Trong suốt một tuần liền, Nam Vận liên tục nhận được cuộc gọi từ những người bạn cả 800 năm chưa liên lạc lấy một lần, không phải mời cô tham gia các bữa tiệc của giới thượng lưu thì chính là hẹn cô đi shopping ở những cửa hàng trang sức xa xỉ, không thì cũng là nhiệt tình mời cô đi ăn cơm, thái độ của các cô ấy khi nói chuyện người này còn thân thiết hơn người kia, mở miệng ra là gọi ‘A Vận’, như thể các cô ấy thân thiết với cô lắm vậy.
Thật ra là chẳng quen thân tí gì.
Giao tình giữa Nam Vận và những phú nhị đại này cùng lắm chỉ là bạn bè trên WeChat, mà từ khi kết bạn trên WeChat tới giờ còn chưa liên lạc một lần nào.
Hơn nữa trước đây mấy người này toàn phớt lờ cô, bọn họ đều có quan hệ khá tốt với Nam Thù, nhưng tại sao bây giờ lại lôi kéo làm quen với cô?
Nam Vận cảm thấy rất khó hiểu, cuối cùng vẫn là Lâm Lang nhắc nhở cô: “Quý Mạch Thần và Lục Dã đều là nhân vật đỉnh của đỉnh trong đám phú nhị đại đấy, nhất là Lục Dã.
Bây giờ ai chẳng biết hai người họ đều thích cậu.
Chỉ có cạnh tranh mới có thị trường, bây giờ cậu là một miếng bánh thơm, về sau tám phần không phải mợ chủ của nhà họ Quý thì là cũng của nhà họ Lục, những người đó đương nhiên phải nhanh chóng chạy đến nịnh bợ lấy lòng cậu rồi.”
Nam Vận lúc này mới hiểu rõ, chẳng trách bây giờ cô lại được ‘săn đón’ như vậy, thì ra là được ké uy danh của người khác.
Nhưng nịnh bợ cô cũng vô ích, dù sao cô cũng không thể gả cho Quý Mạch Thần, càng không thể gả cho Lục Dã.
Cô không muốn làm mợ chủ nhà giàu, cô chỉ muốn gả cho Dã Tử làm một người vợ bình thường.
Cho nên khi đối mặt với những lời mời đó, Nam Vận đều từ chối hết, cô không quan tâm mình có thể dung nhập vào giới thượng lưu hay không, cô chỉ muốn sống tốt cuộc đời của mình.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến ngày sinh nhật 20 tuổi của cô.
Ngày đó vừa vặn là thứ bảy.
Một ngày trước bữa tiệc sinh nhật, ba cô tự đến trường rước cô.
Thực ra Nam Vận không muốn trở về nhà họ Nam chút nào, nơi đó không phải nhà cô, nhưng đêm qua Dã Tử đã dặn cô hôm nay phải trở về với ba, còn nói hôm nay anh cũng sẽ về, nên cô không thể không về với theo ba mình về.
Trên đường về nhà, miệng ba cô không ngừng hoạt động, ông miêu tả cho cô bữa tiệc ngày mai ở khách sạn Khải Hoàn sẽ hoành tráng ra sao, mời đến nhiều nhân vật tai to mặt lớn thế nào.
Trong giọng nói tràn ngập vẻ tự đắc khoe khoang, cứ như đây là công lao của một mình ông ấy vậy.
Rõ ràng đều là do hai nhà Lục, Quý người ta sắp xếp.
Vô luận là tài lực, nhân lực thậm chí là vật lực thì ông cũng không đóng góp được một phần nào, vậy sao ông có thể không cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời này chứ?
Ông ấy không thấy xấu hổ thì Nam Vận cũng xấu hổ thay ông, thế nên cô chẳng muốn tham dự bữa tiệc ngày mai chút nào..
Mà cô cũng không muốn gả cho Lục Dã hay Quý Mạch Thần, sao có thể mặt dày để người ta bỏ công bỏ sức chuẩn bị cho cô một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng chứ? Đây không phải là lợi dụng người ta sao?
Nhưng cô hoàn toàn không có quyền phát biểu — không ai quan tâm đến việc cô có muốn tham dự buổi tiệc hay không và cũng không ai hỏi ý kiến của cô — mặc dù đây là bữa tiệc sinh nhật được tổ chức cho cô.
Thật ra, sinh nhật có tổ chức hay không không quan trọng, quan trọng là… Dã Tử có ở bên cô hay không.
Kể từ khi mẹ qua đời, sinh nhật nào cô cũng trải qua với Dã Tử, nên chỉ cần Dã Tử ở bên cạnh cô, cô đã thấy thỏa mãn rồi.
Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù cũng đang ở nhà.
Hai người họ đều đang ngồi trong phòng khách.
Khi thấy cô về nhà, hai người đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước đi không thèm nhìn lại, thể hiện rõ cho cô thấy — chúng tôi không chào đón cô.
Trước khi đi, Nguyễn Lệ Oánh còn lạnh lùng liếc Nam Khải Thăng, Nam Thù thì trừng mắt lườm Nam Vận.
Mặc dù Nam Vận ghét hai mẹ con này, nhưng cô phải thừa nhận hai người này rất có cốt khí. Bây giờ xung quanh biết bao người nịnh bợ cô nhưng đôi mẹ con này vẫn lạnh nhạt hờ hững, không hề nịnh nọt, về điểm này, Nam Vận xem trọng hai người họ.
Nguyễn Lệ Oánh và Nam Thù tốt hơn nhiều so với nhiều người bên cạnh cô.
Sau khi hai người rời đi, Nam Vận cũng không ở dưới lầu, cô đi thẳng lên tầng hai và nhốt mình trong phòng.
Căn biệt thự của nhà họ Nam to lớn đến thế, cô lại chỉ cảm thấy thân thuộc khi ở trong phòng mình và Dã Tử.
Trở lại phòng, Nam Vận phát hiện có một hộp quà nằm trên bàn học của cô, thân hộp màu đen, nắp màu trắng.
Sau khi đến gần, cô mới thấy logo Gucci trên nắp hộp.
Đây là gì?
Cô tò mò mở ra và thấy một bộ lễ phục màu trắng.
Chiếc váy được gấp gọn đặt trong hộp.
Cô không nhìn thấy được kiểu dáng.
Vì tò mò, cô lấy chiếc váy ra khỏi hộp, sau đó nhấc phần vai váy lên tung ra.
Khoảnh khắc chiếc váy được mở ra, mịn màng và trắng xóa như thác nước hạ xuống.
Chiếc váy có thiết kế trễ vai, chân váy từng tầng lụa trắng, lớp sa mỏng ngoài cùng còn thêu hoa văn tinh tế, trang nhã, hoa văn trải dài như dây leo vươn mình uốn lượn từ chân váy đến trước ngực.
Nam Vận lập tức phải trầm trồ kinh ngạc trước thiết kế của chiếc váy này, nóng lòng muốn mặc thử.
Vì vậy, cô đặt chiếc váy lên ghế và bắt đầu thay quần áo.
Thiết kế trễ vai mang theo sự gợi cảm, thường kết hợp với cổ áo chữ V, nhưng thiết kế của bộ váy cô nhận được có phần tiết chế hơn, phần vai không trễ hẳn mà dừng lại ở đầu vai, ngực không thiết kế theo kiểu chữ V thông thường mà là cổ tròn, ôm sát vào ngực, không lo bị lộ.
Sau khi thay xong, Nam Vận cảm thấy ngạc nhiên khi chiếc váy vừa như in, như được thiết kế riêng vì cô.
Chẳng lẽ là Haute Couture của Gucci?
(*) Haute Couture: May đo cao cấp – là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện.
Được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất, một số váy áo Haute couture do các nhà mẫu như Chanel, Christian Dior… may đo riêng cho khách hàng có thể lên tới 100.000 euro.
(Khoảng 2 tỷ rưỡi)
Ai đã tặng bộ lễ phục này cho cô?
Ai có thể biết rõ số đo của cô, lại còn có tiền chi trả cho một bộ váy Haute Couture?
Nam Vẫn nghĩ không ra câu trả lời.
Có lẽ trong hộp sẽ để lại lời nhắn, cô quyết định đi nhìn lại trong hộp.
Nhưng trong hộp không để lại lời nhắn, mà có một hộp trang sức lúc nãy cô không nhìn thấy– nó được đặt dưới bộ lễ phục nên đã bị Nam Vận bỏ qua.
Hộp không nhỏ, bên ngoài bọc nhung màu xanh đậm, Nam Vận đoán bên trong là một chiếc vòng cổ.
Sau khi mở ra, cô phát hiện bên trong là cả một bộ trang sức, chiếc vòng cổ kim cương bản rộng và một đôi bông tai kim cương trông vô cùng sang trọng.
Nam Vận có cảm giác được sủng mà lo.
Tới cùng là ai tặng?
Ba cô tặng sao? Đáp án này rất nhanh bị cô gạt bỏ, ba cô không quan tâm cô đến thế.
Không phải là… Quý Mạch Thần đấy chứ?
Mặc dù cô không biết tại sao Quý Mạch Thần lại tặng cô một chiếc váy vừa vặn đến thế, nhưng ngoại trừ cậu ta, cô không nghĩ ra người phù hợp hơn.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Nam Vận vẫn đang mặc chiếc váy, cô hoảng hốt lên tiếng: “Ai vậy?”
“Là anh.”
Là giọng của Dã Tử.
Nam Vận thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy ra mở cửa cho anh.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Lâm Du Dã sững sờ.
Anh không ngờ cô gái nhỏ lại mặc chiếc váy này sớm thế, càng không ngờ cô gái nhỏ của anh lại đẹp như vậy.
Cô bé trưởng thành rồi, ngày càng động lòng người.
Nếu thật sự có thể Kim ốc tàng kiều, anh nhất định sẽ đem cô bé của mình đi giấu.
Nam Vận hơi ngượng ngùng, bởi vì cô chưa bao giờ mặc lễ phục trước mặt Dã Tử, hai má hơi đỏ lên, xấu hổ hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Lâm Du Dã nhìn chăm chú cô bé của của mình, nhấn mạnh từng chữ, “Vô cùng đẹp.”
Nam Vận cảm thấy nhẹ nhõm, khóe môi không khỏi cong lên.
Lâm Du Dã dịu dàng nói: “Ngày mai mặc cái này đi.”
Nam Vận do dự một chút, cuối cùng thành thật nói: “Thực ra, em không định mặc bộ lễ phục này.”
Lâm Du Dã hơi cau mày: “Tại sao? Em không thích à?”
Nam Vận không giấu giếm: “Bởi vì chiếc váy này là do Quý Mạch Thần tặng, em không muốn mặc đồ cậu ta tặng.”
Khuôn mặt Lâm Du Dã trầm xuống, rõ ràng là không vui.
Nam Vận nghĩ là anh đang ghen, đang chuẩn bị dỗ người, nhưng vấn đề người ta lấn cấn lại là: “Sao em biết là Quý Mạch Thần tặng?”
“Em đoán.” Nam Vận nói, “Ngoại trừ cậu ta thì cũng đâu còn ai.”
Lâm Du Dã hít sâu một hơi: “Không phải là còn Lục Dã sao?”
Nam Vận: “Em không thân thiết với Lục Dã.”
Lâm Du Dã: “Em với Quý Mạch Thần thì thân nhỉ?”
“…”
Sao lại như học sinh tiểu học cãi nhau thế này?
Quả nhiên là Lâm ba tuổi, càng ngày càng ghen toàn mấy chuyện gì đâu.
Hơn nữa, bộ lễ phục này ai tặng có quan trọng không? Dù sao là của Quý Mạch Thần hay của Lục Dã, cô đều không định mặc.
“Sao anh cứ lấn cấn chuyện này thế?” Nam Vận bất lực thở dài, “Mặc kệ ai tặng, em cũng không mặc.”
“Sao lại không mặc?” Lâm Du Dã cũng dứt khoát, bướng bỉnh như một đứa trẻ con, “Ngày mai nhất định phải mặc!”
Nam Vận không thể hiểu nổi: “Tại sao?”
Lâm Du Dã phụng phịu trả lời: “Không vì gì cả, dù sao thì ngày mai em nhất định phải mặc.” Trong giọng nói còn mang theo vẻ giận dỗi.
Nam Vận không biết phải nói gì nữa, thậm chí có cảm giác như đang nói chuyện với một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy — nói mãi không thông– nhìn chằm chằm Lâm ba tuổi vài giây, cô thỏa hiệp: “Được rồi, em mặc, em mặc được chưa?.”
Chưa được.
Lâm Du Dã nhắc lại lần nữa: “Chắc chắn không phải Quý Mạch Thần tặng.”
Nam Vận: “Sao anh biết?”
Lâm Du Dã hùng hồn nói: “Anh đoán.”
“….”
Quá ngang ngược.
Một khắc kia, Nam Vận vậy mà lại nhìn thấy trên người anh bóng dáng của ba Lục Dã — ngang ngược giống hệt nhau.
Sau đó cô chợt phát hiện, trông hai người cũng có chút hao hao nhau, không đúng, không chỉ một chút, mà là vô cùng giống, đặc biệt là mũi và miệng, y như từ một khuôn đúc ra.
Mặc dù con mắt không giống, nhưng phong thái lại rất giống.
Nam Vận nhìn thẳng Lâm Du Dã hồi lâu, đột nhiên nói: ” Dã Tử, em phát hiện anh rất giống ba Lục Dã.”
Lâm Du Dã cứng đờ người, lập tức căng thẳng, lại cố gắng bình tĩnh lại: “Giống à?”
Nam Vận gật gật đầu: “Giống.”
Anh thực sự không biết phải giải thích sao với những thứ như ngoại hình thế này.
Lâm Du Dã không biết làm cách nào để lấp liếm chuyện này, ngay khi anh muốn đổi chủ đề, cô gái nhỏ lại nói: “Chắc cái tướng này của các anh đều khá là ngang ngược..”
Lâm Du Dã thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó Nam Vận lại nói: “Không biết Lục Dã trông như thế nào nữa?”
Lâm Du Dã nhịn cười: “Em muốn biết lắm à?”
Nam Vận còn tưởng Lâm ba tuổi lại ghen, vội vàng giải thích: “Em không muốn, em chỉ tò mò thôi.”
Lâm Dã Tử: “Em đoán xem anh ta trông sẽ như thế nào.”
Thực ra, trong đầu Nam Vận đã có hình dáng Lục Dã mà mình tưởng tượng ra: “Cao, rất cao.”
Lâm Du Dã hỏi tiếp: “Còn nữa không?”
Nam Vận: “Vô cùng đen.” –Than đen tinh.
“….”
Nam Vận: “Khuôn mặt trông phải kênh kiệu lắm, mắt hí, vừa nhìn là biết không phải người tốt.” Làm chuyện không thể miêu tả với nữ minh tinh.
“….”
Lâm Du Dã cắt ngang miêu tả của cô: “Được rồi, đừng đoán nữa!”
Nam Vận háo hức nhìn anh: “Em đoán đúng không?” Lục Dã là sếp của Dã Tử, chắc chắn Dã Tử đã thấy anh ta.
Lâm Du Dã hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Ngoại trừ cao, một chữ cũng không đúng.”
Nam Vận ngạc nhiên: “Không thể nào? Vậy anh ta trông thế nào?Đừng có nói với em là anh ta đẹp trai lắm nhé.”
Lâm Du Dã hỏi lại: “Anh ta không thể đẹp trai à?”
“Tam quan của em là đi theo mặt đấy.
Nếu than đen tinh như Lục Dã mà đẹp trai quá thì tam quan của em sẽ sụp đổ mất.” Nam Vận thẳng thắn, không cố kỵ trả lời, “Nếu diện mạo anh ta xấu một chút, em sẽ tin rằng nữ minh tinh cùng anh ta làm chuyện không thể miêu tả là do khuất phục dâm uy và tiền tài của anh ta, nhưng nếu anh ta quá đẹp trai, em sẽ cảm thấy là điều hiển nhiên.”
Lại là nữ minh tinh.
Gân xanh trên trán Lâm Du Dã không áp nổi, nhưng anh không muốn cùng cô thảo luận tiếp chuyện này, sợ sẽ khiến mình tức chết mất, thở dài một hơi, anh bất lực đáp: “Ngày mai em thấy anh ta rồi sẽ biết.”
Không có được đáp án chuẩn xác, Nam Vận hơi tiếc nuối: “Haiz, vậy được rồi.”
Lâm Dã Tử: “….”
*
Bữa tiệc sinh nhật dự kiến bắt đầu vào 12 giờ trưa.
Chưa đến 8 giờ sáng, Nam Khải Thăng đã bắt đầu gọi cả nhà chuẩn bị lên đường, chưa đến chín giờ thì họ đã đến khách sạn Khải Hoàn.
Nhưng Lâm Du Dã không đi cùng họ.
Anh đã đi từ sáng sớm, không nói lý do.
Anh chỉ gửi một tin nhắn WeChat cho Nam Vận: [Anh sẽ đến sau.]
Nam Vận hỏi anh đi làm gì, nhưng anh không trả lời, cũng không nghe điện thoại nên cô chạy đến hỏi chú Lâm, nhưng chú Lâm cũng nói là không biết.
Nam Vận không khỏi có chút lo lắng, vì sợ rằng anh sẽ không đến dự tiệc sinh nhật của cô.
Đối với cô, sinh nhật mà không có Dã Tử thì thật không trọn vẹn.
Nhưng cả nhà họ Nam ngoài cô ra thì không ai quan tâm Dã Tử đã đi đâu.
Ba cô thậm chí còn nói: “Tốt nhất là đừng xuất hiện vào hôm nay.”
Khi nghe vậy cô rất tức giận, nhưng cô cũng không thèm tranh cãi với ba mình, dù nói gì thì cũng không hợp ý nhau.
Sảnh tiệc nằm trên tầng 9 của khách sạn Khải Hoàn, là sảnh lớn nhất và sang trọng nhất ở đây, thường không mở cửa cho khách thường, chỉ tiếp khách VIP.
Có thể thấy, nhà họ Lục thực sự quan tâm đến bữa tiệc sinh nhật này.
Nam Vận còn tưởng mình đã đến rất sớm, nhưng khi bước vào sảnh tiệc rồi cô mới phát hiện ra ở đây không ít người đã đến từ trước.
Quả thực đều là những nhân vật có tiếng tăm.
Chỉ quét mắt một cái mà cô đã thấy mấy ngôi sao đang nổi.
Trong số đó có Lục Vũ Linh.
Lục Vũ Linh tài hoa hơn người, ngọc thụ lâm phong, năm nay 22 tuổi, dù mới ra mắt được hai năm nhưng thật không ngoa khi nói anh ta là thiên vương hàng đầu của giới giải trí hiện nay.
Nhưng nổi tiếng thì cũng lắm tai tiếng.
Công ty quản lý của anh ta là Chính Tinh Entertainment, một công ty con của tập đoàn Chính Tinh.
Tập đoàn Chính Tinh là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành giải trí, không chỉ có các công ty quản lý mà còn có các công ty đĩa hát và điện ảnh độc lập, có quy mô khổng lồ và dây chuyền sản nghiệp rất hoàn chỉnh nên còn được gọi là Đế quốc giải trí.
Ba của Lục Vũ Linh là chủ tịch của tập đoàn Chính Tinh, có rất nhiều aniti fan nói rằng anh ta là thái tử của Chính Tinh, chỉ mới debut 2 năm đã có thể nổi tận trời xanh hoàn toàn là do ba anh ta nâng đỡ.
Nhưng người bình thường đều hiểu cái gì là thực lực quyết định tất cả.
Lý do khiến Lục Vũ Linh nổi tiếng đến vậy không chỉ vì nhận được tài nguyên tốt mà còn vì thực lực và tinh thần trách nhiệm – Ngay khi vừa ra mắt đã dám công khai tình cảm, không bao giờ để bạn gái của mình phải chịu một chút ấm ức nào – Vậy nên trong số fan của anh ta có rất ít fan bạn gái, về cơ bản tất cả đều là fan sự nghiệp.
Nam Vận rất thích nghe bài hát “You Hidden in My Heart” của anh ta.
Không chỉ giai điệu đẹp mà ca từ cũng lãng mạn, và quan trọng hơn là câu chuyện đằng sau bài hát này vô cùng cảm động.
Cả thế giới đều biết bài hát này được Lục Vũ Linh viết tặng cho vợ của anh ta khi anh ta mười tám tuổi.
Anh ta và vợ quen nhau từ khi họ còn học trung học cơ sở và họ bắt đầu hẹn hò sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 22 của Lục Vũ Linh, cả hai đã đến Cục dân chính để lĩnh giấy kết hôn.
Chuyện Lục Vũ Linh kết hôn, phải gọi là hot hòn họt trên hotsearch mấy ngày trước.
Nhiều người hâm mộ còn khen hai người họ là tình yêu thần tiên tuyệt mĩ, đồng thời đặt cho Lục thần một vài cái mác mới: kết hôn sớm, cuồng chiều vợ và vợ quản rất nghiêm.
Nam Vận cũng là một fan trung thành của Lục Vũ Linh.
Cô mua tất cả các đĩa nhạc mà anh ta phát hành và cô cũng đón xem phim truyền hình, phim điện ảnh và các chương trình tạp kỹ mà anh ta tham gia.
Lục Vũ Linh ra mắt thông qua một chương trình tuyển chọn.
Chương trình này có tên là “Sound in the Ear”, là một chương trình cách đây hai năm.
Vào ngày diễn ra vòng chung kết “Sound in the Ear”, Dã Tử đã đưa cô đến hiện trường.
Dã Tử rất tốt với cô, anh mua cho cô vé vào ghế hạng A, ngay gần sân khấu.
Đêm đó, lúc Lục Vũ Linh giành giải quán quân, giọng cô gần như khàn đi.
Không uổng công lúc trước cô vote biết bao nhiêu phiếu!
Không ngờ hôm nay Lục thần sẽ đến dự tiệc sinh nhật của mình, cô phấn khích đến mức không thể kiềm được, giờ mà không xin chữ ký thì bao giờ xin nữa?
Nam Vận không hề nghĩ ngợi lấy luôn giấy và bút từ bàn đăng ký, hấp tấp chạy về phía Lục Vũ Linh.
Lúc này, bàn của Lục Vũ Linh chỉ có một mình anh, cô vừa phấn khích vừa ngại ngùng bước đến gần anh, chưa kịp nói gì thì Lục Vũ Linh bỗng tránh sang một bên để giữ khoảng cách, cảnh giác nhìn cô: “Cô đừng lại gần tôi, bị chụp ảnh tôi không giải thích được, tôi hiện tại đã kết hôn rồi.
“
Nam Vận: “… ” Đúng là vợ anh quản nghiêm thật đấy..
Cô đành phải giải thích: “Tôi là fan của anh.
Tôi chỉ muốn đến xin chữ ký.
Tôi có bạn trai rồi.
Tình cảm của chúng tôi rất tốt”.
Cuối cùng, cô còn nghiêm túc an ủi anh ta, “Anh đừng lo, tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào khác với anh đâu.”
“Ồ.” Lục Vũ Linh thở phào, nhưng anh ta vẫn cảnh giác, không dám ngồi ở chỗ cũ nữa, dù sao một người đàn ông đã có gia đình như anh phải có ý thức mà một người đàn ông đã có gia đình nên có, vì vậy anh ta vẫn giữ khoảng cách với cô, “Đưa giấy bút cho tôi, tôi sẽ ký tên cho cô.
“
Nam Vận lập tức đưa giấy bút trên tay.
Lục Vũ Linh đầu tiên ký tên, sau đó hỏi cô: “Cô tên gì?” Anh ta khá chiều fan.
Khi có ít fan, anh ta thường viết cho họ vài câu chúc phúc.
Nam Vận cũng biết thói quen ký tên của Lục thần, lập tức trả lời: “Tôi tên là Nam Vận.” Cô sợ anh viết sai nên cố ý giải thích thêm, “Nam trong phương Nam, Vận trong vận vị*.”
(*) Vận vị: Hàm súc, ý vị
Lục Vũ Linh:” … “
Đệch!
Chị dâu?!
Anh ta không khỏi không nhìn Nam Vận nhiều hơn chút, xác định lại một lần nữa: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của cô?”
Nam Vận gật gật đầu.
Lục Vũ Linh chìm trong suy nghĩ – lời chúc này không thể tùy tiện ký, ký bậy sẽ bị đánh.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh ta viết ra một dòng chữ lớn một cách hùng hồn.
Ký tên xong, anh ta trả lại mảnh giấy với những lời chúc chân thành cho Nam Vận, mà còn là đưa bằng hai tay.
Nam Vận vốn rất phấn khích, nghĩ rằng Lục Thần sẽ viết lời chúc mừng sinh nhật mình, nhưng lúc đọc rõ lời chúc trên tờ giấy, cô chết lặng–
[ Chúc bạn sớm lập gia đình, sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long, ba năm hai đứa. 】
Những lời này… Trông thế nào cũng thấy không phải là chúc phúc cho cô, mà là chúc phúc cho người đàn ông của cô thì đúng hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...