Đám người chật chội vây quanh phim trường, từ khe hở thỉnh thoảng lộ ra, có thể nhìn thấy một thiếu niên ôn hòa nhã nhặn. Cậu đeo một cái kính mắt gọng bạc, mặc một cái áo nhạt màu, vẻ mặt bình tĩnh đứng ở giữa phim trường, nói lời thoại của mình.
Màu môi thật nhạt, dường như là cố ý che khuất màu sắc vốn dĩ của môi, có vẻ có vài phần đạm bạc tái nhợt. Ánh mắt bị thấu kính che chắn, người khác nhìn không rõ vẻ mặt chân chính của cậu, nhưng mà độ cong cười như không cười của khóe môi, lại làm người ta cảm thấy tính tình người này có lẽ có vài phần lạnh nhạt.
Trưởng thành, nội liễm, thâm trầm, tinh anh.
Bước chân Tần Trình chậm rãi dừng lại, cách ba lớp người, từ xa xa nhìn Dung Hủ giữa phim trường.
“Tần tiên sinh?” Nhân viên dẫn Tần Trình vào đoàn phim nhỏ giọng dò hỏi.
Tần Trình quay đầu nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng gật đầu: “Cám ơn.”
Nhân viên kia lập tức lắc đầu: “Không cần không cần, chỉ là tiện đường. Cái đó… có thể cho tôi một chữ kí không?”
Rất nhanh, phân cảnh ấy liền kết thúc.
Thợ trang điểm bước nhanh vào phim trường bổ trang cho các diễn viên, Dung Hủ thì vừa hạ mắt để thợ trang điểm quẹt quẹt vẽ vẽ trên mí mắt và trên môi mình, vừa nhìn kịch bản. Tuy rằng cậu đã sớm thuộc toàn bộ lời thoại, nhưng cậu chưa bao giờ dám tự đại, lúc ở đoàn phim, có thể xem kịch bản thêm chốc lát liền xem thêm chốc lát, như vậy mới có thể cam đoan sẽ không phạm sai lầm.
Ngay khi cậu nghiêm túc xem kịch bản, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao. Dung Hủ nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy bảy tám nhân viên nữ đều nhanh chóng chạy về một hướng, thậm chí còn có vài nhân viên nam cũng lộ vẻ mặt kích động, châu đầu ghé tai nói chuyện.
Cách hơi xa, Dung Hủ nghe không rõ bọn họ nói gì, lúc cậu cau mày suy tư, La Thiến lại đột nhiên đi tới, hưng phấn nói rằng: “Tiểu Hủ, Tần Trình thế mà lại đến! Hình như đang nói chuyện với Viên đạo đấy.”
Hai mắt hơi hơi trợn to, chỉ trong tích tắc, Dung Hủ liền bình ổn vẻ mặt, cười nói: “Tần Trình đến ư?”
La Thiến chợt nhớ ra: “Đúng vậy, tiểu Hủ, không phải cậu từng hợp tác «Tầng mây màu đen» với Tần thần sao, các cậu hẳn là rất quen thuộc, cần tôi đi kêu giúp cậu không?”
Cảnh phải quay xế chiều hôm nay đều là cảnh của Dung Hủ, nói cậu là người bận nhất trong đoàn phim ngoại trừ Viên đạo, cũng không quá.
Nghe La Thiến nói, Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, La Thiến liền mang vẻ mặt kích động nhanh chóng rời đi —— về phần cô rốt cuộc chỉ đơn thuần muốn giúp Dung Hủ chào hỏi người quen cũ, hay là muốn đi nhìn thần tượng của mình, vậy cũng chỉ có chính cô biết.
Vài thợ trang điểm bên cạnh cười nói: “Thiến Thiến kích động thành như vậy, nhất định là muốn đi nhìn nam thần.”
“Đúng vậy, đây chính là Tần Trình, có cô gái nào không thích?”
Nghe vậy, Dung Hủ cười nhẹ nói: “Chị tiểu Thiến rất thích Tần Trình sao?”
Nhân duyên của Dung Hủ trong đoàn phim luôn không tồi, tính tình rất tốt cũng rất dễ nói chuyện, khi ở chung với nhân viên công tác cũng không có làm giá. Vì thế thợ trang điểm ấy nhìn về phía Dung Hủ, nói rằng: “Có cô gái nào không thích Tần Trình sao? Ha ha, Dung Dung, chúng tôi cũng rất thích cậu, cậu cũng rất bảnh.”
Dung Hủ nở nụ cười, vẻ mặt đứng đắn nói rằng: “Nhưng mà chị Tiểu Thiến cũng đã có nói, nam thần lớn nhất trong lòng cô ấy là em.”
Những thợ trang điểm đó đều lớn tuổi hơn Dung Hủ, tuổi nhỏ nhất cũng có thể làm dì của cậu. Các cô nhìn dáng vẻ Dung Hủ nghiêm túc đứng đắn, đều nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, chỉ cảm thấy dáng vẻ cậu nghiêm trang chững chạc vừa đáng yêu vừa thú vị.
Không bao lâu, cảnh tiếp theo liền bắt đầu.
Đoàn phim rất lớn, Dung Hủ cũng không có nhìn thấy Tần Trình, cũng không biết hắn còn ở đoàn phim hay không.
Vốn dĩ Dung Hủ cho rằng ngày hôm qua Tần Trình tham ban mình xong, hôm nay sẽ rời khỏi Tượng Sơn, không lộ ra hành tung. Nhưng hiện tại, Tần Trình lại trực tiếp đi tới đoàn phim «Mê thành», tuy rằng không hề nói chuyện với cậu, giống như không phải là đến tham ban cậu, nhưng vẫn dẫn phát một trận xôn xao trong đoàn phim.
Chờ đến lúc Dung Hủ quay cảnh trong nhà, rốt cuộc cũng gặp được người đàn ông đó.
Tần Trình mặc một cái áo gió màu đen sẫm, vẫn là cái ngày hôm qua, hắn đang nói chuyện với Viên đạo. Viên đạo nhìn thấy Dung Hủ đến, vui vẻ vẫy tay với cậu, Tần Trình cũng quay đầu theo, trong con ngươi thâm thúy tối đen lắng đọng lại màu sắc khiến người ta xem không hiểu, hắn cong khóe môi, cũng gật gật đầu với Dung Hủ.
Dung Hủ khẽ nhướn mi: ây, ý này là… thật sự không phải là tới tham ban cậu à?
Nhưng mà giây tiếp theo, Viên đạo liền dùng cái giọng lớn của ông, vạch trần gương mặt thâm trầm muộn tao của người đàn ông nào đó: “Tần Trình, Dung Hủ cũng tới, hôm nay vốn dĩ cảnh diễn của cậu ấy rất nhiều, nhưng nhìn trên mặt mũi của cậu, tôi liền cho cậu ấy nghỉ, để cậu ấy cùng cậu rời khỏi đoàn phim, tham quan, lấy cảnh ở thành điện ảnh nhé?”
Nghe vậy, Dung Hủ khẽ kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi, liền nghe giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên: “Không cần, tôi tới tham ban.”
Viên đạo cười ha ha: “Cậu vừa đứng ở đây, mấy cô gái đoàn phim chúng tôi đều không có tâm tư làm việc. Cậu xem dù là Nhâm Thư Chỉ người ta, chờ một lát nói không chừng cũng không còn tâm tư đóng phim nữa, có phải không hả, tiểu Nhâm?”
Nhâm Thư Chỉ không biết đã đi tới khi nào, che miệng cười: “Viên đạo lại lấy tôi nói giỡn.”
Nghe xong lời này, Viên đạo nở nụ cười, dường như tâm tình rất tốt.
Biểu tình Nhâm Thư Chỉ hết sức bình thường, lúc đối mặt Tần Trình không có một chút xấu hổ, dường như đêm qua căn bản không gặp đối phương. Cô biểu hiện đến tự nhiên hào phóng, thậm chí còn muốn trao đổi phương thức liên lạc với Tần Trình, kết bạn với nhau, nhưng Tần Trình lại thản nhiên nói rằng: “Di động hết pin, không thêm bạn được.”
Nhâm Thư Chỉ không chút để ý cười cười: “Vậy cứ chờ về sau đi.”
Một tuấn mỹ cao lớn, một xinh đẹp yểu điệu, khi hai người kia đứng chung một chỗ, kỳ thật vẫn tương đối cảnh đẹp ý vui. Nhìn cảnh này, thiếu niên chậm rãi híp mắt, sau một lúc lâu, cậu nhếch khóe môi, đi lên phía trước nói: “Nếu anh vừa vặn muốn tới thành điện ảnh lấy cảnh, Tần Trình, chúng ta liền đi ra ngoài dạo đi.”
Năm phút đồng hồ sau, hai người rời khỏi đoàn phim «Mê thành».
Trước khi đi, Dung Hủ nghe Viên đạo nói vài câu, thế mới biết, Tần Trình đúng là tới tham ban không sai, nhưng vừa rồi hắn và Viên đạo nhắc tới bộ phim gần nhất muốn quay, Viên đạo bỗng nhiên vỗ đùi, nói rằng: “Lão Lưu muốn cảnh thác nước hả? Sớm nói chứ! Gần đây Tượng Sơn mới vừa khai phá một cái thác nước, rất không tồi, cậu có muốn đi khảo sát giúp ổng một chút hay không?”
Trong giai đoạn chuẩn bị đầu tiên của bất luận một tác phẩm điện ảnh và truyền hình nào, ngoại trừ sáng tác kịch bản, casting diễn viên thông thường nhất, việc lấy cảnh cũng rất quan trọng. Ở Hoa Hạ, có rất nhiều căn cứ điện ảnh và truyền hình, bên trong có đủ loại kiến trúc và cảnh quan sinh thái tự nhiên, có thể cho đoàn phim sử dụng để quay phim.
Đồng thời, đoàn phim còn tự dựng kiến trúc, loại này tuy rằng tốn thời gian tốn sức còn tốn tiền, nhưng càng phù hợp yêu cầu kịch bản.
Ngoại trừ những việc đó, đoàn phim cũng sẽ lấy cảnh ở các khu cảnh sắc tự nhiên trên toàn cầu. Chẳng hạn như mấy năm trước có bộ phim khoa học viễn tưởng Hollywood, lấy cảnh ở một vùng núi non Hoa Hạ, lợi dụng kỹ thuật hậu kỳ chế tạo ra ảo cảnh núi tiên trôi nổi trên bầu trời.
Nhưng mà bất kể kỹ thuật hậu kỳ phát triển như thế nào, thì việc lấy cảnh cũng không thể thiếu. Cảnh đẹp nhân tạo vĩnh viễn không điêu luyện sắc sảo bằng thiên nhiên, kế tiếp Tần Trình sẽ hợp tác với đại đạo diễn Lưu Vĩnh Chính đỉnh nhất Hoa Hạ trong một bộ phim cổ trang, bọn họ đang tìm kiếm một cảnh thác nước kỳ lạ.
Những điều này là nói sau, tạm thời không nhắc tới.
Tới gần chạng vạng, mặt trời tròn tròn từ không trung phía tây lặn xuống, giống như xuyên qua giữa núi non.
Sau khi Dung Hủ bỏ đi trang phục diễn thay trang phục hưu nhàn bình thường, lại gỡ mắt kính xuống. Cậu cũng không chú ý, sau khi cậu gỡ đi mắt kính, trên mặt người đàn ông lộ ra một tia mất mát khó có thể phát hiện.
Dung Hủ cười nói: “Kỳ thật tôi cũng không phải quá quen thuộc với thành điện ảnh, Viên đạo bảo tôi dẫn anh đi dạo, còn thật sự là làm khó tôi. Chờ một lát nếu chúng ta lạc đường, vậy phải làm thế nào.”
Giọng điệu Tần Trình trấn định hồi đáp: “Tôi có di động.”
Thiếu niên ra vẻ kinh ngạc “à” một tiếng, ý cười bên môi càng tăng lên: “Điện thoại di động của anh không phải là hết pin sao?”
Bước chân người đàn ông hơi hơi khựng lại, một lát sau, mới nâng bước đi tiếp: “Không muốn kết bạn với cô ta.”
Lý do này của Tần Trình kỳ thật vô cùng sứt sẹo, nhưng mà chỉ cần hắn nói như vậy, Nhâm Thư Chỉ liền không thể vạch trần.
Dung Hủ lặng lẽ đánh giá người đàn ông, chỉ thấy hắn hạ mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn phía trước, rõ ràng ngoài miệng nói lời ức hiếp người khác như vậy, nhưng trên khuôn mặt lạnh lùng tự phụ đó, vẫn không có một chút thay đổi.
Không phải là giả vờ tốt, mà căn bản là không đặt đối phương ở trong lòng.
Không tự chủ được mà nở nụ cười, Dung Hủ trực tiếp nói sang chuyện khác: “Lại nói anh cứ như vậy đột nhiên tới nơi này, thật sự không có vấn đề sao? Tôi không thấy Từ Tấn, hắn biết anh tới Tượng Sơn không?”
Tần Trình không chút do dự gật đầu: “Biết.”
Mà giờ phút này, sân bay thủ đô xa xôi.
Một người đàn ông nhã nhặn nho nhã lôi hai cái rương hành lý bự chảng, tức đến khó thở mà đi thật nhanh trong sân bay. Sắc mặt hắn âm trầm đến mức có thể chảy cả nước, mà ở bên cạnh hắn, một tiểu trợ lý cũng mang theo ba cái rương hành lý, vội vàng đi theo.
Đi đến một nửa, Từ Tấn dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía trợ lý bên cạnh: “Rốt cuộc hắn đi khi nào? Chỉ một đêm, hắn thế mà lại biến mất! Cái này có bình thường sao, rốt cuộc hắn đi đâu vậy, cậu thành thật nói cho tôi biết! Không được giấu tôi!”
Tiểu trợ lý nhỏ giọng nói: “Anh Từ, em làm sao biết Tần Trình đi chỗ nào…”
“Thúi lắm! Hộ chiếu của hắn ở chỗ cậu, hắn về nước như thế nào, cậu không biết ai biết?”
Nghe đến đây, tiểu trợ lý rốt cuộc đáng thương cúi đầu: “Tần Trình tìm em đòi, em cũng không thể không đưa mà, anh Từ…”
Từ Tấn: “…”
Cừ thật, rốt cuộc chịu nói rồi đúng không!
Khóe miệng co rút, Từ Tấn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc đi đâu hả? Điện thoại không nhận, di động cũng không gọi lại!”
Tiểu trợ lý yếu ớt hồi đáp: “Ninh thị…”
Từ Tấn: “…”
Ninh thị, thành điện ảnh Tượng Sơn, gần đây có bộ phim nào quay ở nơi đó? Hình như là «Mê thành». Diễn viên chính «Mê thành» có ai…
Còn có thể là ai!
Đây quả thực chính là thấy sắc quên nghĩa! Có loại người vừa đóng máy liền chơi trò mất tích sao? Căn bản không có!
Bên thành phố B, Từ Tấn đã nhanh như điện chớp đặt một vé máy bay ngày hôm sau đi Ninh thị. Mà bên này, hai người Dung Hủ dưới sự chỉ dẫn của bản đồ di động vạn năng, rốt cuộc tìm được cảnh thác nước đang khai phá kia.
Đại khái là bởi vì còn chưa có khai phá xong, chỗ này cũng không có bảo an, chỉ có một dòng ngân hà hùng hồn mênh mông từ vách núi hơn ba mươi mét bay thẳng xuống, hung ác cuồng bạo mà va chạm trên quái thạch lởm chởm, giã ra bọt nước tuyết trắng.
Thác nước này không cao lắm, dòng nước lại cực nhanh. Đứng ở dưới vách núi, bên tai bị tiếng thác nước như tiếng sấm vây quanh, căn bản nghe không được bất cứ âm thanh gì khác, chỉ có tiếng nước ầm ầm nổ vang trong lỗ tai.
Đi tới gần nguồn nước, hai người liền dừng bước.
Tần Trình lấy điện thoại di động ra, tính toán chụp ảnh, nhưng để tìm được góc độ càng tốt, hắn đi về phía trước vài bước. Vị trí hắn bước đến, đã cách thác nước rất gần, bọt nước gần như khiến tóc hắn ướt nhẹp.
Hai tay cầm di động, dưới chân là đá tảng dính đầy bọt nước. Tần Trình dường như cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng ngay trong khoảng khắc hắn giơ di động lên, khuỷu tay hắn bị người ta kéo chặt.
Người đàn ông kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy thiếu niên chau mày, nghiêm túc nói rằng: “Cẩn thận, đừng để ngã xuống.”
Trong lòng có một chút ấm áp lan tỏa, Tần Trình nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh liền chụp xong.
Dung Hủ hỏi: “Chỉ chụp nơi này sao, muốn đi đến nơi khác một chút không, chụp thêm vài góc độ khác?”
Tần Trình lắc đầu: “Quá nguy hiểm, không cần.”
Dung Hủ nhịn không được cười cười: “Hóa ra anh cũng biết nguy hiểm, vậy vừa rồi thế mà anh lại cứ như vậy đi lên, thiếu chút nữa làm tôi sợ rồi.”
Ngưng mắt nhìn thiếu niên mặt mày xinh đẹp, thật lâu sau, Tần Trình cong môi, lộ ra một nụ cười cực nhạt: “Có cậu.”
Dung Hủ phút chốc ngẩn ra, nhìn mắt phượng sâu thẳm của người đàn ông, cậu há miệng, cuối cùng vẫn không nói một chữ.
Hai người định rời khỏi thác nước này, nhưng mà vừa mới đi đến một nửa, liền nhìn thấy một nhân viên của thành điện ảnh. Nhân viên kia nhìn thấy Tần Trình và Dung Hủ, kích động muốn kí tên và chụp ảnh chung.
Chờ sau khi nghe bọn họ nói ý đồ đến, nhân viên đó cười nói: “Chỗ vừa rồi không phải là chỗ đẹp nhất của thác nước, để cho tiện quan sát thác nước, mấy ngày hôm trước có một đài ngắm cảnh vừa mới sửa xong, ngay ở bên kia, tôi dẫn hai người qua.”
Dung Hủ chần chờ một khắc, liền đồng ý đề nghị này.
Đài ngắm cảnh kia cũng không phải xa, ngay ở ngoài một trăm mét, có điều bởi vì bị nhánh cây rậm rạp che lấp, trong lúc nhất thời Dung Hủ và Tần Trình mới không phát hiện. Đài ngắm cảnh này là dùng gỗ dựng thành, cách thác nước càng gần, nhưng rào chắn cao cao hữu hiệu ngăn đi khả năng rớt xuống thác nước, là một địa điểm ngắm cảnh vô cùng tốt.
Nhân viên công tác kia rất nhanh liền rời đi có việc, lúc hắn sắp đi, cầm di động viết vài chữ cho Dung Hủ: [ nơi này âm thanh rất lớn, nói chuyện không nghe được. ]
Nhìn thấy hàng chữ này, Dung Hủ thử hô tên Tần Trình vài tiếng. Nhưng mà rõ ràng người đàn ông ấy ở ngay bên cạnh cậu chụp ảnh, lại không hề quay đầu lại, giống như thật sự không nghe thấy.
Sau khi phát hiện bí mật này, Dung Hủ cũng đánh một hàng chữ, đem sự việc nói cho Tần Trình.
Người đàn ông kinh ngạc nhướn mày, hắn nói một câu, nhưng Dung Hủ chỉ có thể nhìn đến bờ môi của hắn đóng mở, hoàn toàn nghe không rõ hắn nói cái gì.
Chụp ảnh chốc lát, hai người liền định rời đi. Dung Hủ đi ở phía trước, Tần Trình đi ở phía sau cậu, đài ngắm cảnh làm bằng gỗ này vẫn có một chút ẩm ướt, tuy rằng không có khả năng ngã vào thác nước, nhưng nếu trượt chân cũng vô cùng không ổn.
Đi đi, Dung Hủ liền thả chậm bước chân, ngay khi cậu vừa mới bước tới bậc thang, tay cậu bỗng nhiên bị người giữ chặt. Cả người bị kéo quay đầu trở lại, Dung Hủ kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông, lại thấy người đàn ông thanh lãnh ấy nâng mắt, nghiêm nghiêm túc túc ngưng mắt nhìn mình.
Sau lưng người này là thác nước chảy như bay, bọt nước tuyết trắng ào ào làm tóc hắn ướt nhẹp, ngưng tụ thành từng lọn, vắt trên cặp mắt phượng tối tăm thâm thúy kia. Ánh mắt của hắn an tĩnh đến dọa người, nặng trịch, cất giấu rất nhiều cảm xúc không biết, yên lặng ngưng mắt nhìn Dung Hủ.
Thời gian vào giờ khắc này giống như bị kéo dài đến một trăm năm.
Dung Hủ rõ ràng nhìn thấy, người đàn ông ấy hé môi, nhẹ nhàng nói với mình ba chữ.
Tiếng nước chảy kịch liệt rền vang che giấu hết thảy âm thanh, nhưng mà con ngươi thiếu niên đã từ từ trợn to.
Ba phút đồng hồ sau, hai người rời khỏi thác nước này, tiếng nước như sấm cũng càng ngày càng xa. Tần Trình vừa đi, vừa đem ảnh mới nãy mình chụp được gửi cho Lưu lão. Hắn vừa mới tải tất cả ảnh chụp lên, liền nghe giọng thiếu niên hơi khàn, nhẹ nhàng hỏi: “Tần Trình, vừa rồi anh nói gì với tôi sao?”
Bước chân tức khắc ngừng lại, người đàn ông cất điện thoại về túi, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Tôi bảo cậu cẩn thận một chút, chú ý dưới chân trơn.”
Những lời này nói xong, thiếu niên lại đột nhiên dừng bước, người đàn ông xoay người nhìn cậu.
Chỉ thấy dưới ánh chiều tà sắp xuống núi, thiếu niên đắm chìm trong một vùng kim quang xán lạn. Cậu hơi hơi cong mắt, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo một niềm bất đắc dĩ, nâng khóe môi, tựa như tơ liễu dịu dàng nhất trong làn gió xuân, nhẹ nhàng phất qua hồ nước sóng biếc dập dờn bồng bềnh.
“Anh nói… thật sự là vậy sao?”
Hết chương 78
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...