương quý nhân co quắp trên chiếc giường cũ nát, dùng y phục mang theo bao lấy mình, nhưng toàn thân vẫn bị cắn như kim đâm.
Nhịn! Nàng sẽ nhịn!
Mãi đến khi nàng phát hiện ra một ổ chuột không biết từ đâu chạy tới, xột xoạt về phía nàng chui lên từ dưới thân, rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
A!!!
Tiếng kêu chói tai đâm rách bầu trời đêm, chim chóc xung quanh bị hoảng sợ phành phạch bay lên.
Thái giám gần đó đều nghe thấy, nhưng người trong lãnh cung đều không tính là người, ai thèm quản? Qua một hồi nhịn không nổi nữa chết luôn là xong.
Dương quý nhân!
Đột nhiên có người gọi nàng từ bên ngoài cửa sổ, lại xột xoạt giẫm lên lá khô đi vào, tìm tới trước giường của nàng.
Mấy ngày ở trong lãnh cung, Dương quý nhân cảm thấy thế nào?
Người tới vẫn là Ngọc Đường quen thuộc.
Dương quý nhân cảnh giác đứng lên rụt về phía sau, nhớ tới bên cạnh vừa mới có chuột, nàng lại liều mạng chà xát tay.
Ngươi tới làm gì, Hoàng hậu đâu?
Hoàng hậu nương nương sai nô tỳ đến truyền lời, nói hỏi xem người muốn cái gì? Ngọc Đường cung kính.
Ta đã nói rồi ta muốn gặp Hoàng hậu, không phải sao? mắt Dương quý nhân như đao khoét trên mặt Ngọc Đường.
Tiếc là Hoàng hậu nương nương không có rảnh gặp người đâu, có lời gì thì tốt nhất nói thẳng ra đi, nếu không thì....nương nương sẽ không có kiên nhẫn đâu Ngọc Đường cười lạnh chậm rãi tiến tới phía trước.
Ngươi muốn làm gì, ngươi đừng tới đây, ngươi mà tới ta lại la lên đó
Ngươi kêu đi Ngọc Đường đột nhiên cười rét buốt.
Kiên nhẫn của nương nương có hạn, nô tỳ tới đây là lần cuối cùng, có lời gì thì mau nói, không có gì thì nô tỳ cáo lui Ngọc Đường quay người muốn rời đi.
Không! Dương quý nhân hoàn toàn sợ hãi.
Ta không muốn vào lãnh cung, ta muốn ra ngoài, tiện nhân Diệp tiệp dư kia còn đang phách lối, xin Hoàng hậu nương nương bảo vệ ta lần nữa, ta nhất định sẽ giết cô ta!
Qua được ải này, sau này ta chính là người của Hoàng hậu nương nương, núi đao biển lửa miễn là cần dùng đến ta, ta đều có thể tình nguyện làm
Dương quý nhân ở trong lãnh cung hai ba ngày, hoàn toàn sắp điên rồi.
Dù là muốn nàng đi làm trâu làm ngựa nàng cũng bằng lòng.
Vậy mới đúng chứ Ngọc Đường cười Ngươi cứ chờ đi, ta đi giúp ngươi truyền lời, tin tức tốt của nương nương các ngươi
Đưa mắt nhìn Ngọc Đường rời đi, Dương quý nhân nhẹ nhàng thở ra.
Có hy vọng dù sao cũng tốt hơn không có, tối thiểu giờ khắc này nàng rốt cuộc cũng không cần chịu đựng chết trong tuyệt vọng.
Sau đó nàng vẫn luôn chờ mấy ngày, ngóng trông Hoàng hậu cứu nàng ra, ngóng trông có thể trở lại Yêu Nguyệt Cung lần nữa.
Nhưng đợi tới đợi lui, một đêm trước khi Hoàng đế hồi cung, Dương quý nhân không đợi được Hoàng hậu, chỉ thấy một con rắn độc bò tới.
Nửa đêm tỉnh mộng, nàng bị cảm giác trơn nhẵn lạnh buốc làm tỉnh giấc, ngầng đầu lên, đối diện bên trên là một con cự xà sặc sỡ đang thè lưỡi, mắt rắn như hạt đậu xanh hiện ra màu xanh nhàn nhạt, lưỡi rắn bốc lên khí lạnh, không ngừng phun ra ngoài.
Dương quý nhân nhận thức nông cạn chưa từng thấy qua thứ này, nàng quên cả sợ, toàn bộ thân thể lẫn dính trên giường.
A!!!
Nàng cố gắng há mồm kêu cứu, nhưng rắn độc bỗng nhiên xông lên quấn quanh cổ nàng, cái miệng lớn như chậu máu cắn xé cổ họng nàng.
Thân rắn quấn chặt từng vòng, độc tố trong thân thể cấp tốc lao đi, Dương quý nhân nhanh chóng mất đi ý thức.
Gần như hôn mê, nàng chỉ còn lại hận ý ngập tràn, là Hoàng hậu, nhất định là Hoàng hậu, nàng ta thật độc ác, tâm địa quá độc ác!
Nàng có làm ma cũng không tha cho nàng ta!
...
Hôm nay là ngày Hoàng thượng hồi cung, hậu cung lại náo nhiệt lên.
Sáng sớm, trong cung Tê Phượng, các phi tần ăn mặc trang điểm lộng lẫy đến thỉnh an.
Tất cả bình thân tâm trạng Hoàng hậu vô cùng tốt.
Kéo các phi tần nói chuyện nhà, lại thưởng rất nhiều vải vóc tiến cống, nói mùa hè sắp tới, trời nóng nực có nhiều muỗi, lấy về may xiêm y, cần dán màn cửa sổ thì dán màn.
Cười nói một hồi, Hoàng hậu rốt cuộc khoát tay.
Hôm nay Hoàng thượng hồi cung, các muội đều để ý chút, chỗ này của bổn cung không có việc gì, tất cả giải tán đi
Dạ, đa tạ Hoàng hậu nương nương
Các phi tần cầm theo ban thưởng rời đi, Hoàng hậu lui về nội thất, đắc ý uống thuốc bổ trong tay.
Đêm qua hạ độc có gọn gàng không? Sẽ không có ai hoài nghi chứ
Nương nương yên tâm, người của chúng ta không có ra mặt, là người của Thiện phòng làm, sau đó dọn dẹp sạch sẽ những thứ thức ăn đó, nửa chút vết tích cũng không để lại Ngọc Đường tràn đầy tự tin.
Vậy là tốt rồi Hoàng hậu gật gật đầu lại hỏi Chết hẳn chưa, ngươi chắc chắn là đã tận mắt nhìn thấy chứ?
Nô tỳ xác định, sau nửa đêm nô tỳ tự mình tới một chuyến, tử trạng cực kỳ khủng khiếp, mặt đều căng trướng, da toàn thân đều bầm đen, hoàn toàn chết tươi
Vậy là tốt rồi Hoàng hậu thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Ngọc Đường lại lầm bầm một câu: Chỉ là...Hạc Đỉnh Hồng này không phải là thất khiếu chảy máu sao? Sao lại toàn thân bầm đen, sắc mặt căng trướng chứ
Hoàng hậu hiển nhiên không thèm để ý cái này, chết chính là chết, thất khiếu chảy máu hay sắc mặt căng tướng đềuk hông có gì khác biệt.
...!
Trữ Tú Cung, Diệp Tư Nhàn dùng qua bữa sáng, như thường lệ tới đình viện cho cá ăn.
Hôm nay khí trời tốt, giữa trưa nắng gắt, không trụ được trong viện, nàng liền dẫn người tới Trường Ninh Cung.
Tố phi đang cùng Đại công chúa viết chữ dưới hiên.
Tiểu công chúa ủy khuất dụi mũi viết viết, Tố phi ngồi trên giường mỹ nhân, cầm roi nhỏ trong tay.
Tỷ tỷ, nó mới bao lớn mà tỷ nghiêm khắc như vậy Diệp Tư Nhàn buồn cười.
Nha đầu này không nghiêm không được, muội xem nó viết chữ thành cái dạng này Tố phi bật cười đỡ trán.
Trước kia Tống thị căn bản mặc kệ, Công chúa bây giờ không đọc được sách cũng không viết được chữ, cái gọi là vẽ tranh cũng là vẽ linh tinh, lâu ngày không tiến triển.
Con là Trưởng công chúa của Đại Cảnh triều, không được khóc nhè, nếu không thì người khác sẽ châm biếm con Tố phi chỉ chỉ giấy trong tay nó.
Tiếp tục viết, hôm nay nhất định phải viết đủ năm mươi chữ
Dạ, mẫu phi Tiểu công chúa lau lau nước mắt tiếp tục viết.
Diệp Tư Nhàn xoa tóc Công chúa, khích lệ vài câu liền đứng dậy cùng Tố phi đi tới nội thất.
Hai người bày bàn cờ và trà, cũng không gọi người hầu, vẫn đợi đến giữa trưa.
Diệp Tư Nhàn dùng bữa trưa xong mới hồi cung.
Vừa nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi, Hoàng hậu liền sai người đến mời, nói Hoàng thượng sắp đến, người phải đến trước đình nghênh đón.
Đi thôi
Chọn một bộ y phục màu xanh ngọc nhạt, chỉ đeo vài cây trâm phỉ thúy, Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng thoải mái ra cửa.
...
Cácp hi tần đội nắng gay gắt quỳ gối trước Chiêu Dương Cung, Triệu Nguyên Cấp dẫn theo thái giám tùy hành sải bước hướng tới chỗ này.
Tất cả bình thân!
Hắn nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng không thích cái trò này.
Khôg biết Hoàng hậu nghĩ gì, giày vò cung phi giữa trưa nắng gắt đến quỳ, đây là hiền lương thục đức à?
Đều trở về đi, trẫm còn có việc!
Ánh mắt rơi vào trên mặt Diệp Tư Nhàn, thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, lòng đau âm ỷ, không vui đối với Hoàng hậu càng sâu hơn.
Dạ!
Hôm nay thời tiết gay gắt, thần thiếp cho Ngự thiện phòng chuẩn bị canh đậu xanh giải nóng, đợi lát nữa sẽ mang tới, Hoàng thượng nhớ nhất định phải uống Hoàng hậu vẫn không quên bày vẻ hiền lành.
Biết rồi, làm phiền Hoàng hậu
Triệu Nguyên Cấp không muốn nhìn tới nàng nữa, nhấc chân tiến vào Chiêu Dương Cung.
Nhưng sau khi vào cửa, hắn gấp rút phân phó Phùng An Hoài: Đi hỏi thăm xem Diệp tiệp dư thế nào rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...