Trời lạnh hơn, mọi người đã bắt đầu mặc áo dài quần dài, nhưng có mấy người không sợ lạnh vẫn mặc quần đùi như trước, hầu hết là những cô gái thích đẹp, Vương Thành da dày thịt béo không sợ chút hơi lạnh ấy, lễ Quốc khánh đã qua bảy tám ngày, có nghĩa là cậu đã xin nghỉ bảy tám ngày rồi, sau lần Chử Diệc Phong đến tìm cậu lần trước, bọn họ đã không gặp nhau một thời gian, chỉ có đến tối mới gọi điện thôi.
Vương Thành không đến công ty, cậu về căn hộ trước, hơn nửa tháng không đến đây, người giúp việc mà anh cả thuê lúc trước cũng đã cho nghỉ lâu rồi, cho nên khắp nhà đều là bụi, dọn dẹp tốn không ít thời gian, có lẽ nên thuê người đến quét dọn theo giờ.
Vương Thành mở tủ cầm một bộ quần áo ra, xoay người đến nhà Chử Diệc Phong, có chị Lưu ngày ngày đến đây dọn dẹp, cho nên nhà anh sạch đến nỗi trong góc phòng cũng không có bụi.
Lúc này đã là buổi chiều rồi, khoảng chừng một hai tiếng nữa chị Lưu sẽ đến đây, Vương Thành tìm được một tấm danh thiếp bên dưới điện thoại bàn trên bàn trà, trên danh thiếp là tên của một công ty vệ sinh, chị Lưu chính là nhân viên của công ty này, trên đó có một số điện thoại được viết bằng bút máy, chính là số của chị Lưu.
Vương Thành biết chuyện này trước khi cậu và Chử Diệc Phong xác định quan hệ.
Có một lần sau khi ăn xong cơm tối, bọn họ ngồi trong phòng khách xem TV, xem đến phần thú vị, Vương Thành nhất thời quên mình ra tay với Chử Diệc Phong, kết quả không cẩn thận đụng vào điện thoại bàn, thấy tấm danh thiếp bên dưới, Chử Diệc Phong nói với cậu đó là số của chị Lưu.
Vương Thành bấm điện thoại bàn gọi cho chị Lưu, bảo chị chiều nay không cần đến đây dọn dẹp, cũng không cần đến nấu cơm cho Chử Diệc Phong.
Chị Lưu cũng không ngạc nhiên, chị biết Vương Thành thường xuyên nấu ăn cho Chử tiên sinh, biết cậu đã về liền đồng ý ngay, buổi chiều quả nhiên chị không đến.
Hôm nay là thứ bảy, Vương Thành nhìn tủ lạnh, ở trong quả nhiên không có mấy nguyên liệu nấu ăn, vì thế liền cầm chìa khóa trên bàn trà ra cửa, đi đến siêu thị, người cũng không nhiều, vận may của Vương Thành không tệ, đến đúng lúc siêu thị đang giảm giá giới thiệu nguyên liệu nấu ăn mới, có mấy bà mấy cô nhìn thấy liền chạy ào đến, Vương Thành chờ họ chọn xong mới lại gần, cậu không ngại khi làm một người đàn ông lại nấu ăn, chỉ là chen chúc với mấy người phụ nữ giành đồ ăn thì thôi đi.
Mua xong đồ đã sắp đến năm giờ, Vương Thành trở về nhà.
Phân loại nguyên liệu bỏ trong tủ lạnh, chỉ để lại những thứ dùng để nấu tối nay, sau khi bỏ đồ vào bồn rửa, cậu mới nhớ là phải gọi cho Chử Diệc Phong, liền lau khô tay, đi vào phòng khách cầm lấy di động trên bàn, ấn quay số nhanh, nhưng chuông phải kêu mấy lần mới nhấc máy.
"Ông chủ Chử, tan làm chưa vậy?". Vương Thành vui vẻ nói trong điện thoại, giây tiếp theo, đầu bên kia lại vang lên giọng nữ.
"Anh là ai, tìm anh Diệc Phong có chuyện gì không?". Chắc là giọng điệu của Vương Thành rất tùy ý, hơn nữa còn mang theo ý cười, cho nên người kia không chắc chắn được Vương Thành là nhân viên hay là bạn của Chử Diệc Phong, lúc nói cũng khách khí mấy phần.
Vương Thành im lặng hai giây, "Cô là ai? Sao lại cầm di động của ông chủ Chử?".
"Tôi là bạn của anh Diệc Phong, anh ấy đi ra ngoài rồi, anh là ai vậy?". Cô gái kia trả lời rất nhanh, có thể chỉ suýt nữa thôi là nói một câu "Có chuyện gì có thể nói với tôi".
Bạn bình thường? Vương Thành cũng không tin, tuy không phải là mặt đối mặt, nhưng cách điện thoại cậu cũng nghe ra được cô gái kia lúc nhắc đến ba chữ "anh Diệc Phong" thì ngọt ngào quyến luyến vô cùng, không cần nói, chắc chắn là người có ý với Chử Diệc Phong, nhưng cậu cũng không ngốc đến nỗi nghĩ rằng Chử Diệc Phong và cô gái kia có bí mật gì không thể cho ai biết.
Lúc Vương Thành chuẩn bị đáp lại, trong di động loáng thoáng có tiếng nói lạnh lùng của Chử Diệc Phong.
"Ai cho phép cô nghe điện thoại của tôi?".
Cô gái kia hình như bị hoảng sợ, hình như là ngón tay đã hoảng loạn ấn vào nút tắt, Vương Thành còn chưa kịp nghe kỹ, thì trong di động đã vang lên tiếng "tút tút".
Công ty bất động sản Hoa Ưng
Tưởng Nguyệt Hân, cũng chính là cô gái vừa nói chuyện với Vương Thành, cô ta bị tiếng nói đột ngột vang lên của Chử Diệc Phong làm hoảng sợ, di động vừa rời tay liền rơi bộp xuống đất, bởi vì đập trúng một góc của di động, nên màn hình liền tối thui, phát hiện là mình đã gây họa, Tưởng Nguyệt Hân luống cuống.
"Anh Diệc Phong, xin lỗi, em không cố ý".
Chử Diệc Phong nhặt di động lên, chất lượng của di động rất tốt, chỉ cần ấn nút khởi động máy là màn hình đã sáng lên, nhưng tốc độ khởi động khá chậm, đợi một lúc, anh mở danh sách trò chuyện gần đây, lại thấy tên Vương Thành ở trên cùng.
"Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô".
"Anh Diệc Phong, anh nghe em giải thích đã, em không cố ý thật mà". Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chử Diệc Phong, Tưởng Nguyệt Hân sốt ruột không ngừng giải thích, khó khăn lắm cô ta mới xin được cơ hội đến gần Chử Diệc Phong, nếu bỏ qua thì lần sau không có nữa.
Chử Diệc Phong lập tức gọi Cao Vĩnh Phúc đến, bảo ông tiễn khách.
Tưởng Nguyệt Hân bị bắt rời khỏi cao ốc Trường Hà, nhưng cũng không dám quấn lên lần nữa, cô cả đã nói rồi, tính cách của anh Diệc Phong không giống những người khác trong nhà họ Chử, cách bình thường không có tác dụng gì với anh, nếu không muốn anh ghét thì đừng có đến chọc anh lúc anh đang không vui.
Trong phòng làm việc, Chử Diệc Phong đuổi người xong liền gọi cho Vương Thành, chỉ một lúc đã bắt máy, bên trong vang lên tiếng trêu chọc của Vương Thành.
"Ông chủ Chử, hàng tốt quá nha".
"Một con ruồi thôi, cô ta là người nhà thím hai anh".
Chử Diệc Phong giải thích rõ ràng, vốn Vương Thành cũng không nghĩ nhiều gì, Chử Diệc Phong vừa có tiền có thế lại đẹp trai, không ai theo đuổi mới là lạ.
"Em biết, anh không cần giải thích với em, ông chủ Chử là người thế nào sao em không biết chứ". Nhưng nói thật, Vương Thành vẫn rất vui vì anh giải thích với mình, chứng minh rằng anh thực sự đặt cậu vào trong lòng, nếu không thì sẽ không để ý suy nghĩ của cậu.
"Em biết cái gì?". Chử Diệc Phong kéo cà vạt trên cổ, đi đến trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh vật và con người nhỏ bé bên dưới.
"Biết cô ta là ruồi là được". Vương Thành không định lằng nhằng mấy chuyện này với anh, "Ông chủ Chử, năm giờ rưỡi rồi, anh còn chưa tan làm sao?".
Chử Diệc Phong nheo mắt lại, "Sao em biết anh đang ở công ty?".
Vương Thành thầm nghĩ một tiếng hỏng, giọng lại không có gì nói: "Em đoán, sao vậy, chẳng lẽ ông chủ Chử đang hẹn hò bên ngoài với người nhà thím hai anh sao?".
Chử Diệc Phong cười khẽ ra tiếng.
Nghe vào tai Vương Thành cứ thấy như là anh đã nhận ra gì vậy, cậu tự nhủ với mình chắc là không đâu, lúc này liền nghe anh mở miệng.
"Anh còn phải tăng ca một lúc rồi mới về nhà".
"Vậy anh tăng ca bao lâu?".
"Chắc là khoảng một tiếng".
"Vậy anh tăng ca đi, em còn có việc, cúp trước đây".
Sau khi Vương Thành cúp máy, nghĩ còn một tiếng nữa, vừa đủ để cậu làm bữa tối, chờ Chử Diệc Phong về là ăn được luôn, nghĩ vậy, cậu lập tức rửa rau thái thịt, cơm tối hôm nay cũng lấy thức ăn mặn làm chính, nghĩ đến Chử Diệc Phong vừa mới yêu nhau đã bị bỏ mặc nửa tháng, Vương Thành quyết định làm một bữa ngon khao anh, vì thế trổ hết tài nghệ của mình ra.
Vì rất chăm chú nấu ăn, nên Vương Thành không nghe thấy tiếng mở và đóng cửa rất nhỏ, cho đến khi có người xuất hiện ở sau cậu, nhận thấy khác lạ, Vương Thành không chút nghĩ ngợi đã vung dao ra sau, nửa đường lại bị một bàn tay nắm chặt lại.
"Em muốn mưu sát chồng sao?".
Giọng Chử Diệc Phong vang lên từ phía sau, Vương Thành quay đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú của anh, một tiếng đã nói đâu rồi? Tin tưởng giữa người và người đâu rồi? Cách cuộc gọi lúc nãy của bọn họ còn chưa đến mười lăm phút nữa, sắc mặt cậu quá rõ ràng, Chử Diệc Phong nhìn thấy liền bật cười.
"Em biểu hiện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ không phải cố ý nói cho anh biết em ở nhà chờ anh sao?".
"Em biểu hiện rõ ràng ở đâu?". Vương Thành nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy mình để lộ sơ hở lúc nào.
"Vô duyên vô cớ hỏi anh tăng ca bao lâu, hỏi xong liền cúp máy ngay, không giống em lúc bình thường chút nào, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề". Chử Diệc Phong lại gần nói bên tai cậu.
Vương Thành đẩy anh ra, ngoáy ngoáy lỗ tai, "Anh biết rõ em như vậy hả?".
"Từ trên xuống dưới toàn thân em có chỗ nào mà anh không biết?". Chử Diệc Phong khoanh tay nhìn cậu, lời nói ra lại vô cùng mờ ám.
Da mặt Vương Thành đúng là rất dày, nhưng không có nghĩa gặp chuyện gì da mặt cậu cũng dày được cả, nghe anh nói vậy, cậu lập tức nghĩ đến hai lần trên giường kia, không phải biết rõ hết thảy sao, còn xâm nhập hoàn toàn nữa, xâm nhập đến nỗi cậu còn muốn cắn chết anh, cậu luôn cảm thấy làm với anh một lần thì ít nhất cậu cũng phải tổn thọ một năm.
"Chử tiên sinh, da mặt anh quét sơn lên lúc nào vậy? Lúc em không ở đây đã quét mấy lớp? Da mặt quá dày rồi".
Chử Diệc Phong biết lắng nghe đáp lại: "Từ khi quen em liền quét".
"Đừng đổ hết trách nhiệm lên người em". Vương Thành bỏ dao xuống, xoay người muốn đi ra phòng bếp, ngạc nhiên của cậu đã bị anh phá hết rồi, không có cảm giác thành tự gì hết.
Chử Diệc Phong ôm eo cậu, "Khó làm lắm, chọc anh, em phải phụ trách thôi".
Sắc mặt Vương Thành khẽ đổi, có một luồng nóng rực lan ra từ chỗ hai người tiếp xúc, thân là một người đàn ông, cậu biết rõ đó là cái gì, vội vàng cầm tay anh nói: "Ông chủ Chử, bây giờ là giờ cơm, muốn động dục thì phải chờ ăn xong đã".
"Ăn uống no say mới dâm dục sao? Cũng được". Chử Diệc Phong nói xong liền buông cậu ra, không phản bác câu nào đã đồng ý lời cậu nói ngay.
Vương Thành trợn tròn mắt.
Buổi tối, Vương Thành phải trả cái giá đắt cho sự vô tâm của mình, nửa tháng không làm, hai người đều tồn đọng không ít, đặc biệt là Chử Diệc Phong, làm được nửa đêm suýt nữa là cậu bị húc xuống giường, được Chử Diệc Phong kéo về lại đại chiến hiệp nữa, tuy rằng thoải mái, nhưng lại thoải mái quá mức, tính phúc kiểu này không cần cũng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...