Trận phúc lợi mắt từ trên trời giáng xuống này chỉ duy trì ba phút đồng hồ, liền ngừng lại.
Dung Hủ vươn tay cầm lấy quần áo đặt bên dưới điện thoại, không có quần áo chống đỡ, di động liền thành thành thật thật nằm trên bồn rửa tay trơn nhẵn. Nhất thời, bên kia bờ đại dương, trên màn hình di động của người đàn ông chỉ còn lại có một vùng… trần nhà trắng bóng.
Tần Trình: “…”
Dung Hủ rất nhanh mặc xong quần áo, chà lau tóc. Chờ cậu chỉnh lý thỏa đáng hết thảy, cậu lại cầm di động trên bồn rửa tay lên, liền thấy Tần Trình vẻ mặt bình tĩnh lật xem kịch bản, dường như cũng không có nhìn di động.
Dung Hủ cười lên tiếng nói: “Tôi xong rồi. Tần Trình, đêm nay anh tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe được giọng Dung Hủ, người đàn ông mặt không đổi sắc đặt kịch bản đã sớm lật mấy trăm lần ở trong tay sang một bên, nhìn về phía màn hình di động. Chỉ thấy trên màn ảnh rộng lớn, thiếu niên trắng nõn tuấn dật đang một tay lau tóc, khăn lông màu trắng làm nổi bật hai má hơi hơi phiếm hồng, làn da trắng đến độ có chút trong suốt, hai mắt đen bóng, lóe ánh nước thản nhiên.
Tần Trình hơi hơi nhếch môi, bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi ngã đau không?”
Không ý thức được đối phương cũng không có trả lời vấn đề của mình, Dung Hủ cười nói: “Không có gì, chỉ là trong lúc nhất thời không đứng vững.”
Tần Trình nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục nói rằng: “Tôi nhớ rõ kế Tượng Sơn có một bệnh viện, nếu cậu có chỗ nào ngã bị thương, có thể đi nhìn xem. Hôm nay là nghi thức khởi động máy của «Mê thành» hả?”
Dung Hủ cầm di động đi vào trong phòng ngủ, vừa gật đầu hồi đáp: “Ừm đúng, hôm nay mới vừa khởi động máy.”
“Có diễn viên tôi quen không?”
Dung Hủ đặt điện thoại ở trên giường, mình thì cúi người tìm kiếm băng cá nhân, vừa suy tư hồi đáp: “Diễn viên anh quen hả? Tôi cũng không biết. Anh quen Bách Tích Văn không… A đúng, còn có Nhâm Thư Chỉ, Mã Tề.”
Giới giải trí ở mặt ngoài nhìn như hài hòa, nhưng bên trong lại có phân chia giai cấp nghiêm khắc. Cái gọi là địa vị đè chết người, đại minh tinh địa vị cao, trọng lượng lời nói đương nhiên liền nặng hơn tiểu minh tinh. Nói ví dụ như Tần Trình, hắn chưa bao giờ đóng phim truyền hình, tiếp xúc khẳng định đều là minh tinh giới điện ảnh, hơn nữa minh tinh có thể đối diễn với hắn, ít nhất cũng là địa vị như Hạ Mộ Nhan.
Ở bất luận một lễ trao giải nào, loại ảnh đế ảnh hậu như bọn họ đều là vài người đếm ngược lên sân khấu, xem như áp trục.
Đương nhiên, có một vài diễn viên đang hot ỷ vào nhân khí mình cao, cũng sẽ ra vẻ ngôi sao, cố ý đi muộn trở thành người cuối cùng lên sân khấu, diễu võ dương oai trong giới giải trí. Nhưng trên thực tế, loại minh tinh không đầu óc này đều đi không xa, tựa như Dung Hủ hiện tại đã hot đến ba ngày hai bận lên top search, cậu cũng không có cho là mình lợi hại hơn mấy người Hạ Mộ Nhan, Sở Kỳ.
Không đem nhân khí chuyển đổi thành tác phẩm và giải thưởng, liền không có địa vị chân chính.
Tìm trong chốc lát, Dung Hủ tìm được băng cá nhân của khách sạn trong ngăn kéo. Cậu xé mở, nhẹ nhàng dán trên ngón trỏ tay phải của mình, nơi đó rách một chút da, tuy rằng không có chảy máu, nhưng chỉ cần đụng nước, lại có một chút đau xót.
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp bình tĩnh của người đàn ông vang lên: “Nhâm Thư Chỉ, tôi biết.”
Dung Hủ ngây ra, quay đầu nhìn về phía màn hình di động, hỏi: “Anh biết cô ấy hả?”
Nhâm Thư Chỉ là thiên hậu gợi cảm đang hot không sai, nhưng phóng mắt toàn cầu, cô chỉ có thể xem như một nữ ca sĩ có chút nhân khí. Ngôi sao ca nhạc nữ ngang cấp với cô ở Hoa Hạ không có mười người, cũng có năm người, cái này là còn chưa tính những thiên hậu có địa vị cao hơn cô rất nhiều.
Tần Trình một tay chống cằm, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu nhìn như bằng phẳng, nhưng mà câu chữ lại từng chút từng chút, nghiêm nghiêm túc túc nói ra khỏi miệng: “Tiếng tăm Nhâm Thư Chỉ trong giới không phải là quá tốt, cậu chú ý một chút.” Dừng chốc lát, Tần Trình lại bổ sung: “Nếu mẹ biết cậu lui tới với cô ta, có khả năng sẽ rất lo lắng.”
Dung Hủ lập tức hiểu rõ ý của đối phương, cậu mỉm cười, vừa mới chuẩn bị nói với đối phương về chuyện hôm nay, đột nhiên liền nghe thấy một trận tiếng gõ cửa.
Dung Hủ nhẹ giọng nói rằng: “Tôi đi xem một chút, có thể là chị tiểu Thiến.”
Tần Trình nhẹ nhàng ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu lật xem kịch bản, mà Dung Hủ thì đứng dậy đi đến trước cửa. Chỉ nghe một tiếng cạch mở cửa, người đàn ông đang chán đến chết mà xem kịch bản lần thứ N, đột nhiên liền nghe một giọng nói kinh ngạc từ đầu kia di động vang lên: “Nhâm tiểu thư?!”
“Xoạch —— ”
Kịch bản bị người đàn ông mãnh liệt đóng lại, Tần Trình phút chốc quay đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú màn hình di động.
Thực đáng tiếc chính là, di động bị thiếu niên để ở trên giường, căn bản không có lấy đi, vì thế Tần Trình chỉ có thể nhìn đến trần nhà không hề thay đổi. Mà bên kia điện thoại, âm thanh lại vững vàng truyền tới.
Trong giọng thiếu niên mang mỉm cười, nhưng lại có một chút câu nệ: “Nhâm tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì không?”
Giọng người phụ nữ mềm mại truyền đến: “Dung Dung, ngày mai tôi có cảnh diễn, tôi có chút không hiểu… cậu có thể dạy tôi không?”
Tần Trình: “!”
Dung Dung?! Cái tên Dung Dung là cô có thể gọi sao!!!
Dung Hủ cười nhẹ một tiếng: “Hôm nay có hơi muộn, sáng ngày mai tôi lại nghiên cứu kịch bản với chị nhé?”
Giọng Nhâm Thư Chỉ mang theo một chút tội nghiệp: “Nhưng mà tôi lo lắng ngày mai liền không kịp…”
Tần Trình: “!!”
Nhờ người ta hỗ trợ còn nhiều yêu cầu như vậy!!!
Bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng nói bất đắc dĩ của Dung Hủ rốt cuộc vang lên: “Nhâm tiểu thư, hiện tại có chút muộn, trai đơn gái chiếc ở chung trong một căn phòng nghiên cứu kịch bản, chỉ sợ…”
Ý tiễn khách vô cùng rõ ràng, đây là đang ám chỉ đối phương, nếu như bị papparazi bắt lấy nhược điểm, vậy rất không ổn.
Ai ngờ Nhâm Thư Chỉ lại nở nụ cười: “Không sao, Dung Dung, chúng ta chỉ nghiên cứu kịch bản một chút, không có gì mà.”
Tần Trình: “!!!”
Tuy rằng không thể nhìn đến biểu tình hai người, nhưng người đàn ông lại dần dần nhăn mày. Mắt thấy thiếu niên thật lâu không có mở miệng, Tần Trình mím môi, mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, trực tiếp ném kịch bản lên trên bàn bên cạnh, bình tĩnh ho khan hai tiếng.
Mà ở cửa phòng, Nhâm Thư Chỉ đột nhiên nghe được âm thanh, cả người sửng sốt. Một lát sau, nụ cười trên mặt cô cứng đờ, cười khan nói với Dung Hủ: “Cậu đang gọi điện thoại với người khác sao?”
Trong đôi mắt sáng ngời của thiếu niên hiện lên một tia giảo hoạt, cậu lạnh nhạt nói: “Ừm, tôi đang gọi điện thoại với người nhà của tôi.”
Nhâm Thư Chỉ: “…”
Tới cửa thông đồng người ta, thế mà lại bị người nhà của người ta nghe được!!!
Nhâm Thư Chỉ không biết Dung Hủ là đang gọi điện thoại với cha mẹ, hay là gọi điện thoại với người thân khác. Nhưng mà loại chuyện này bị bên thứ ba nghe được, còn bị người thân thuộc của đối phương nghe được… không khỏi có chút quá dọa người. Nhâm Thư Chỉ xấu hổ nói hai câu với Dung Hủ, liền tạm thời rời đi, nhưng mà trước khi đi, cô vẫn nhìn về phía Dung Hủ, phất phất kịch bản trong tay: “Về sau lại tán gẫu… tán gẫu kịch bản.”
Dung Hủ nhẹ nhướn mi, không có phản bác, cười gật gật đầu với đối phương.
Rốt cuộc, Nhâm Thư Chỉ không tình nguyện rời khỏi phòng Dung Hủ, Dung Hủ đóng cửa lại, còn chưa đi đến trước giường, liền nghe giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên: “Tiếng tăm của cô ta không tốt, không phải là thật sự muốn tán gẫu kịch bản với cậu.”
Dung Hủ cầm lấy di động, nằm vật xuống trên giường, mỉm cười nói: “Tôi biết.”
Tần Trình phút chốc sửng sốt, chỉ nghe giọng thiếu niên mang theo ý cười vang lên: “Có khả năng tối hôm nay thật sự chỉ là tán gẫu kịch bản, nhưng ngày mai lại đến, ngày kia lại đến… Về sau có lẽ liền không phải là tán gẫu kịch bản đơn giản như vậy nữa. Không có ai nửa đêm cố ý đến phòng người khác chuyên để tán gẫu kịch bản, đồng thời với việc tán gẫu kịch bản, luôn có thể làm thêm vài việc khác.”
Kế tiếp, Dung Hủ kể ra toàn bộ những hành vi ngày hôm nay của Nhâm Thư Chỉ. Nói xong lời cuối cùng, cậu nhăn mày lại, hoang mang nói rằng: “Tôi nghe chị tiểu Thiến nói, cô ấy quả thật thích làm một ít… chuyện đó với sao nam chung đoàn phim. Có điều loại chuyện này luôn là anh tình em nguyện, ban ngày cô ấy đã đến bên Mã Tề, buổi tối tại sao lại đến phòng tôi?”
Tần Trình: “…”
Còn có thể vì cái gì? Nếu là hắn, hắn mới không cần cái gì mà Mã Tề, Ngưu Tề đâu, hắn cũng muốn ôm kịch bản đến gõ cửa!
Vấn đề này Dung Hủ chung quy không có được lời giải đáp, Tần Trình rất nhanh nói sang chuyện khác, hai người lại tán gẫu chuyện đóng phim của từng người. Càng về sau, lại tới chuyện Dung Hủ muốn nuôi mèo ở trong nhà, lần này vừa tán gẫu liền tán gẫu đến buổi tối mười một giờ, Tần Trình phải đi quay, lúc này Dung Hủ mới đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, rốt cuộc anh muốn nói với tôi chuyện gì?”
Tần Trình vẻ mặt trấn định: “Tôi quên rồi.”
Dung Hủ: “…”
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh của người đàn ông, chậm rãi, Dung Hủ nhịn không được cong khóe môi, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ. Cậu cười nhạt nhìn người đàn ông đầu kia di động, chỉ thấy Tần Trình đã mặc áo khoác vào, dường như chuẩn bị ra ngoài.
“Cái caravat màu lam sẫm kia có lẽ càng thích hợp với anh.”
Tay Tần Trình cầm caravat màu đỏ thẫm đột nhiên cứng đờ, hắn quay đầu nhìn về phía di động, chỉ thấy trên màn ảnh, thiếu niên tinh xảo cong môi mỉm cười, nhất thời giống như hoa xuân nở rộ, xán lạn nhu hòa. Cậu nghiêm nghiêm túc túc nói rằng: “Cái caravat kia, rất xinh đẹp, rất thích hợp với anh.”
Tần Trình yên lặng buông cái caravat màu đỏ xuống, cầm lấy caravat màu xanh, buộc lên.
Khi hắn làm xong hết thảy, chỉ nghe Dung Hủ gật gật đầu, cười nói: “Rất bảnh.”
Tần Trình: “… Ừm.”
Ý cười bên môi Dung Hủ càng tăng lên vài phần: “Vậy ngủ ngon?”
Tần Trình hạ mắt nhìn di động: “Ngủ ngon.”
Ngay trước khi muốn cúp điện thoại, thiếu niên lại cười nói một lần: “Thật sự rất bảnh.”
Vành tai Tần Trình ửng đỏ: “… Ừm.”
Một cuộc điện thoại video vượt biển, gọi ước chừng ba giờ, rốt cuộc mới chấm dứt. Tần Trình bỏ điện thoại di động vào túi áo tây trang, yên lặng đi tới trước cửa kính sát đất của căn phòng, cẩn thận đánh giá cái caravat lam sẫm này. Hắn hạ mi, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn một phút, hai phút…
Đúng lúc này, giọng Từ Tấn từ ngoài cửa truyền đến: “Sao còn không ra? Tần Trình, xế chiều đi quay cảnh cuối cùng, không phải là ngày hôm qua cậu yêu cầu đóng máy về nước sớm một chút sao, hiện tại còn không ra hả?”
Người đàn ông lập tức thu hồi tầm mắt, nâng bước mở cửa phòng ra.
Không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên mở cửa, Từ Tấn mãnh liệt ngẩn ra, tiếp đó tầm mắt liền rơi trên caravat của đối phương: “Ý, ngày hôm qua lúc xác định tạo hình cảnh cuối cùng, không phải cậu nói màu đỏ thẫm càng tốt sao, sao lại chọn cái này?”
Tần Trình thản nhiên quét nhìn hắn một cái: “Anh nhớ lầm, cái này tốt hơn.”
Từ Tấn: “… Cậu tưởng tôi bị ngốc sao?”
Tần Trình dừng bước đánh giá Từ Tấn một cái, trong ánh mắt đều là ý tứ “bị anh phát hiện rồi”, tiếp đó lại nâng bước rời đi.
Từ Tấn: “…” Ngày tháng thật sự không cách nào sống nổi!!!
Cùng lúc đó, Hoa Hạ cách nửa cái địa cầu, đúng là thời gian rạng sáng.
0h ngày hai mươi ba tháng năm vừa qua, ba giải thưởng phim truyền hình lớn của Hoa Hạ là giải Mẫu Đơn, giải Phi Thiên và giải Chuông Vàng, đồng thời công bố danh sách đề cử năm nay. Phần danh sách này tham khảo tất cả phim truyền hình chiếu trên đài truyền hình Hoa Hạ, cùng với các phim mạng chiếu công khai trên các trang web video lớn cả một năm vừa qua, cuối cùng mỗi giải thưởng kỹ thuật có tám đề cử, mỗi giải thưởng lớn có năm đề cử.
Trong tất cả đề cử giải thưởng, người thắng lớn của phim chiếu tuần rõ ràng chính là «Mai phục» phát sóng vào tháng mười một năm trước, mà người thắng lớn của phim chiếu ngày cũng theo lý đương nhiên chính là phim chế tác lớn «Tranh giành» có rating cao nhất trong năm qua.
Khi Dung Hủ thức dậy, vừa mở di động lên, liền nhận được một đống tin nhắn chúc mừng.
[ La Chấn Đào: tiểu Hủ, chúc mừng cậu! Hoắc Hi được đề cử nam phụ xuất sắc nhất giải Mẫu Đơn, Mặc Sĩ Diêu được đề cử nam phụ xuất sắc nhất giải Chuông Vàng. Cậu còn được đề cử người mới xuất sắc nhất giải Mẫu Đơn và giải Phi Thiên! ]
Hết chương 73
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...