Sau khi cuộc đấu diều kết thúc, dưới sự lãnh đạo của Bạch lão gia tử, cả nhà kéo nhau đến quán nướng nổi tiếng nhất ở Đông Phụ.
Ông chủ quán nướng này là người Mông Cổ chính tông, món sở trường là dê nướng nguyên con.
Bữa cơm này cũng coi như là tiệc đón gió tẩy trần muộn cho Lục Dã.
Ngày này trôi qua, đãi ngộ của Lục Dã ở nhà họ Bạch rõ ràng đã được nâng cao không ít, hơn nữa trình độ sủng ái cũng được tăng vọt lên, ẩn ẩn còn có vẻ lấn át Nam Vận đang ở vị trí đầu.
Giả dụ như ngày mùng năm tháng giêng, dựa theo tập tục là sẽ ăn sủi cảo.
Trước đây trên bàn ăn, Bạch lão phu nhân luôn gắp sủi cảo cho Nam Vận, bây giờ lại không gắp cho cô nữa, mà là gắp sủi cảo cho Lục Dã.
Bạch lão gia tử trước khi leo núi mỗi sáng cũng không gọi “A Vận” nữa, mà là gọi “Tiểu Lục”.
Ngay cả Thất Thất cũng không dính lấy cô của bé nữa, không có việc gì liền gọi chú Lục chơi với cô bé.
Điều này làm cho nội tâm của Nam Vận rất hụt hẫng.
Dã Tử chính là con nhà người ta trong truyền thuyết tiêu chuẩn, cô bị anh đè ép toàn diện luôn rồi.
Vạn hạnh là, vị con nhà người ta này do công việc bận rộn mà bắt buộc phải quay về vào mùng bảy tháng Giêng.
Mặc dù Nam Vận không nỡ, nhưng cũng không khỏi thở phảo một hơi — Nếu mà để anh ở thêm mấy hôm nữa là địa vị của cô trong nhà sẽ không còn gì nữa.
Buổi tối trước hôm Lục Dã rời đi, Bạch lão gia tử và Bạch lão phu nhân còn cho anh một lì xì thật dày, tính ra cũng không ít hơn cháu ruột của chính mình.
Ngày anh về Tây Phụ, cả nhà đều ra sân bay tiễn anh.
Mọi người đều không nỡ xa anh, đặc biệt là cô nhóc Thất Thất.
Trước khi anh qua chỗ kiểm an, Thất Thất còn òa khóc nức nở, thân thể nho nhỏ nằm trên đầu vai anh, khóc nấc lên, sống chết ôm lấy cổ anh không buông tay.
Cảm xúc thương tâm của Thất Thất làm cho Nam Vận cũng có chút muốn khóc, bởi mỗi khi cô về Tây Phụ, Thất Thất cũng đâu có không nỡ rời xa cô như thế —
Không phải chỉ là mỗi ngày chơi với nhóc, mỗi ngày biến hóa các kiểu để làm đồ ăn ngon cho nhóc thôi sao? Có chút ít thủ đoạn này đã bắt tim của nhóc làm tù binh rồi sao? Thế là nhóc không yêu cô, chỉ yêu chú thôi à?
Nam Vận càng nghĩ càng không phục, thế là sau khi về nhà, cô dẫn một mình Thất Thất vào phòng mình, sau đó tiến hành giáo dục tư tưởng hơn nửa tiếng đồng hồ cho cô bé, bô lô ba la không ngừng quán triệt tư duy “cô tốt hơn chú Lục” cho cô bé nghe.
Vì để kiểm chứng kết quả giáo dục, cuối cùng cô còn tiến hành kiểm tra Thất Thất: “Thất Thất, nếu chú Lục rơi xuống nước, cháu ăn bánh quy trước hay là ăn kem trước?”
Thất Thất vừa chơi búp bê, vừa trả lời không chút nghĩ ngợi: “Cứu chú Lục trước.”
Nam Vận không từ bỏ: “Vậy nếu cô rơi xuống nước, cháu cứu cô trước hay là ăn kem trước?”
Lông mày nhỏ của Thất Thất nhăn lại, băn khoăn một lúc lâu, cuối cùng giữa cô và kem đã cho ra một lựa chọn khó khăn: “Cứu cô trước vậy, rồi lại ăn kem sau.”
” …”
Vậy?
Cứu cô trước vậy?
Hình như cháu rất miễn cưỡng nhỉ!
Nam Vận bất bình: “Cháu cứu chú Lục thì quả quyết như thế, sao cứu cô thì lại do dự như vậy hả? Cháu mới quen chú Lục được mấy hôm? Hai chúng ta đã quen biết 3 năm rồi đấy!”
Thất Thất chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Chú Lục biết phép thuật, sẽ biến ra rất nhiều đồ ăn ngon, cho nên cháu không thể để chú Lục ở trong nước, nhưng mà cô thì cái gì cũng không biết.”
” …”
Thì ra trong mắt của cháu cô vô dụng thế sao.
Cho nên cháu cứu cô là xuất phát từ tình thương đúng không?
Trong lúc nhất thời, Nam Vận không biết nên vui hay nên buồn.
Cô vốn nghĩ rằng sau khi Dã Tử rời đi, địa vị của mình trong nhà có thể khôi phục như ban đầu, nhưng hiện thực đã vả bốp cho cô một cái, cô quá ngây thơ rồi.
Mấy ngày kế tiếp, dù cô có làm gì thì mọi người đều lấy Dã Tử ra để so sánh với cô, ví dụ như cô leo núi với ông ngoại vào buổi sáng.
Mặc dù núi Phượng Tê không nguy nga lộng lẫy gì, nhưng cũng được cái thẳng tắp cao ngất.
Mỗi lần cô leo được một nửa là đã mệt đến thở như cẩu.
Giữa sườn núi có một đình nghỉ mát.
Trước đây, mỗi khi đến nơi này, ông ngoại đều sẽ dừng lại, để cô ngồi đây nghỉ ngơi lấy sức, đợi cô nghỉ đủ rồi mới tiếp tục leo lên.
Bây giờ ông ngoại cũng sẽ dừng lại để cho cô nghỉ ngơi, nhưng không còn kiên nhẫn như xưa nữa, mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, ông đều bất đắc dĩ phàn nàn cô một trận: “A Vận, cháu mới có 20 tuổi, sao tố chất thân thể kém thế? Còn không khỏe bằng một ông già như ông!” Sau khi phàn nàn xong, còn nhân tiện khen ngợi luôn Dã Tử: “Cháu xem xem tiểu Lục người ta đi, có thể cõng Thất Thất leo thẳng từ chân núi lên đỉnh núi, hơn nữa còn không nghỉ chút nào, như người ta mới gọi là người trẻ tuổi chứ!”
Nam Vận cảm thấy hành vi này của ông ngoại cô chính là nâng cao đạp thấp tiêu chuẩn, nhưng cô lại chẳng thể cãi được, chỉ có thể thành thật tiếp nhận những lời quở trách.
Không chỉ có mỗi mình ông ngoại như thế, bà ngoại cũng học được nâng cao đạp thấp.
Buổi tối hôm nào đó, cô đang chơi đồ hàng với Thất Thất, bà ngoại tự dưng đi vào phòng đồ chơi: “A Vận, cái bánh rán mặn mà Tiểu Lục làm hôm đó, tỉ lệ rau và thịt là bao nhiêu thế?”
Vấn đề này vượt quá tầm hiểu biết, Nam Vận ngơ ngác: “Cháu không biết ạ.”
Bà ngoại thở dài: “Haiz, sao cháu cái gì cũng không biết vậy hả?”
Nam Vận không phục: “Cháu có biết nấu cơm đâu.”
Bà ngoại: “Vậy sao Tiểu Lục người ta lại biết? Tại sao Tiểu Lục người ta cái gì cũng biết?”
Nam Vận nhỏ giọng lầu bầu: “Vậy bà đi mà hỏi anh ấy đấy…”
Có lẽ là thấy cô mình có chút đáng thương, Thất Thất quyết định bảo vệ cô của mình, rất nghiêm túc mà nói với Bạch lão phu nhân: “Cụ ơi, cụ đừng mắng cô nữa, cô không biết gì thật mà.”
Nam Vận: “…”
Bạch lão phu nhân: “Thôi, ta không hỏi cháu nữa, ta đi gọi điện cho Tiểu Lục.”
Nói xong, lão phu nhân liền rời đi, đến chỗ này một chuyến dường như chỉ để nâng cao đạp thấp.
Không có so sánh sẽ không có tổn thương, trông theo bóng lưng bà ngoại càng ngày càng xa, Nam Vận bỗng có loại cảm giác như mình dẫn sói vào nhà, cô còn vì vậy mà rầu rĩ không vui mấy ngày liền.
Ngày mười sáu tháng giêng bắt đầu đi học lại, Nam Vận đặt vé máy bay vào buổi chiều ngày 15 để về Tây Phụ.
Tối hôm trước ngày bay, cô đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, cửa phòng chợt bị gõ vang, sau đó bà ngoại tiến vào phòng.
Nam Vận khoanh chân ngồi trên thảm dưới sàn, ngẩng đầu nhìn bà ngoại một cái, không nói gì, lại tiếp tục thu dọn đồ.
Lão phu nhân bất đắc dĩ cười một cái, đi đến bên cạnh cô, cũng ngồi xuống thảm: “Ai lại trêu chọc nha đầu nhà cháu rồi?”
Nam Vận vừa gấp quần áo vừa trả lời với sự giận dỗi ngùn ngụt: “Chẳng ai trêu chọc cháu cả, trong lòng mọi người không có cháu, sao có thể trêu chọc cháu chứ?”
Bạch lão phu nhân dở khóc dở cười: “Ai nói trong lòng chúng ta không có cháu vậy?”
Nam Vận: “Bây giờ trong lòng mọi người chỉ có Tiểu Lục thôi!”
” Nha đầu ngốc này!” Bạch lão phu nhân chọc nhẹ vào đầu cháu gái một cái: “Chúng ta thích Tiểu Lục, còn không phải vì cháu thích cậu ta?”
Cuối cùng trong lòng Nam Vận cũng cân bằng được đôi chút, cong miệng nhìn bà ngoại: “Thật ạ?”
Bạch lão phu nhân: “Không thế thì sao? Nếu như cháu không thích cậu ta, thì làm sao chúng ta có thể đi thích một người ngoài được chứ? Chúng ta là yêu ai yêu cả đường đi lối về!”
Những phiền muộn đang đọng trong lòng nháy mắt đều được quét sạch sành sanh, Nam Vận đắc ý cong khoe môi, nhưng niềm vui qua đi, cô bỗng nhận ra điều gì đó, lập tức sửa lại: “Bà ngoại, Dã Tử không phải người ngoài! Chúng cháu sắp kết hôn rồi!”
Bạch lão phu nhân tức giận: “Chúng ta gần gũi với cậu ta, cháu lại cảm thấy chúng ta thay lòng.
Chúng ta khách sáo với cậu ta, cháu lại không vừa lòng.
Nha đầu nhà cháu sao lại khó phục vụ thế hả?”
Nam Vận bao biện: “Ý của cháu là, mọi người không thể đối xử không tốt với anh ấy, nhưng cũng không thể đối với anh ấy quá tốt, càng không thể đối tốt với anh ấy hơn cả cháu! Cháu mới là cháu gái của mọi người mà!”
Nha đầu này còn phân biệt rất rõ ràng.
Bạch lão phu nhân nhịn cười: “Được, bà biết rồi.” Sau đó bà rút chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay ra, rồi kéo lấy tay trái của cháu gái, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay cô, “Bà trả chiếc nhẫn cho cháu, trước khi lấy giấy chứng nhận đừng quên gọi điên thoại cho bà và ông cháu đấy.”
Nam Vận gật đầu: “Dạ vâng.”
Bạch lão phu nhân nhẹ nhàng vuốt tóc cháu gái: “Cháu đã tìm được một người đàn ông tốt, bà và ông có thể yên tâm giao cháu cho cậu ta, nhưng nếu như sau này cậu ta thay lòng, hoặc không đối xử tốt với cháu nữa, cháu phải nói với chúng ta, nhất quyết đừng có cố ép dạ cầu toàn giống mẹ cháu, nghe chưa?”
Nam Vận biết bà ngoại lo lắng điều gì, mặc dù cô tin tưởng Dã Tử tuyệt đối sẽ không phản bội cô, nhưng vẫn cam đoan với bà ngoại: “Cháu biết rồi ạ, bà yên tâm.”
Ngày hôm sau, mọi người trong nhà cùng nhau ra sân bay tiễn cô.
Ở trước cổng kiểm an, cô lần lượt ôm từng người, lưu luyến không rời mà tạm biệt mọi người.
Lần gặp sau, chính là kỳ nghỉ hè rồi.
Trước khi tiến vào cổng kiểm an, trên mặt Nam Vận còn treo nụ cười ngốc nghếch, sau khi đi qua cổng kiểm an, hốc mắt cô lại đỏ lên.
Máy bay cất cánh đúng 3 giờ, 5 giờ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Tây Phụ.
Vừa ra tới sảnh đến, cô liền trông thấy Dã Tử, lập tức buông vali ra, rồi bổ nhào vào lòng anh.
Trên đường về nhà, Lục Dã hỏi cô gái nhỏ buổi tối muốn ăn món gì, Nam Vận không chút nghĩ ngợi: “Chỉ cần là món anh nấu, em đều muốn ăn!” Vì bữa ăn này, vừa rồi cô cũng không ăn gì trên máy bay.
Lục Dã cười hỏi: “Có món nào đặc biệt muốn ăn không?”
Nam Vận đột nhiên muốn giở trò xấu, liếc mắt đưa tình với anh: “Muốn ăn anh nhất.”
Cô gái nhỏ càng ngày càng biết trêu ghẹo người ta rồi.
Lục Dã hít sâu một hơi: “Chuyện này cơm nước xong xuôi rồi nói, nói về món muốn ăn trước đi.”
Nam Vận bĩu môi: “Đồ không hiểu phong tình!’
Lục Dã chậm rãi nhấn chữ: “Em xác định muốn ăn anh trước?”
Nam Vận cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, lập tức ngoan như cún, thành thật trả lời: “Em muốn ăn cánh gà coca.”
Lục Dã nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Lục Dã mặt không đổi sắc, giọng điệu chậm rãi: “Lời Nam tiểu thư nói, anh đều sẽ coi là thật.”
Nam Vận hơi có chút hoảng loạn: “Lục tiên sinh không cần khách sáo.”
Lục Dã chững chạc đàng hoàng: “Thế sao được chứ? Nếu Nam tiểu thư đã muốn ăn anh, anh nhất định sẽ thỏa mãn Nam tiểu thư rồi.”
Hai chữ “thỏa mãn”, anh cố ý nhấn rõ mạnh.
Nam Vận gấp gáp: “Thực tình là em chỉ đùa với anh thôi!”
” …”
Sau khi về đến nhà, Nam Vận sợ mình bị sói đói bắt được, kéo thẳng vali vào phòng ngủ, ngay cả đèn cũng không bật, mà là khóa cửa phòng đầu tiên.
Lục Dã cười bất đắc dĩ.
Anh cũng không có dự định “bị ăn” bây giờ, cởi áo khoác ra thì đi luôn vào phòng bếp.
Nam Vận thay váy ngủ, lặng lẽ mở cửa phòng ra một cái khe nhỏ, nhô đầu nhỏ ra, xác nhận quân địch đang ở trong bếp nấu cơm thì không khỏi thở phào một hơi.
Ngay tại lúc cô đang muốn vào phòng tắm để tắm rửa thì di động bỗng nhiên rung lên, là Lâm Lang nhắn tin qua wechat: [Cậu về nhà chưa?]
Nam Vận: [Vừa về.]
Lâm Lang: [Ngày mai đi lấy giấy chứng nhận à?]
Nam Vận: [Sao mà nhanh thế được? Anh cậu còn chưa cầu hôn đâu?]
Lâm Lang: [Ò ~ Vậy cậu làm gì thì làm đi, mai gặp nhau ở trường.]
Nam Vận có chút mờ mịt, cảm thấy mấy câu của Lâm Lang đều không đầu không cuối, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, để di động xuống, cầm khăn tắm và quần lót vào phòng tắm.
Lục Dã vo gạo nấu cơm trước, sau đó mới xử lý cánh gà.
Sau khi rửa sạch sẽ cánh gà, anh lại dùng dao khứa ba vết lên hai mặt của mỗi cái cánh gà, rồi ướp chúng với hành gừng tỏi và rượu.
Trong khi cánh gà đang ngấm gia vị, anh bắt tay vào chuẩn bị món ăn khác.
Ngay khi anh đang cắt khoai tây, di động đút trong túi quần đột nhiên rung lên một chút, vốn dĩ không muốn xem, nhưng kế tiếp lại rung thêm mấy lần nữa.
Anh còn cho rằng là chuyện quan trọng gì, nên đặt dao xuống, lấy di động ra xem thì mới phát hiện là Từ Lâm Ngôn gửi tin nhắn tới —
[ Anh zai, cậu về nhà chưa?]
[ Anh zai, cậu về nhà chưa?]
[ Anh zai, cậu về nhà chưa?]
[ Anh zai, cậu về nhà chưa?]
[ Anh zai, cậu về nhà chưa?]
Một câu nói mà spam cả màn hình.
Lục Dã thở dài một hơi, bất đắc dĩ trả lời: [Có gì nói ngay.]
Từ Lâm Ngôn: [Cũng không có gì khác, chính là muốn hỏi cậu dự định khi nào cầu hôn? Có cần anh em giúp đỡ không?]
Lục Dã đáp luôn: [Không cần!]
Dựa theo hiểu biết của anh với Từ Nhị, cậu ta không làm loạn lên là đã không tệ lắm rồi, càng đừng nói đến chuyện trông cậy vào sự giúp đỡ của cậu ta.
Từ Lâm Ngôn lại bơ đẹp câu trả lời của anh: [Chỗ tôi vừa khéo có một bộ kịch bản cầu hôn đo thân định chế cho cậu, bảo đảm 100% cầu hôn thành công!]
Bây giờ Lục Dã nhìn thấy hai chữ “kịch bản” là giận tím người, lời ít ý nhiều: [Cút!]
Đạo diễn Từ Lâm Ngôn vẫn không chết tâm: [Anh zai, nếu mà có cần thì lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi!]
Lục Dã không để ý đến anh ta, vất luôn di động sang một bên.
Nam Vận tắm xong thì đi đến phòng bếp, lúc đó Lục Dã đang đứng trước bếp để chiên cánh gà, trên kệ bếp đặt một đĩa khoai tây xào thịt thái sợi đã nấu xong.
Thân hình anh thon dài, trước người đeo một chiếc tạp dề màu xanh kẻ ca-rô, tay áo sơ mi trắng được sắn lên đến cùi chỏ, hai loại khí chất cấm dục và nội trợ dung hợp vừa đủ với nhau.
Nam Vận đi tới sau lưng anh, ôm lấy eo anh.
Lục Dã vừa dùng đũa lật cánh gà trong chảo dầu, vừa ấm giọng hỏi: “Đói rồi sao?”
Thực ra đã đói lắm rồi, nhưng Nam Vận không nói thật: “Hơi hơi.” Ngừng một chút, cô nói tiếp, “Qua hai ngày nữa, chúng ta về nhà họ Nam một chuyến đi, sổ hộ khẩu đang ở chỗ ba em.”
Mặc dù cô căn bản không để ý đến ý kiến của ba cô, thậm chí Tết cũng không về nhìn ông ta một cái, nhưng nếu cô muốn kết hôn với Dã Tử thì vẫn không thể không trưng cầu ý kiến của ba cô, bởi trong tay ông ta có sổ hộ khẩu.
Không lấy được sổ hộ khẩu, cả đời này cô cũng đừng mong gả được cho Dã Tử.
Lục Dã hiểu ý của cô gái nhỏ, hỏi: “Tối mai có được không?”
Nam Vận ngẩn người: “Ngày mai? Nhanh vậy sao?”
Cái chuyện kết hôn này sao có thể chậm trễ được?
Lục Dã kiên quyết: “Ngày mai anh đến trường đón em, sau đó về nhà họ Nam.”
Nam Vận quá hiểu trong lòng người này đang nghĩ gì rồi: “Anh đừng cho rằng sau khi lấy được sổ hộ khẩu là em sẽ đi chứng nhận với anh, anh nhất định phải cầu hôn với em! Anh không cầu hôn thì em sẽ không gả cho anh!”
Lục Dã đương nhiên biết phải cầu hôn rồi, nhưng lại cô ý trêu cô: “Anh đều đã lấy thân báo đáp rồi, vẫn chưa đủ sao?”
Nam Vận: “Em mới không hiếm lạ thân thể của anh đâu.
Lục Dã: “Vừa nãy là ai nói muốn ăn anh?”
Mặt Nam Vận đỏ bừng: “Nghiêm túc nấu cơm của anh đi! Không được phép cãi lại em, bằng không em sẽ không gả cho anh!”
Cô gái nhỏ lớn rồi, lợi hại rồi, càng ngày càng biết uy hiếp anh rồi.
Lục Dã bất đắc dĩ thở dài: “Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”
Nam Vận vừa lòng cong khóe miệng: “Như này còn tạm được.”
Lục Dã nấu ba món ăn, còn nấu một bát canh trứng gà cà chua. Nam Vận đã rất lâu rồi không ăn cơm anh nấu, cho nên khi ăn cơm thì ăn rất ngon miệng, ăn hết hai bát cơm, còn uống hết một bát canh.
Được như ý nguyện mà ăn căng cả bụng.
Ăn cơm xong, hai người lại như bình thường xuống tầng tản bộ, còn thuận tiện đi đến siêu thị mua một chút đồ dùng hàng ngày về nhà.
Khi về đến nhà thì đã sắp 10h rồi, Nam Vận rửa mặt xong liền lăn vào trong chăn, khi Dã Tử đang tắm rửa thì cô nghịch điện thoại.
Đang đọc tiểu thuyết, đột nhiên nhận được tin nhắn của bảo mẫu nhà họ Nam: [Đại tiểu thư, cô từ Đông Phụ về chưa?]
Nam Vận không khỏi có chút kinh ngạc.
Dì bảo mẫu họ Tôn, mặc dù làm ở nhà họ Nam mười mấy năm rồi, nhưng từ lúc kết bạn wechat với nhau đến giờ, hai người gần như không nói chuyện với đối phương.
Cho nên có thể nói, bà ta là bảo mẫu riêng của Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù, gần như mặc kệ cô.
Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là chú Lâm và Dã Tử chăm sóc cô.
Sau khi Dã Tử trở thành Lục Dã, chú Lâm cũng rút lui khỏi nhà họ Nam, từ đó về sau, giữa cô và nhà họ Nam gần như là cắt đứt liên lạc.
Thế nên cô căn bản không nghĩ ra tại sao dì Tôn lại đột nhiên nhắn tin cho cô, nếu có chuyện thì phải tìm Nguyễn Lệ Oánh mới đúng, không thì cũng là Nam Thù và ba cô, cuối cùng không còn cách nào nữa thì mới tìm đến cô.
Lẽ nào bà ta thật sự gặp chuyện mà bắt buộc phải tìm đến cô mới được sao?
Nam Vận băn khoăn trong chốc lát, vẫn trả lời lại: [Sao thế ạ?]
Phía trên khung chat vẫn luôn hiện lên dòng chứ “đối phương đang nhập chữ”, nhưng qua một hồi lâu, dì Tôn vẫn chưa gửi đi.
Nam Vận vẫn luôn chờ tin nhắn của bà ta, ngay cả tâm trạng đọc tiểu thuyết cũng biến mất.
Lại qua hai ba phút, tin nhắn của dì Tôn mới gửi đi: [Mấy ngày nay, gần khu biệt thự luôn có một người đàn ông kỳ lạ xuất hiện, trên người mặc bộ quần áo rách nát, vừa nhìn là biết người nghèo túng, hơn nữa trông rất dữ, cũng không biết làm cách nào mà tiến được vào tiểu khu, tôi từng bảo bảo vệ đuổi gã mấy lần, nhưng không biết vì sao vẫn luôn không đuổi được gã.]
Nam Vận khẽ chau mày: [Sao dì không nói với dì Nguyễn?]
Dì Tôn: [Tôi nói với phu nhân rồi, nhưng bà ấy nói không cho tôi quản chuyện này, còn không cho tôi nói với lão gia và Nhị tiểu thư, nếu không sẽ đuổi việc tôi.
Đại tiểu thư, cô tuyệt đối đừng nói cho phu nhân biết chuyện này là tôi nói cho cô, bây giờ tôi không thể không có công việc, con trai tôi vẫn đang đi học, đang rất cần tiền.]
Nam Vận nghi hoặc không hiểu: [Vậy tại sao dì lại nói với tôi?]
Dì Tôn: [Tôi vốn dĩ không muốn nói cho cô, nhưng mà hôm nay gã đàn ông kia lại đến.
Tầm sáng, khi tôi mua đồ về gã thế mà lại tiến đến nói chuyện với tôi, dọa tôi sợ gần chết!]
Cách màn hình mà Nam Vận vẫn cảm thấy được sự sợ hãi của dì Tôn, vội vàng hỏi: [Gã nói gì với dì?]
Dì Tôn: [Cũng không nói gì, chỉ hỏi tôi đến đây từ khi nào, trong nhà có mấy người, mấy đứa con, trai hay gái, bao nhiêu tuổi rồi.]
Nam Vận: [Dì nói gì với gã?]
Dì Tôn: [Tôi nào dám nói gì, chạy té khói luôn.
Tôi vốn muốn báo cảnh sát, nhưng lại sợ phu nhân đuổi tôi, tôi thực sự là không còn cách nào khác mới nói với cô.]
Qủa nhiên là thế.
Nam Vận có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn an ủi dì Tôn: [Dì đừng lo, ngày mai là tôi về nhà rồi.]
Dì Tôn: [Thật vậy sao? Ôi chao, vậy thì thật tốt quá rồi!]
Nam Vận: [Ngày mai gặp rồi lại nói, bây giờ khá muộn rồi, dì cũng mau đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa.]
Gửi tin này đi xong, Nam Vận cũng đặt di động xuống, nhưng trong lòng lại vẫn có chút kỳ lạ.
Nguyễn Lệ Oánh lấy chuyện đuổi việc uy hiếp dì Tôn, không cho phép bà ấy đem chuyện này nói cho ba cô và Nam Thù, chứng minh rằng bà ta quen biết gã đàn ông này, vả lại rất có khả năng trên tay gã đàn ông này nắm nhược điểm của bà ta.
Rốt cuộc bà ta ở bên ngoài đã làm gì? Gã đàn ông đó lại là ai đây?
–.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...