Suốt nửa tháng liền, Lục Dã vẫn chưa được cô gái nhỏ của anh cho ra khỏi danh sách đen.
Nam Vận sững người, ngây ra nhìn Quý Mạch Thần.
Hai từ “con” và “tiền sữa bột” khiến Nam Vận xấu hổ, đỏ mặt nhìn Lâm Lang: “Đừng có nói nhảm!”
Tan học.
có không ít sinh viên ra ra vào vào ở tòa nhà dạy học, Nam Vận và Lâm Lang bước ra theo đám đông, vừa ra khỏi cổng tòa nhà dạy học, hai người dừng lại cùng lúc.
Không thể liên lạc được với người ta, anh chỉ có thể chạy đến trường cô mỗi ngày, nhưng cơn giận của cô gái nhỏ vẫn chưa nguôi ngoai, mỗi lần gặp mặt cô đều lạnh nhạt hờ hững với anh.
Nam Vận: “Cậu là tên khốn!”
Nói xong hất hàm rời đi.
Thực ra thì Nam Vận cũng không thực sự muốn chia tay, chỉ là rất tức giận, chỉ cần nghĩ đến việc trước kia anh dùng thân phận của Lục Dã để trêu chọc cô nhiều lần như vậy, cô liền tức giận đến không chịu được, cảm thấy mình như một đứa ngốc chẳng biết gì.
Nam Vận: “Chưa nói tới thích, nhưng đã từng rất trân trọng.
“
Phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ nhất.
Lâm Lang liếc mắt một cái đã thấy sự mất mát của cô, lập tức an ủi nói: “Đừng buồn, anh ấy đang kiếm tiền mua sữa bột cho con hai người thôi!”
Nam Vận trực tiếp hất tay Lâm Lang ra, bỏ đi mà không quay lại.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã quá quen với việc hằng ngày anh đến trường tìm cô, thậm chí còn có chút thích thú với điều này.
Anh thường rất bận rộn với công việc, ngoại trừ ngày đầu tiên cô đi học, anh hiếm khi đến trường tìm cô, cho nên lúc bình thường thấy các cặp đôi trong trường, cô cũng sẽ cảm thấy hâm mộ với tình yêu học đường tiêu chuẩn của họ.——
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã quá quen với việc hằng ngày anh đến trường tìm cô, thậm chí còn có chút thích thú với điều này.
Nam Vận tức đến bật cười: “Một chút ơn huệ nhỏ đã thu mua được cậu?”
Anh thường rất bận rộn với công việc, ngoại trừ ngày đầu tiên cô đi học, anh hiếm khi đến trường tìm cô, cho nên lúc bình thường thấy các cặp đôi trong trường, cô cũng sẽ cảm thấy hâm mộ với tình yêu học đường tiêu chuẩn của họ.——
Mặc dù ngày Ôm tình nhân không phổ biến, cũng không phải là ngày trọng đại gì, nhưng xét cho cùng, đây cũng là ngày lễ đầu tiên của cô ấy sau khi yêu.
Anh hơn cô năm tuổi.
Anh luôn đi trước cô một bước trong mọi giai đoạn của cuộc đời, cho nên đời này cô không bao giờ được nếm thử tình yêu học đường, trong lòng không khỏi có một chút tiếc nuối.
Bước chân của Nam Vận dừng lại, đứng sững tại chỗ, ngờ vực nhìn Lâm Lang.
Sau một thời gian dài đấu tranh nội tâm, cậu ta khuất phục trước hai chữ “ấn tượng”.
Bây giờ ngày nào anh cũng đến tìm cô, ngược lại có thể bù đắp cho sự tiếc nuối của cô ở một mức độ nào đó.
Anh là người ngay thẳng, quang minh lỗi lạc, hành động có giới hạn, và sẽ không bao giờ làm tổn thương người vô tội.
Nhưng giờ cậu ta lại làm như không thấy với những thứ như nguyên tắc và giới hạn.
Chỉ là công việc của anh vẫn rất bận rộn như trước, vì vậy anh chỉ có thể tới tìm cô vào buổi trưa và buổi tối.
Quý Mạch Thần không nói gì, một lúc sau, cậu ta đột nhiên hỏi: “Cậu có từng thích tớ chưa?”
Buổi tối thì thường khá muộn, thường là sau 7 hoặc 8 giờ, giữa trưa thì khoảng trước 11:30 để cô có thể gặp anh sau giờ học, nhưng ở lại không lâu, thường thì không quá một tiếng, bởi vì anh còn phải trở lại làm việc.
Tất cả những kẻ lừa đảo đều có ý đồ, Dã Tử muốn cái gì ở cô chứ? Xét về gia thế, mười nhà họ Nam cũng
Nhưng trời không thỏa lòng người mong, buổi trưa sau giờ học thứ Sáu, lúc cô đang thu dọn đồ đạc của mình.
Lâm Lang đang ngồi bên cạnh bỗng đẩy điện thoại ra trước mặt cô và nói: Dã Tử nhà cậu gửi tin nhắn cho tớ, nói trưa nay anh ấy không đến được, phải đi bàn dự án.
“
Hiện tại buổi tối Nam Vận sẽ không trở về nhà, hơn nữa lại sắp đến kỳ thi cuối kì, vậy nên sau bữa tối cô sẽ đến phòng tự học, Dã Tử đến cũng sẽ không làm phiền cô, chỉ tìm một chỗ kế bên hoặc phía sau cô, lẳng lặng ở bên cô.
Thỉnh thoảng anh lại cầm cốc của cô đi rót cho cô một cốc nước nóng, hoặc mua cho cô một món gì đó để ăn.
Nam Vận: “Còn cả vụ nữ minh tinh nữa.
Đến giờ mình vẫn chẳng biết đấy là thật hay giả!”
Lâm Lang thở dài một cái, thầm nghĩ: “Vậy nếu cậu biết mình là em gái anh ấy, có phải cậu cũng chặn mình luôn không?”
Ký túc xá đóng cửa lúc 10:30.
Nam Vận thường thu dọn đồ đạc và trở về ký túc xá lúc mười giờ, sau khi Dã Tử đưa cô trở lại ký túc xá, anh sẽ đứng đợi ở tầng dưới cho đến khi thấy đèn tắt rồi mới rời đi.
Lâm Lang: “Mặc dù anh ấy đã lừa cậu nhiều năm như vậy, nhưng cậu cảm nhận lương tâm của mình mà nói cho tớ biết xem nào, anh ấy đối xử tệ với cậu sao? Kẻ lừa đảo lừa dối người khác đều có mục đích, anh ấy lừa dối cậu vì mục đích gì? Còn không phải là muốn ở bên cạnh cậu sao! “
Đến giữa trưa, anh sẽ cùng cô đến nhà ăn để ăn cơm.
Mặc dù cô luôn hờ hững với anh, nhưng cũng không đuổi anh đi.
Cô cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ.
Anh còn luôn ghi nhớ chu kỳ kinh nguyệt của cô.
Tuần trước “bà dì” của cô đúng hẹn đến, tối nào anh cũng đến, cầm trên tay là một hộp cơm inox cách nhiệt, bên trong là cháo gạo kê nấu cùng táo đỏ.
Kể từ khi cô bắt đầu có kinh nguyệt lúc 13 tuổi, mỗi khi cô đến kỳ, anh đều nấu cháo gạo kê táo đỏ cho cô uống.
Kể từ khi cô bắt đầu có kinh nguyệt lúc 13 tuổi, mỗi khi cô đến kỳ, anh đều nấu cháo gạo kê táo đỏ cho cô uống.
Sự trong sáng của cậu ta không còn nữa, thay vào đó là sự đùa cợt và cố chấp.
Nam Vận thậm chí còn nghĩ rằng nếu anh thực sự mỗi ngày đều đến gặp cô, không chừng một ngày nào đó cô sẽ mềm lòng tha thứ cho anh..
Quý Mạch Thần cau mày, khó tin nói “Cả nhà bọn họ đều là kẻ lừa đảo, nhưng trước nay tớ chưa bao giờ nói dối cậu.”
Nhưng trời không thỏa lòng người mong, buổi trưa sau giờ học thứ Sáu, lúc cô đang thu dọn đồ đạc của mình.
Lâm Lang đang ngồi bên cạnh bỗng đẩy điện thoại ra trước mặt cô và nói: Dã Tử nhà cậu gửi tin nhắn cho tớ, nói trưa nay anh ấy không đến được, phải đi bàn dự án.
“
Lâm Lang nói một câu đầy hàm ý: “Hy vọng cậu nhớ rõ câu này, mãi mãi không quên chúng ta là chị em ruột.
“
Không kịp đề phòng việc thân phận bị cho ra ánh sáng, Lâm Lang thất thần, đầu óc loạn thành một đống, lời nói trở nên lộn xộn: “Cậu, cậu, cậu, cậu ta nói nhảm!”
Để không bại lộ mối quan hệ giữa mình với Lục Dã, Lâm Lang đã cố tình đổi tên liên lạc từ “Anh” thành “Lục Dã”.
Trước đây Lâm Lang đến nhà họ chơi, qua lại với chú Lâm không chút sơ hở nào, dù thế nào cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến mối quan hệ này.
Nam Vận ngẩng lên và nhìn lướt qua hộp thoại WeChat, mặc dù chưa nói gì nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Chỉ là công việc của anh vẫn rất bận rộn như trước, vì vậy anh chỉ có thể tới tìm cô vào buổi trưa và buổi tối.
Tối hôm đó cô nói chuyện với anh trai bị cậu ta nghe thấy sao? Hay là cậu ta điều tra cô?
Quý Mạch Thần: “Tại sao? Vì cậu không ngờ tới hay vì hình tượng của tôi trong lòng cậu? “
Phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ nhất.
Lâm Lang liếc mắt một cái đã thấy sự mất mát của cô, lập tức an ủi nói: “Đừng buồn, anh ấy đang kiếm tiền mua sữa bột cho con hai người thôi!”
Cô vẫn còn tức giận.
Hai từ “con” và “tiền sữa bột” khiến Nam Vận xấu hổ, đỏ mặt nhìn Lâm Lang: “Đừng có nói nhảm!”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Người khác có thể không phân biệt được sự lừa dối của Dã Tử là loại nào, nhưng Nam Vận có thể phân biệt rõ ràng – lời nói dối của anh không có ác ý..
“Tớ không có nói nhảm!” Lâm Lang đúng tình hợp lý, nghiêm túc nói nói chuyện, “Mặc dù bây giờ cậu đang giận anh ấy, nhưng hai người sớm muộn gì cũng sẽ làm lành thôi, cuối cùng cũng sẽ kết hôn, cho nên tiền anh ấy kiếm được bây giờ chính là “tiền sữa bột” đấy!”
Sau đó Quý Mạch Thần nhìn Nam Vận, nhướng mày và hỏi với giọng dửng dưng: “Cậu có biết anh trai cô ấy là ai không?”
Nam Vận không muốn nghe cô ấy nói nhảm, lấy điện thoại di động ra, đặt ở trước mặt Lâm Lang, cho cô ấy vào danh sách đen, sau đó lườm cô ấy, nói không chút lưu tình: “Trở về nói cho anh trai cậu biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!”
(*) Tiền sữa bột: Đây là một khái niệm quản lý tài sản của các bố mẹ trẻ trong thời đại mới, kiếm “tiền sữa bột” là bước đầu tiên trong việc quản lý tài sản sau khi họ kết hôn.
Số tiền này không hẳn chỉ là tiền để mua sữa bột, mà để chỉ số tiền phải dùng trong khoảng thời gian nuôi con từ lúc sinh đến khi 1 tuổi.
Để không bại lộ mối quan hệ giữa mình với Lục Dã, Lâm Lang đã cố tình đổi tên liên lạc từ “Anh” thành “Lục Dã”.
(*) Tiền sữa bột: Đây là một khái niệm quản lý tài sản của các bố mẹ trẻ trong thời đại mới, kiếm “tiền sữa bột” là bước đầu tiên trong việc quản lý tài sản sau khi họ kết hôn.
Số tiền này không hẳn chỉ là tiền để mua sữa bột, mà để chỉ số tiền phải dùng trong khoảng thời gian nuôi con từ lúc sinh đến khi 1 tuổi.
Nam Vận không nói lại cô ấy, thở phì phì tức giận trả lời lại một câu: “Tớ không thèm kết hôn với một kẻ lừa đảo!”
Nhưng đó chỉ là đã từng.
Quý Mạch Thần cũng không tức giận, chỉ cười khẽ rồi đáp: “Nếu tôi mà là anh cô, một ngày không trả cô 10 vạn thù lao thì không dám để cô tận tâm thế đâu..
“
Lâm Lang: “Mặc dù anh ấy đã lừa cậu nhiều năm như vậy, nhưng cậu cảm nhận lương tâm của mình mà nói cho tớ biết xem nào, anh ấy đối xử tệ với cậu sao? Kẻ lừa đảo lừa dối người khác đều có mục đích, anh ấy lừa dối cậu vì mục đích gì? Còn không phải là muốn ở bên cạnh cậu sao! “
Cô lớn lên với anh, cô biết rõ anh là người như thế nào.
Những lời này Nam Vận không thể phản bác.
Anh hơn cô năm tuổi.
Anh luôn đi trước cô một bước trong mọi giai đoạn của cuộc đời, cho nên đời này cô không bao giờ được nếm thử tình yêu học đường, trong lòng không khỏi có một chút tiếc nuối.
Tất cả những kẻ lừa đảo đều có ý đồ, Dã Tử muốn cái gì ở cô chứ? Xét về gia thế, mười nhà họ Nam cũng
Nam Vận dừng bước, nhấc mắt nhìn Quý Mạch Thần, khẽ nhếch môi, giọng điệu không chút cảm xúc: “Tôi nghĩ có một câu Lâm Lang nói là đúng.
Cậu đoán là câu nào?”
chẳng bằng một nhà họ Lục, xét về điều kiện, biết bao cô gái muốn gả cho cậu chủ nhà họ Lục, cô chắc chắn không phải là người tốt nhất.
Nhưng điều làm cô giận nhất không phải là vì anh lừa dối cô, mà là trêu chọc cô, ngày nào cũng ngồi xem trò hề của cô.
Đó là một lời chế nhạo từ kẻ thắng cuộc.
Nam Vận tức giận nói với Lâm Lang: “Tớ tức giận là vì anh ấy ngày nào cũng đùa giỡn với tớ, giống như ở lần đấu giá đó, tớ xém bị anh ấy hù chết.”
Quý mạch Thần ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, cười khổ rồi rầu rĩ hỏi cô: “Cậu ghét tớ vậy sao?”
Lâm Lang không thể phản bác những lời này, anh trai cô quả thực quá giỏi tìm đường chết.
Sau đó, có một cậu bé lớn lớn trốn trong xe, khóc rất nhiều.
Ôi, phụ nữ, tên của cậu phải là “Lươn Lẹo”.
Nam Vận: “Còn cả vụ nữ minh tinh nữa.
Đến giờ mình vẫn chẳng biết đấy là thật hay giả!”
Quý Mạch Thần nhanh chóng đuổi theo, khi đi qua Lâm Lang cậu ta còn cười với cô ấy.
Lâm Lang cố gắng hết sức để thanh minh cho ông anh mình: “Chắc chắn là giả rồi, hai người ngày nào cũng ở cùng nhau, anh ấy lấy đâu ra thời gian mà gặp riêng nữ minh tinh chứ?”
Nam Vận nói thật: “Tạm thời thì chưa đến nỗi ghét đâu, nhưng nếu cậu còn đến nữa, tôi có thể sẽ ghét cậu thật.
“
Lâm Lang bước đến chặn trước mặt Nam Vận, trừng mắt nhìn Quý Mạch Thần mắng: “Đồ tra nam cặn bã nhà cậu, tự giác đi có được không? Người ta đã không muốn để ý đến cậu, cậu còn cứ đến mỗi ngày? Không có não à? “.
Nam Vận từ chối cho ý kiến: “Bây giờ đối với mọi việc anh ấy làm mình đều vô cùng hoài nghi.
“
Cô càng không thể chấp nhận việc cậu ta làm tổn thương một cô gái vô tội khác dưới danh nghĩa là yêu cô.
Lâm Lang thở dài một cái, thầm nghĩ: “Vậy nếu cậu biết mình là em gái anh ấy, có phải cậu cũng chặn mình luôn không?”
Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong, họ cùng nhau rời khỏi lớp học.
Hôm nay là ngày 14 tháng 12, là Ngày lễ Ôm tình nhân*.
Quý Mạch Thần không cam lòng phản bác: “Làm sao cậu biết anh ta sẽ không?”
Hôm nay là ngày 14 tháng 12, là Ngày lễ Ôm tình nhân*.
(*) Ngày 14/12: Ngày Ôm tình nhân.
Ngày này bạn có thể ôm người yêu của mình bao lâu tùy thích, cũng có thể ôm nhau ở nơi công cộng để thể hiện tình yêu của hai người cho cả thế giới thấy, cũng là để cho mùa đông lạnh giá trở nên ấm áp hơn.
Nam Vận từ chối cho ý kiến: “Bây giờ đối với mọi việc anh ấy làm mình đều vô cùng hoài nghi.
“
Lâm Lang và cậu nhóc ở khoa Vật lý đã khá hơn, nhưng vì muốn ở bên Nam Vận nên trưa nay cô ấy không ăn cơm với bạn trai của mình, nhìn thấy các đôi tình nhân nắm tay nhau trên hành lang, cô ấy không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hiện tại buổi tối Nam Vận sẽ không trở về nhà, hơn nữa lại sắp đến kỳ thi cuối kì, vậy nên sau bữa tối cô sẽ đến phòng tự học, Dã Tử đến cũng sẽ không làm phiền cô, chỉ tìm một chỗ kế bên hoặc phía sau cô, lẳng lặng ở bên cô.
Thỉnh thoảng anh lại cầm cốc của cô đi rót cho cô một cốc nước nóng, hoặc mua cho cô một món gì đó để ăn.
Mặc dù ngày Ôm tình nhân không phổ biến, cũng không phải là ngày trọng đại gì, nhưng xét cho cùng, đây cũng là ngày lễ đầu tiên của cô ấy sau khi yêu.
Nam Vận nhìn đôi tình nhân đi qua, bỗng nhớ đến Lâm Lang bây giờ đã không còn FA, ngay lập tức nói với cô ấy: “Cậu đừng đi với tớ nữa, đi tìm bạn trai của cậu đi, tớ ăn một mình là được rồi! “
Quý Mạch Thần đến.
Lâm Lang rất trượng nghĩa, kiên quyết không để Nam Vận lại một mình, lắc lắc đầu: “Không sao đâu, tớ sẽ ở bên cậu, đàn ông đều là chó, tình chị em chúng mình mới là chân ái!”
“Mình là người không có giới hạn vậy sao?” Nói xong Lâm Lang nhận ra có gì đó không ổn, cô ấy vội vàng thay đổi lời nói trước đó, “Không, không, không, không đúng, mình là bị đe dọa.
Người chủ mưu không phải là mình, mình chỉ lợi dụng kiếm tí lời thôi.”
Sao cậu ta biết?
Nam Vận vô cũng cảm động: “Cậu là chị em ruột khác cha khác mẹ của tớ! “
Những lời này Nam Vận không thể phản bác.
Lâm Lang nói một câu đầy hàm ý: “Hy vọng cậu nhớ rõ câu này, mãi mãi không quên chúng ta là chị em ruột.
“
Lâm Lang đọc được nụ cười của Quý Mạch Thần, ngay lập tức lửa giận ngùn ngụt, tức giận hét lên lưng cậu ta: “Quý Mạch Thần đồ bỉ ổi! Đồ khốn kiếp!”
Nam Vận thề son sắt: “Tớ sẽ không bao giờ quên!”
Hôm nay Quý Mạch Thần không lái chiếc xe thể thao mui trần mà lái chiếc Porsche Cayenne màu trắng.
Cậu ta khoanh tay dựa vào cửa xe đợi Nam Vận, vừa thấy cô bước ra khỏi tòa nhà dạy học đã đi đến.
Cậu ta thay đổi nhiều quá.
Tan học.
có không ít sinh viên ra ra vào vào ở tòa nhà dạy học, Nam Vận và Lâm Lang bước ra theo đám đông, vừa ra khỏi cổng tòa nhà dạy học, hai người dừng lại cùng lúc.
Lâm Lang và cậu nhóc ở khoa Vật lý đã khá hơn, nhưng vì muốn ở bên Nam Vận nên trưa nay cô ấy không ăn cơm với bạn trai của mình, nhìn thấy các đôi tình nhân nắm tay nhau trên hành lang, cô ấy không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cậu ta không chỉ tạm biệt người con gái trước mặt mà còn chia tay cả tuổi thanh xuân và tình yêu nhiều năm của mình.
Quý Mạch Thần đến.
Lâm Lang vừa thấy cậu ta đã tức: “Tại sao tên tra nam này lại tới đây? Tà tâm chưa chết! Thật không biết xấu hổ!”
Mặc dù hiện tại cô vẫn đang so đo với anh về chuyện nữ minh tinh, nhưng trong lòng cô biết rõ rằng Dã Tử sẽ không bao giờ phản bội cô, lại sẽ càng không làm chuyện đáng xấu hổ là bao nuôi nữ minh tinh, vốn dĩ cô không bỏ qua chuyện nữ minh tinh chẳng qua là mượn chuyện để tức giận thôi.
Nam Vận cũng bất lực.
Kể từ khi cô nhìn thấy cô gái trông gần giống mình trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, cô đã biết Quý Mạch Thần không còn là thiếu niên mà cô từng biết nữa.
Ba năm đủ để thay đổi một con người.
Cuối cùng, cậu ta lại nói với cô một câu: “Tạm biệt.”
Cậu ta thay đổi nhiều quá.
Ký túc xá đóng cửa lúc 10:30.
Nam Vận thường thu dọn đồ đạc và trở về ký túc xá lúc mười giờ, sau khi Dã Tử đưa cô trở lại ký túc xá, anh sẽ đứng đợi ở tầng dưới cho đến khi thấy đèn tắt rồi mới rời đi.
Thiếu niên trước kia dù hết sức ngông nghênh nhưng vẫn có điểm giới hạn, ngang tàng tùy ý nhưng không nhiễm bụi trần, cô không thể chấp nhận tình yêu của cậu ta nhưng vẫn sẵn sàng làm bạn,vì cô ấy đánh giá cao phần trong sáng của cậu ta.
Nhưng giờ cậu ta lại làm như không thấy với những thứ như nguyên tắc và giới hạn.
Nam Vận yên lặng nghe cô ấy nói, dừng bước, lạnh lùng nhìn cô: “Anh cậu cho cậu lợi ích gì rồi?”
Cô không thể tiếp nhận được.
Cảm kích cậu bé đã từng đứng ra bảo vệ bạn cùng lớp yếu thế, cảm phục người anh hùng đã đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán với tên đầu gấu trong trường để bảo vệ bạn nữ bị bắt nạt, cảm phục ai đó đã từ chối thẳng thừng sau khi nhận được lời tỏ tình, cậu nam thần sơ mi trắng chưa bao giờ mập mờ với con gái.
Cô càng không thể chấp nhận việc cậu ta làm tổn thương một cô gái vô tội khác dưới danh nghĩa là yêu cô.
Đến giữa trưa, anh sẽ cùng cô đến nhà ăn để ăn cơm.
Mặc dù cô luôn hờ hững với anh, nhưng cũng không đuổi anh đi.
Sự trong sáng của cậu ta không còn nữa, thay vào đó là sự đùa cợt và cố chấp.
Quý Mạch Thần: “Tớ đoán không được, cậu cứ nói thẳng đi.”
Nếu Lâm Lang thực sự là em gái của Lục Dã, vậy chú Lâm là cha ruột của Lâm Lang.
Nếu không sao lại có câu “Nhân sinh giá chỉ như lần đầu gặp gỡ*”, cô vẫn nhớ cậu thiếu niên năm đó, bây giờ hai người ngay cả làm bạn cũng không thể.
(*) Trích từ bài thơ Mộc lan hoa lệnh – Theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn của Nạp Lan Tính Đức.
Câu này ý nói rằng: Mọi thứ đều không tốt đẹp như tưởng tượng ban đầu.
Như vậy nếu dừng lại ở giây phút đầu tiên thì sẽ tươi đẹp biết bao.
Hôm nay Quý Mạch Thần không lái chiếc xe thể thao mui trần mà lái chiếc Porsche Cayenne màu trắng.
Cậu ta khoanh tay dựa vào cửa xe đợi Nam Vận, vừa thấy cô bước ra khỏi tòa nhà dạy học đã đi đến.
Lâm Lang vừa tự trách bản thân vừa cảm thấy có lỗi, cuối cùng cô ấy dùng giọng mũi nói với Nam Vận: “Tớ xin lỗi.
“
Lâm Lang bước đến chặn trước mặt Nam Vận, trừng mắt nhìn Quý Mạch Thần mắng: “Đồ tra nam cặn bã nhà cậu, tự giác đi có được không? Người ta đã không muốn để ý đến cậu, cậu còn cứ đến mỗi ngày? Không có não à? “.
Thực ra thì Nam Vận cũng không thực sự muốn chia tay, chỉ là rất tức giận, chỉ cần nghĩ đến việc trước kia anh dùng thân phận của Lục Dã để trêu chọc cô nhiều lần như vậy, cô liền tức giận đến không chịu được, cảm thấy mình như một đứa ngốc chẳng biết gì.
Quý Mạch Thần cũng không tức giận, chỉ cười khẽ rồi đáp: “Nếu tôi mà là anh cô, một ngày không trả cô 10 vạn thù lao thì không dám để cô tận tâm thế đâu..
“
Nam Vận lặng người, kinh ngạc nhìn Lâm Lang, chỉ hỏi ba chữ: “Có thật không?”
Nó nặng đến mức cậu ta phải dùng hết sức bình sinh mới có thể mở miệng nói được.
Lâm Lang sững người, mở to mắt nhìn Quý Mạch Thần.
Sao cậu ta biết?
Chỉ với đôi ba câu đã đã chặt đứt cánh tay phải của Lục Dã.
Nam Vận cũng bất lực.
Kể từ khi cô nhìn thấy cô gái trông gần giống mình trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, cô đã biết Quý Mạch Thần không còn là thiếu niên mà cô từng biết nữa.
Tối hôm đó cô nói chuyện với anh trai bị cậu ta nghe thấy sao? Hay là cậu ta điều tra cô?
Lâm Lang không khỏi lo lắng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô, theo bản năng cụp mí mắt, không nói được một câu hoàn chỉnh: “Mình, mình…”
Sau đó Quý Mạch Thần nhìn Nam Vận, nhướng mày và hỏi với giọng dửng dưng: “Cậu có biết anh trai cô ấy là ai không?”
Nam Vận sững người, ngây ra nhìn Quý Mạch Thần.
Lâm Lang sợ mọi chuyện bị bại lộ, lòng như lửa đốt, hoảng sợ vạn phần, nắm lấy cổ tay cô: “Đừng nghe lời cậu ta nói bậy? Đi thôi!”
Nam Vận nhìn đôi tình nhân đi qua, bỗng nhớ đến Lâm Lang bây giờ đã không còn FA, ngay lập tức nói với cô ấy: “Cậu đừng đi với tớ nữa, đi tìm bạn trai của cậu đi, tớ ăn một mình là được rồi! “
Cái miệng của Quý Mạch Thần so với bước chân của cô còn nhanh hơn, ung dung thản nhiên, bình tĩnh mở miệng: “Anh trai cô ấy là Lục Dã.”
Lâm Lang cố gắng hết sức để thanh minh cho ông anh mình: “Chắc chắn là giả rồi, hai người ngày nào cũng ở cùng nhau, anh ấy lấy đâu ra thời gian mà gặp riêng nữ minh tinh chứ?”
Bước chân của Nam Vận dừng lại, đứng sững tại chỗ, ngờ vực nhìn Lâm Lang.
Không kịp đề phòng việc thân phận bị cho ra ánh sáng, Lâm Lang thất thần, đầu óc loạn thành một đống, lời nói trở nên lộn xộn: “Cậu, cậu, cậu, cậu ta nói nhảm!”
Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong, họ cùng nhau rời khỏi lớp học.
Nam Vận lặng người, kinh ngạc nhìn Lâm Lang, chỉ hỏi ba chữ: “Có thật không?”
Quý Mạch Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, ngây người, vẻ mặt đầy bối rối.
Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, đôi mắt sắc lạnh, tựa như có năng lực nhìn thấu nội tâm.
Buổi tối thì thường khá muộn, thường là sau 7 hoặc 8 giờ, giữa trưa thì khoảng trước 11:30 để cô có thể gặp anh sau giờ học, nhưng ở lại không lâu, thường thì không quá một tiếng, bởi vì anh còn phải trở lại làm việc.
Lâm Lang không khỏi lo lắng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô, theo bản năng cụp mí mắt, không nói được một câu hoàn chỉnh: “Mình, mình…”
Nếu không gặp Dã Tử, cô chắc chắn sẽ phải lòng cậu thiếu niên sáng sủa này.
Vậy nên lo lắng của Dã Tử là không thừa, Quý Mạch Thần quả thực là đối thủ lợi hại của anh.
Hốc mắt Nam Vận bỗng chốc đỏ lên.
Cô cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ.
Từ người yêu đến bạn bè, tất cả mọi người xung quanh cô đều đang lừa dối cô.
Nam Vận chẳng tỏ thái độ gì với lời xin lỗi của cô ấy, bỏ đi mà không nói gì.
Đúng rồi, còn có cả chú Lâm.
Không thể liên lạc được với người ta, anh chỉ có thể chạy đến trường cô mỗi ngày, nhưng cơn giận của cô gái nhỏ vẫn chưa nguôi ngoai, mỗi lần gặp mặt cô đều lạnh nhạt hờ hững với anh.
Nam Vận thậm chí còn nghĩ rằng nếu anh thực sự mỗi ngày đều đến gặp cô, không chừng một ngày nào đó cô sẽ mềm lòng tha thứ cho anh..
Nếu Lâm Lang thực sự là em gái của Lục Dã, vậy chú Lâm là cha ruột của Lâm Lang.
Hốc mắt Nam Vận bỗng chốc đỏ lên.
Trước đây Lâm Lang đến nhà họ chơi, qua lại với chú Lâm không chút sơ hở nào, dù thế nào cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến mối quan hệ này.
Lâm Lang không bỏ cuộc, đuổi theo cô nói: “Cậu vừa mới nói chúng ta là chị em ruột khác cha khác mẹ mà? Bây giờ sao đã chặn tớ rồi?”
Cô biết rằng họ không có ác ý với cô, họ đều yêu quý cô, nhưng cô không thể chấp nhận kiểu bắt tay lừa dối thế này.
Cô không phải là một kẻ ngốc.
Nam Vận trực tiếp hất tay Lâm Lang ra, bỏ đi mà không quay lại.
Lâm Lang lập tức đuổi theo cô, sốt ruột giải thích với cô: “Tớ, mình, mình thật sự không cố ý nói dối cậu, việc chúng ta ở cùng ký túc xá không phải do anh tớ cố ý sắp xếp.
Chỉ là, chỉ là trùng hợp! Thật sự là trùng hợp! “
Nam Vận dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhìn cô ấy với đôi mắt đỏ hoe và nói, “Cậu có thể để tớ một mình bình tĩnh lại một lát không?”
Lâm Lang vừa tự trách bản thân vừa cảm thấy có lỗi, cuối cùng cô ấy dùng giọng mũi nói với Nam Vận: “Tớ xin lỗi.
“
Quý Mạch Thần quay người rời đi mà không dừng lại thêm một giây nào.
Nam Vận chẳng tỏ thái độ gì với lời xin lỗi của cô ấy, bỏ đi mà không nói gì.
Lâm Lang không đuổi theo cô nữa, cô ấy hiểu tâm trạng của cô và biết rằng lúc này cô cần bình tĩnh lại.
Quý Mạch Thần nhanh chóng đuổi theo, khi đi qua Lâm Lang cậu ta còn cười với cô ấy.
Nam Vận đành phải giải thích cặn kẽ: “Trước khi Dã Tử làm bất cứ điều gì, anh ấy sẽ cân nhắc đến cảm xúc của tôi.
Nếu một ngày tôi không thích anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương một cô gái vô tội khác.
Đây là sự khác biệt giữa hai người.”
Đó là một lời chế nhạo từ kẻ thắng cuộc.
Chỉ với đôi ba câu đã đã chặt đứt cánh tay phải của Lục Dã.
Lâm Lang đọc được nụ cười của Quý Mạch Thần, ngay lập tức lửa giận ngùn ngụt, tức giận hét lên lưng cậu ta: “Quý Mạch Thần đồ bỉ ổi! Đồ khốn kiếp!”
Quý Mạch Thần chế nhạo: “Anh ta đã lừa dối cậu mười mấy năm, cậu còn tin anh ta? Có khi anh ta bán cậu rồi cậu còn ngồi đếm tiền giúp ấy!! “
Quý Mạch Thần không hề quay lại nhìn cô ấy, cậu ta vội vàng đuổi theo đến bên cạnh Nam Vận, an ủi: “Đừng tức giận, tớ mời cậu đi ăn tối.”
Nam Vận dừng bước, nhấc mắt nhìn Quý Mạch Thần, khẽ nhếch môi, giọng điệu không chút cảm xúc: “Tôi nghĩ có một câu Lâm Lang nói là đúng.
Cậu đoán là câu nào?”
Đúng rồi, còn có cả chú Lâm.
Quý Mạch Thần: “Tớ đoán không được, cậu cứ nói thẳng đi.”
Nam Vận: “Cậu là tên khốn!”
Nhưng điều làm cô giận nhất không phải là vì anh lừa dối cô, mà là trêu chọc cô, ngày nào cũng ngồi xem trò hề của cô.
Quý Mạch Thần cau mày, khó tin nói “Cả nhà bọn họ đều là kẻ lừa đảo, nhưng trước nay tớ chưa bao giờ nói dối cậu.”
Thiếu niên trước kia dù hết sức ngông nghênh nhưng vẫn có điểm giới hạn, ngang tàng tùy ý nhưng không nhiễm bụi trần, cô không thể chấp nhận tình yêu của cậu ta nhưng vẫn sẵn sàng làm bạn,vì cô ấy đánh giá cao phần trong sáng của cậu ta.
Nam Vận gật đầu: “Đúng vậy, cậu không nói dối tôi, nhưng cậu chưa bao giờ xem trọng cảm xúc của tôi.
Cậu luôn cho rằng tình yêu của cậu là vĩ đại nhất, cảm thấy rằng mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi, cho nên cậu tốt hơn Dã Tử, nhưng không phải vậy.
“
Nam Vận im lặng một lúc, trả lời với một giọng điệu chắc chắn: “Bởi vì tôi tin anh ấy.”
Quý Mạch Thần kinh ngạc nhìn chằm chằm cô, ngây người, vẻ mặt đầy bối rối.
Cậu ta vẫn không hiểu, rốt cuộc mình kém Lục Dã ở chỗ nào?
Lâm Lang sợ mọi chuyện bị bại lộ, lòng như lửa đốt, hoảng sợ vạn phần, nắm lấy cổ tay cô: “Đừng nghe lời cậu ta nói bậy? Đi thôi!”
Nam Vận đành phải giải thích cặn kẽ: “Trước khi Dã Tử làm bất cứ điều gì, anh ấy sẽ cân nhắc đến cảm xúc của tôi.
Nếu một ngày tôi không thích anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương một cô gái vô tội khác.
Đây là sự khác biệt giữa hai người.”
Cô biết rằng họ không có ác ý với cô, họ đều yêu quý cô, nhưng cô không thể chấp nhận kiểu bắt tay lừa dối thế này.
Quý Mạch Thần không cam lòng phản bác: “Làm sao cậu biết anh ta sẽ không?”
Nam Vận im lặng một lúc, trả lời với một giọng điệu chắc chắn: “Bởi vì tôi tin anh ấy.”
Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, đôi mắt sắc lạnh, tựa như có năng lực nhìn thấu nội tâm.
Quý Mạch Thần chế nhạo: “Anh ta đã lừa dối cậu mười mấy năm, cậu còn tin anh ta? Có khi anh ta bán cậu rồi cậu còn ngồi đếm tiền giúp ấy!! “
Lâm Lang không đuổi theo cô nữa, cô ấy hiểu tâm trạng của cô và biết rằng lúc này cô cần bình tĩnh lại.
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Người khác có thể không phân biệt được sự lừa dối của Dã Tử là loại nào, nhưng Nam Vận có thể phân biệt rõ ràng – lời nói dối của anh không có ác ý..
Bây giờ cô giận anh, là vì anh đã trêu chọc cô, không phải vì phẩm chất của anh.
Nam Vận phớt lờ cô, xoay người bước đi.
Cô lớn lên với anh, cô biết rõ anh là người như thế nào.
Lần này cậu ta rất thẳng thắn dứt khoát: “Được rồi, sau này sẽ không đến nữa.” Nhưng cậu ta lại nói thêm, “Trừ khi cậu gọi cho tớ.”
Anh là người ngay thẳng, quang minh lỗi lạc, hành động có giới hạn, và sẽ không bao giờ làm tổn thương người vô tội.
Mặc dù hiện tại cô vẫn đang so đo với anh về chuyện nữ minh tinh, nhưng trong lòng cô biết rõ rằng Dã Tử sẽ không bao giờ phản bội cô, lại sẽ càng không làm chuyện đáng xấu hổ là bao nuôi nữ minh tinh, vốn dĩ cô không bỏ qua chuyện nữ minh tinh chẳng qua là mượn chuyện để tức giận thôi.
Cuối cùng, Nam Vận thở dài, không thể không nói lời tạm biệt với thiếu niên trong sáng một thời: “Quý Mạch Thần, cậu đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp cậu.”
Quý mạch Thần ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, cười khổ rồi rầu rĩ hỏi cô: “Cậu ghét tớ vậy sao?”
Cuối cùng, Nam Vận thở dài, không thể không nói lời tạm biệt với thiếu niên trong sáng một thời: “Quý Mạch Thần, cậu đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp cậu.”
Quý Mạch Thần cuối cùng cũng hiểu được ý câu nói “Nếu cậu lại đến, tôi có thể sẽ ghét cậu”.
Nam Vận gật đầu: “Đúng vậy, cậu không nói dối tôi, nhưng cậu chưa bao giờ xem trọng cảm xúc của tôi.
Cậu luôn cho rằng tình yêu của cậu là vĩ đại nhất, cảm thấy rằng mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi, cho nên cậu tốt hơn Dã Tử, nhưng không phải vậy.
“
Nam Vận nói thật: “Tạm thời thì chưa đến nỗi ghét đâu, nhưng nếu cậu còn đến nữa, tôi có thể sẽ ghét cậu thật.
“
Bây giờ cô giận anh, là vì anh đã trêu chọc cô, không phải vì phẩm chất của anh.
Nam Vận do dự một chút, nhìn vào mắt cậu ta, không chút che giấu nói: “Người thiếu niên trong lòng tôi không nhuốm bụi trần, nhưng bây giờ mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, tôi sẽ phát hiện ra trên người cậu ấy cậu ấy lại có thêm chút phong trần.”
Quý Mạch Thần: “Tại sao? Vì cậu không ngờ tới hay vì hình tượng của tôi trong lòng cậu? “
Nam Vận tức giận nói với Lâm Lang: “Tớ tức giận là vì anh ấy ngày nào cũng đùa giỡn với tớ, giống như ở lần đấu giá đó, tớ xém bị anh ấy hù chết.”
Nam Vận do dự một chút, nhìn vào mắt cậu ta, không chút che giấu nói: “Người thiếu niên trong lòng tôi không nhuốm bụi trần, nhưng bây giờ mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, tôi sẽ phát hiện ra trên người cậu ấy cậu ấy lại có thêm chút phong trần.”
Quý Mạch Thần không nói gì, một lúc sau, cậu ta đột nhiên hỏi: “Cậu có từng thích tớ chưa?”
Nam Vận: “Chưa nói tới thích, nhưng đã từng rất trân trọng.
“
Cảm kích cậu bé đã từng đứng ra bảo vệ bạn cùng lớp yếu thế, cảm phục người anh hùng đã đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán với tên đầu gấu trong trường để bảo vệ bạn nữ bị bắt nạt, cảm phục ai đó đã từ chối thẳng thừng sau khi nhận được lời tỏ tình, cậu nam thần sơ mi trắng chưa bao giờ mập mờ với con gái.
Thời điểm đó cậu ta ghét ác như thù, tôn sư kính trưởng, vô tư trong sáng, thật sự là không nhiễm bụi trần.
Quý Mạch Thần không hề quay lại nhìn cô ấy, cậu ta vội vàng đuổi theo đến bên cạnh Nam Vận, an ủi: “Đừng tức giận, tớ mời cậu đi ăn tối.”
Nếu không gặp Dã Tử, cô chắc chắn sẽ phải lòng cậu thiếu niên sáng sủa này.
Vậy nên lo lắng của Dã Tử là không thừa, Quý Mạch Thần quả thực là đối thủ lợi hại của anh.
Nhưng đó chỉ là đã từng.
“Tớ không có nói nhảm!” Lâm Lang đúng tình hợp lý, nghiêm túc nói nói chuyện, “Mặc dù bây giờ cậu đang giận anh ấy, nhưng hai người sớm muộn gì cũng sẽ làm lành thôi, cuối cùng cũng sẽ kết hôn, cho nên tiền anh ấy kiếm được bây giờ chính là “tiền sữa bột” đấy!”
Bây giờ, thiếu niên, anh hùng, nam thần học đường đều đã biến mất.
Nam Vận vô cũng cảm động: “Cậu là chị em ruột khác cha khác mẹ của tớ! “
Quý Mạch Thần cuối cùng cũng hiểu được ý câu nói “Nếu cậu lại đến, tôi có thể sẽ ghét cậu”.
Lâm Lang hẳn là không dám nói sự thật, yếu ớt trả lời: “Cũng không phải lợi ích gì lớn, chỉ là một chút ơn huệ.
“
Sau một thời gian dài đấu tranh nội tâm, cậu ta khuất phục trước hai chữ “ấn tượng”.
Vì cô không thể thích cậu ta được nữa, chẳng thà cứ để lại ấn tượng tốt nhất cho cô.
Anh còn luôn ghi nhớ chu kỳ kinh nguyệt của cô.
Tuần trước “bà dì” của cô đúng hẹn đến, tối nào anh cũng đến, cầm trên tay là một hộp cơm inox cách nhiệt, bên trong là cháo gạo kê nấu cùng táo đỏ.
Lần này cậu ta rất thẳng thắn dứt khoát: “Được rồi, sau này sẽ không đến nữa.” Nhưng cậu ta lại nói thêm, “Trừ khi cậu gọi cho tớ.”
Lâm Lang sững người, mở to mắt nhìn Quý Mạch Thần.
Cuối cùng, cậu ta lại nói với cô một câu: “Tạm biệt.”
Câu tạm biệt này thật nặng nề.
Nam Vận dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhìn cô ấy với đôi mắt đỏ hoe và nói, “Cậu có thể để tớ một mình bình tĩnh lại một lát không?”
Nó nặng đến mức cậu ta phải dùng hết sức bình sinh mới có thể mở miệng nói được.
Nam Vận hờ hững vô tình: “Đã là khác cha khác mẹ, lấy đâu ra chị em ruột? Từ nay trở đi hai ta không quen biết!”
Cậu ta không chỉ tạm biệt người con gái trước mặt mà còn chia tay cả tuổi thanh xuân và tình yêu nhiều năm của mình.
(*) Ngày 14/12: Ngày Ôm tình nhân.
Ngày này bạn có thể ôm người yêu của mình bao lâu tùy thích, cũng có thể ôm nhau ở nơi công cộng để thể hiện tình yêu của hai người cho cả thế giới thấy, cũng là để cho mùa đông lạnh giá trở nên ấm áp hơn.
Mắt Nam Vận hơi cay cay, nhưng cô vẫn mỉm cười với cậu: “Tạm biệt.”
Quý Mạch Thần quay người rời đi mà không dừng lại thêm một giây nào.
Sau đó, có một cậu bé lớn lớn trốn trong xe, khóc rất nhiều.
Lâm Lang đứng cách đó không xa quan sát hai người họ, ngay khi Quý Mạch Thần rời đi, cô ấy chạy đến bên cạnh Nam Vận sốt ruột hỏi: “Cậu ta nói gì với cậu? Cậu ta là một tên khốn! Cậu đừng tin lời cậu ta! “
Nam Vận phớt lờ cô, xoay người bước đi.
Lâm Lang đuổi theo, cố gắng thuyết phục, biện bạch cho chính mình: “Tớ vô tội, tớ bị cưỡng ép, tớ, tớ đâu thể lấy trứng chọi đá! Tớ là con cá, cậu hiểu không? Cá nằm trên thớt, tớ đâu thể làm gì khác! “
Nam Vận yên lặng nghe cô ấy nói, dừng bước, lạnh lùng nhìn cô: “Anh cậu cho cậu lợi ích gì rồi?”
Lâm Lang hẳn là không dám nói sự thật, yếu ớt trả lời: “Cũng không phải lợi ích gì lớn, chỉ là một chút ơn huệ.
“
Nam Vận tức đến bật cười: “Một chút ơn huệ nhỏ đã thu mua được cậu?”
Thời điểm đó cậu ta ghét ác như thù, tôn sư kính trưởng, vô tư trong sáng, thật sự là không nhiễm bụi trần.
“Mình là người không có giới hạn vậy sao?” Nói xong Lâm Lang nhận ra có gì đó không ổn, cô ấy vội vàng thay đổi lời nói trước đó, “Không, không, không, không đúng, mình là bị đe dọa.
Người chủ mưu không phải là mình, mình chỉ lợi dụng kiếm tí lời thôi.”
Nam Vận không muốn nghe cô ấy nói nhảm, lấy điện thoại di động ra, đặt ở trước mặt Lâm Lang, cho cô ấy vào danh sách đen, sau đó lườm cô ấy, nói không chút lưu tình: “Trở về nói cho anh trai cậu biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta!”
Nói xong hất hàm rời đi.
Vì cô không thể thích cậu ta được nữa, chẳng thà cứ để lại ấn tượng tốt nhất cho cô.
Cô vẫn còn tức giận.
Mắt Nam Vận hơi cay cay, nhưng cô vẫn mỉm cười với cậu: “Tạm biệt.”
Lâm Lang không bỏ cuộc, đuổi theo cô nói: “Cậu vừa mới nói chúng ta là chị em ruột khác cha khác mẹ mà? Bây giờ sao đã chặn tớ rồi?”
Nam Vận hờ hững vô tình: “Đã là khác cha khác mẹ, lấy đâu ra chị em ruột? Từ nay trở đi hai ta không quen biết!”
Lâm Lang: “…”
Lâm Lang lập tức đuổi theo cô, sốt ruột giải thích với cô: “Tớ, mình, mình thật sự không cố ý nói dối cậu, việc chúng ta ở cùng ký túc xá không phải do anh tớ cố ý sắp xếp.
Chỉ là, chỉ là trùng hợp! Thật sự là trùng hợp! “
Ôi, phụ nữ, tên của cậu phải là “Lươn Lẹo”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...