Cự Phách

Sáng hôm sau, Vương Thành đi xe tải chở năm sáu bao trái cây và mứt trái cây đến xưởng đóng gói, chào hỏi với quản lý Hứa xong, cậu liền gọi cho Chử Diệc Phong, trong lúc chờ người, cậu dọn mứt trái cây trong kho hàng lên xe tải.

Sau khi bán một đơn hàng cho siêu thị Nhân Xương và các siêu thị khác, thì Vương Thành vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ bọn họ, nhưng cậu cũng không bất ngờ lắm, trong một khoảng thời gian ngắn muốn có hiệu quả ngay thì rất khó, cậu cũng không vội vã, bây giờ mứt trái cây bán rất chạy trong thôn Quan gia, dù sau này có mất đi mấy khách hàng này thì cậu cũng không tổn thất gì cả.

"Quản lý Hứa, xe tải này của tôi chắc sẽ tạm thời đặt ở chỗ anh đấy". Đợi đến khi bưng hết mứt lên xe, Vương Thành nói với quản lý Hứa bên cạnh.

"Xe đặt ở chỗ tôi? Vậy Vương lão đệ về nhà thế nào?". Quản lý Hứa cũng không ngại trông xe giùm cậu, bên ngoài xưởng không phải không có bãi đỗ xe, camera theo dõi cũng có nữa.

"Có người bạn đến đón tôi rồi, hai ngày nữa tôi mới về thôn Quan gia, cho nên phải gửi tạm xe ở chỗ anh một hai ngày". Mứt trái cây bọn họ bán trong thôn cũng không cần phải chú ý nhiều như bán cho siêu thị, bên ngoài không có bao ngoài cũng không sao, người trong thôn cũng không để ý nhiều như thế, cho nên đám mứt này không cần chở về ngay luôn.

Quản lý Hứa nghe vậy liền cam đoan: "Vương lão đệ cứ yên tâm, xe gửi ở chỗ tôi tuyệt đối không có vấn đề gì đâu".

Khoảng chừng hai mươi phút sau, xe của Chử Diệc Phong đã đến.

Vương Thành nhận được điện thoại của anh liền chào tạm biệt với quản lý Hứa rồi đi ra ngoài, xe thể thao ở bên ngoài rất nổi bật, vài công nhân đang khuân vác hàng hóa ở ngoài đều ngó nhìn, Vương Thành lập tức đi vào cửa xe đã mở giùm cậu, xe rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người.

Công nhân đều biết Vương Thành, trước đây vẫn luôn thấy lạ sao quản lý Hứa lại nhiệt tình với thanh niên chỉ trạc tuổi họ như vậy, không chỉ để tâm đến mọi chuyện của cậu ta, mà thái độ cũng rất ân cần, hôm nay thấy cảnh như vậy, bọn họ đã hiểu rồi.

Người này xem ra không phải là một thanh niên muốn tự lập buôn bán làm giàu, đằng sau hơn nửa là có người chống đỡ.


Trời bắt đầu có mưa phùn, Chử Diệc Phong vừa đến đón cậu chưa được năm phút thì nước mưa đã lấm tấm trên cửa sổ xe, tầm nhìn cũng nhòa đi, Chử Diệc Phong bật cần gạt nước, phía trước lại rõ ràng trở lại, Vương Thành ngồi vắt chân lên.

"Hôm nay dự báo thời tiết nói là trời nắng, bị lừa rồi".

"Không thể tin hoàn toàn dự báo thời tiết được". Chử Diệc Phong nói xong tầm mắt lại dừng trên người cậu, "Sao chỉ mặc một cái áo dài vậy? Bộ quần áo này từ mấy năm trước rồi?".

Vương Thành kê tay sau gáy, không để bụng nói: "Quên rồi, mấy ngày nay luôn bận chuyện cửa hàng, quên đi mua mấy bộ mới".

Chử Diệc Phong liền lái thẳng đến trung tâm mua sắm.

Lúc này trong trung tâm mua sắm không có vị khách nào, chẳng qua vì mưa rơi đột ngột nên cũng có mấy người trú mưa, nhìn mưa có vẻ không ngừng ngay lúc này liền vào trung tâm mua sắm đi dạo, trận mưa này như báo rằng mùa đông đã đến, thời tiết dường như giảm xuống mấy độ, một vài người còn mặc đồ cộc tay đều nổi hết da gà, hai tay xoa xoa trên cánh tay.

Hai người đi lên khu đồ nam trên tầng ba, hình như Chử Diệc Phong đã đến trước đây rồi, dẫn cậu đến thẳng một cửa hàng ở đó, hai nhân viên một nam một nữ lập tức đi đến. Chử Diệc Phong biết Vương Thành không biết chọn đồ, liền bảo họ phối đồ giúp cậu.

Cái áo cũ sờn ố vàng lập tức đổi thành chiếc áo len mỏng màu xám, bên trong mặc thêm một chiếc áo sơ mi màu trắng, phía dưới là một cái quần bò thoải mái màu đen, cả người nhìn có tinh thần lại đẹp trai hơn nhiều, nhìn mình trong gương, Vương Thành lại lần nữa cảm khái một câu người đẹp vì lụa.

"Không tệ". Chử Diệc Phong vươn tay chỉnh nếp nhăn trên vai cậu, gật đầu.

"Tất nhiên rồi, người đã đẹp trai rồi thì mặc cái gì cũng đẹp". Vương Thành nhìn mình trong gương, không biết ngượng hếch cằm lên.


Hai nhân viên chọn quần áo giúp cậu cũng nghe thấy lời này, nữ nhân viên thì không sao, chỉ cần là đẹp trai thì dù có làm gì cũng đều được thông cảm, da mặt dày thì tính là gì, nam nhân viên thì vừa hâm mộ lại ghen tị, soái ca trên đời nhiều như vậy, sao mình không phải là một trong số đó chứ?

Chử Diệc Phong cũng không phản bác lời cậu nói, anh bảo hai nhân viên chọn thêm mấy bộ giúp cậu, quần bò, áo trong, áo khoác, quần lót, cà vạt vân vân, những thứ đó Vương Thành đều không có, có cũng không biết là đồ cổ bao nhiêu năm trước rồi. Chử Diệc Phong hiểu cậu nên cũng không hỏi cậu thiếu gì, thứ nào cũng mua một ít, chỉ một lúc sau, trên tay bọn họ đã có thêm sái túi lớn, bên trong đều là quần áo của cậu.

Tiền cũng là Chử Diệc Phong trả, ngay lúc cậu vào phòng thử quần áo, thì anh đã thanh toán luôn rồi, nhìn khuôn mặt cười tươi rói của nhân viên trong cửa hàng, Vương Thành biết chắc chắn là không rẻ, cậu không biết nhãn hiệu gì, nhưng trên đó có ghi giá, cậu chỉ nhìn một lần là chẹp lưỡi, đắt hơn đồ cậu mua lúc ở Bắc Kinh phải gấp đôi.

Đi qua một shop giày, Chử Diệc Phong lại dẫn cậu vào xem.

Vương Thành nhìn trúng một đôi giày lười có đế bằng cao su, cậu chưa từng đi giày da, ba Vương thì lại có mấy đôi, cậu đa từng đi thử rồi nhưng thấy không quen lắm. Leo núi cũng không thể đi giày da được, lúc đi sẽ không thoải mái, cho nên giày cậu mua không phải là giày thể thao thì là giày lười, rất rẻ, trăm trăm rưỡi một đôi.

"Sao?". Chử Diệc Phong hỏi.

Vương Thành cởi giày, "Hơi chật, chân bị cộm".

Chử Diệc Phong lập tức bảo nhân viên đổi sang số lớn hơn, nhân viên lấy đến rất nhanh. Vương Thành đi thử vào, cuối cùng cũng vừa chân, cậu đứng lên đi mấy vòng, so với mấy đôi giày trước đây của cậu thì thoải mái hơn nhiều.

"Đôi giày này không tệ".


"Vậy mua đi, có chọn thêm đôi khác để đổi không?".

"Không cần đâu, em chỉ cần một đôi là đủ rồi, anh có muốn mua không?". Vương Thành lắc đầu, hôm nay mua rất nhiều đồ.

"Anh không cần, vẫn là mua thêm một đôi giày thể thao đi, em xem bên kia có rất nhiều kiểu dáng giày thể thao, đi vào chắc chắn rất thoải mái". Chử Diệc Phong bảo nhìn nhìn phía sau giá đựng giày, ở đó đều là giày thể thao.

"Ngài thật tinh mắt, giày thể thao của cửa hàng chúng tôi đều là kiểu dáng mới của mùa thu đông này, không chỉ chất lượng tốt, mà đi cũng rất thoải mái, còn nữa trọng lượng cũng nhẹ, đi vào có cảm giác như không đi vậy, rất thích hợp để đi ra ngoài". Nhân viên cửa hàng nghe Chử Diệc Phong nói liền giới thiệu ngay.

Vương Thành nghe mà cũng hơi muốn rồi, cậu chưa từng đi loại giày thể thao đi mà như không đi này, cuối cùng vẫn đến xem thử, sau đó lại mua thêm một đôi. Lúc trả tiền, cậu đau lòng đến nỗi tim rúm lại, hai đôi giày lại mất ba mươi nghìn của cậu, cướp tiền như vậy hay lắm sao?

Lúc hai người đi ra trung tâm mua sắm thì đã qua chiều một chút, túi to trong tay đều nhét vào cốp xe, hai người đến nhà hàng gần đó ăn cơm trưa, rồi mới về căn hộ.

Túi lớn túi nhỏ chất đống trong phòng khách, Vương Thành ôm ngực, tiền cũng đã vung ra ngoài, chỉ đành vậy thôi.

"Nói thật đi, anh trả hết bao nhiêu vậy?". Vương Thành vừa xếp đồ trong túi, vừa hỏi Chử Diệc Phong đang ngồi nhàn nhã trên sô pha.

Chử Diệc Phong khoanh tay, khẽ cười nói: "Không nhiều lắm, cũng chỉ một trăm nghìn thôi, muốn trả tiền lại sao?".

Vương Thành trầm mặc, "... Nợ trước đã". Trong lòng thì gào thét mắng Chử Diệc Phong bại gia.

Vẻ mặt cậu chẳng che giấu gì hết, Chử Diệc Phong càng nhìn càng thấy thú vị, lúc này, di động của Vương Thành đang đặt trên bàn bỗng vang lên, cậu đang sắp xếp quần áo, bảo Chử Diệc Phong nghe giùm cậu. Vừa nói xong, Vương Thành kịp phản ứng, vội giật di động từ trong tay anh, di động đã ấn nghe rồi, cậu nhìn tên người gọi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, là Ngụy Đan Đan gọi đến.


Ngụy Đan Đan nói với cậu thời gian địa điểm đã quyết định rồi, còn nói có mấy bạn học định từ chối nhưng nghe nói có Vương Thành liền đồng ý đi luôn, hầu hết đều là bạn học nữ, ấn tượng của các cô với Vương Thành không tệ, bảy năm không gặp, mọi người đều muốn biết cậu sống như thế nào.

Vương Thành nói mai mình sẽ đi, rồi trò chuyện thêm mấy câu mới cúp máy, ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt cười như không cười của Chử Diệc Phong đang nhìn mình.

"Vẻ mặt anh đây là sao vậy?".

"Sợ bị bạn em biết quan hệ giữa hai chúng ta sao?".

Vương Thành vừa nghe là biết anh đang để tâm đến hành vi sốt ruột cướp di động của mình, giải thích: "Em tưởng là ba mẹ em gọi đến, nếu như bọn họ biết anh nghe điện thoại của em thì không biết sẽ nghĩ thế nào nữa, ba em thì không sao, mẹ em thì khác, bà ấy rất khôn khéo, chút dấu vết để lại cũng có thể liên tưởng đến rất nhiều chuyện, anh đừng coi thường trí tưởng tượng của phụ nữa".

"Thật vậy sao?". Giọng Chử Diệc Phong nửa tin nửa ngờ.

"Em lừa anh làm chi".

"Một cô gái đã gọi cho em đúng chứ, cô ta tìm em làm gì?". Chử Diệc Phong lại hỏi, anh nhớ đến hình ảnh Vương Thành nói nói cười cười với một cô gái ở trong quán cà phê, trực giác nói cho anh biết chính là cô gái tên Ngụy Đan Đan này, nếu không vì cô ta thì anh sẽ không nói rõ nhanh như vậy với Vương Thành, nhưng chuyện này anh sẽ không nói cho cậu.

"Cô ấy là bạn học cùng lớp hồi cấp 3, mời em đi tham gia buổi họp lớp, là vào ngày mai, cho nên tối mai em không ăn cơm với anh được". Vương Thành nói.

"Họp lớp ở đâu?".

"Khách sạn Kim Đính".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui