Cự Phách

Gần mười một giờ, Chử Diệc Phong mới về khách sạn. Vừa đi vào đã phát hiện có người ở trong, khách sạn không thể nào phạm sai lầm ngu ngốc này được, trộm thì càng không thể, vậy là người quen? Anh đoán Thẩm Viễn hoặc là người thân của mình, lại không đoán được là Vương Thành.

Điều này cũng dễ hiểu, tối nay Vương Thành đi đến tiệc đính hôn của anh họ cậu, sẽ không thể nào tìm đến anh ngay sau đó, mà dù tiệc đã kết thúc thì ba mẹ cậu cũng không thể để cậu ra ngoài lúc nửa đêm, anh vẫn giữ suy nghĩ này nên khi thấy Vương Thành đang ngồi khoanh chân trên ghế dựa ở ban công thì rất bất ngờ. Chử Diệc Phong kéo cửa ban công đi ra.

Nghe thấy tiếng động, Vương Thành quay đầu, giơ bình rượu trong tay lên cười với anh: "A, anh đã về rồi, chờ anh lâu lắm đó".

Chử Diệc Phong liếc nhìn bốn năm bình rượu cái đứng cái đổ bên cạnh cậu, mùi rượu nồng đập thẳng vào mặt, đã uống nhiều vậy sao. Nhận ra được lúc này Vương Thành rất lạ, Chử Diệc Phong lấy bình rượu trên tay cậu. "Em uống nhiều quá rồi".

"Nào có, mới ba bình thôi, em còn có thể uống thêm ba bình nữa". Vương Thành đã uống say đến nỗi đếm cũng không đúng, rõ ràng là sáu bình, vậy mà cậu lại nói thiếu một nửa.

Chử Diệc Phong chắc chắn cậu đã say rồi, tay thò qua nách cậu ôm lấy kéo người lên, còn chưa đứng vững, Vương Thành đã sán đến hôn anh, sau đó đảo khách thành chủ, không cần Chử Diệc Phong ôm thì cậu đã chủ động ôm người, ăn nước miếng của người ta mà lại hưởng thụ như đang ăn quỳnh tương ngọc lộ, nhưng tình thế đó chỉ duy trì được mấy giây, Chử Diệc Phong sau khi lấy lại quyền chủ động đã hôn cậu đến nhũn cả chân, không còn sức để gây chuyện, rồi mới ôm người đến phòng tắm.

Nước ấm dội lên đầu, mùi rượu cũng như bị rửa trôi đi, Vương Thành đã tỉnh hơn trước, vuốt mặt, đầu tựa lên vai Chử Diệc Phong.

"Chúng ta làm đi".

Lần này Chử Diệc Phong lại không vội vã như lúc bình thường, anh đè Vương Thành lên tường, một tay nâng cằm cậu, nhìn từ trên cao xuống, ép hỏi: "Đã có chuyện gì?".


Vương Thành im lặng một lúc lâu, "... Có một việc, đã đảo lộn nhận thức của em, đến giờ em vẫn chưa thể tỉnh táo lại được, anh có thể tưởng tượng nổi nhận thức của mình bị đảo lộn là thế nào không?".

"Nhận thức nào?".

"Anh chỉ cần trả lời có hay không là được".

"Anh không hiểu".

Vương Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn trừng anh, "Anh cố tình đối nghịch với em đúng không, không thấy bây giờ em đang rất bất lực sao, lúc này anh phải nên an ủi em mới đúng, còn cò cưa cái gì, anh có phải là người yêu em không?".

"Anh là người yêu của em".

Chử Diệc Phong thấy cậu còn có thể nổi giận, có thể tranh cãi, thì cũng thấy yên tâm.

"Hứ, không làm nữa". Vương Thành giật tay anh ra, cảm xúc muốn làm tình cũng bị mấy lời anh nói làm mất hứng rồi, lướt qua anh muốn rời khỏi phòng tắm.


Chử Diệc Phong túm lấy tay cậu kéo về, lại giam lại giữa tường và ngực mình, sau đó kéo áo sơ mi của cậu ra, giật thắt lưng xuống, một lúc sau, Vương Thành đã trần truồng. Cậu không phục khi mình thì trơn bóng mà Chử Diệc Phong vẫn còn mặc quần áo, vì thế cũng cởi đồ của anh ra, hai người trần trụi đối mặt. Hai chân Vương Thành vô thức quấn lên vòng eo rắn chắc đầy sức mạnh của Chử Diệc Phong, hai người triền miên quấn quýt trong phòng tắm.

Chiến từ phòng tắm lên đến giường, từ giường đến ban công, gần như nơi nào cũng để lại dấu chân của cả hai. Vương Thành chưa từng phóng túng như vậy, nhưng tối nay cậu không nghĩ được nhiều đến thế, cảm xúc nghèn nghẹn bức bối trong lòng cần phải xả hết mới thoải mái được. Hơn nữa lượng cồn trong cơ thể như lại xộc lên đầu, trí óc cứ mơ mơ màng màng, có lẽ chờ cậu tỉnh táo lại cậu sẽ thấy may mắn phòng mình đang ở là phòng cao nhất khách sạn, có thể nhìn cảnh đêm gần như cả thành phố Sơn Hải, người khác trừ khi dùng kính viễn vọng, nếu không sẽ không nhìn được ban công của phòng.

Kết quả của việc thả phanh là eo mỏi lưng đau. Lúc Vương Thành tỉnh lại đã sắp đến mười giờ, xương toàn thân như bị xe tải nghiền qua, không có chỗ nào tốt cả. Nhớ lại những việc hoang đường đêm qua, cậu cũng có chút ký ức. Ấn huyệt Thái Dương rên một tiếng, cậu lại nằm sấp trên giường, không ngờ mình sẽ có lúc túng dục quá độ. Nhưng nhờ trút hết cảm xúc mà tâm trạng cậu đã tốt hơn nhiều, Vương Thành tỉnh táo lại, sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra hôm qua. Nghĩ quá chú tâm nên không phát hiện Chử Diệc Phong đã đi đến, đến khi giường lún xuống, cậu mới sực tỉnh.

"Bữa sáng đã đưa lên rồi, dậy ăn một chút cho ấm bụng". Chử Diệc Phong nói xong liền đưa cốc nước vừa rót cho cậu.

Vương Thành xốc chăn lên, lộ ra nửa thân trên trần trụi. Đêm qua vì không kiêng dè gì mà không chỉ nửa dưới, mà nửa thân trên cũng có rất nhiều chỗ đỏ đỏ tím tím, những thứ này là bằng chứng để lại vào đêm qua, nhưng Vương Thành dám chắc rằng trên người Chử Diệc Phong cũng có rất nhiều vết đỏ tím như cậu.

Trong phòng bật điều hòa giữ độ ấm, Vương Thành không thấy lạnh, ngồi dậy cầm cốc nước uống sạch. Dòng nước ấm áp trượt xuống cổ họng, như có một dòng nước ấm chảy qua mỗi kinh mạch, cơ thể thoải mái hơn nhiều, tác dụng phụ của việc say rượu cũng bớt đi.

"Đi ra ngoài, em phải mặc đồ". Vương Thành đưa cốc cho anh rồi đuổi người.

Chử Diệc Phong nhướng mày, "Cũng đâu phải chưa từng thấy".


Vương Thành lườm anh, "Em sợ anh lại động dục, em không muốn dập lửa giúp anh đâu".

Chử Diệc Phong cười nói: "Yên tâm, anh cũng là người yêu rất săn sóc mà, tối qua nhiệt tình của em đã đút no cho anh rồi, để lại lần sau đi".

"Đi chết đi". Vương Thành túm một cái gối ném về phía anh, Chử Diệc Phong bắt được rồi cầm theo ra ngoài.

Bữa sáng mà khách sạn cung cấp chủ yếu là cháo trắng, đây cũng là Chử Diệc Phong đặc biệt dặn. Vương Thành cũng không có ý kiến gì, tới tận giờ cậu chưa từng là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, chỉ là, cậu nhìn Chử Diệc Phong không định đi làm mà cứ nhìn chằm chằm vào cậu.

"Anh có chắc là anh cứ nhìn em như vậy không?".

"Xấu hổ?".

Suýt nữa là Vương Thành phun cháo lên mặt anh.

"Anh thấy là em...", nói đến đây đột nhiên dừng lại, nghĩ nghĩ rồi đổi sang lý do khác, "Ông đây chưa từng biết cái gì là xấu hổ, chỉ là anh cứ nhìn em như vậy em sẽ thấy quái lạ lắm".

"Vậy ăn nhanh đi, anh có chuyện muốn hỏi em".


Vương Thành nghe vậy liền tắt lửa, không cần đoán cũng biết anh định hỏi gì, hành động hôm qua của cậu đúng là rất khác thường. Ăn nhanh bữa sáng, hai người đi đến phòng khách, phòng khách của phòng tổng thống rất lớn, diện tích cũng như phòng khách trong căn hộ của bọn họ. Thực ra cũng không khác nhau lắm, phòng làm việc, phòng ngủ, phòng khách vân vân đều có cả.

Trên bàn trà ở phòng khách đặt laptop của Chử Diệc Phong, màn hình vẫn sáng, hiển nhiên trước đó anh đang làm việc.

Chử Diệc Phong gập máy lại, logo trên thân máy tối đi, sau đó ngồi bên cạnh Vương Thành, "Nói đi".

Vương Thành sờ sờ mũi, không biết nên mở đầu thế nào, liền nằm vật xuống sô pha, gối đầu lên đùi anh, hai chân gác lên tay vịn của sô pha, im lặng một lúc lâu mới tìm được từ.

"Lúc trước em đã nói với anh là tối qua sẽ đi dự tiệc đính hôn của anh họ em với ba mẹ đúng không? Vốn đang tổ chức thuận lợi, nhưng giữa tiệc đã có chút chuyện, vị hôn thê của anh ta đã cãi nhau với em".

Chử Diệc Phong sắc bén nhận ra lúc cậu nói đến chữ "ba mẹ" thì hơi dừng lại, Vương Thành vẫn không nhận ra, nói tiếp. "Anh có tưởng tượng nổi ba mẹ mà mình đã gọi hơn hai mươi năm lại không phải là ba mẹ ruột của mình không? Tuy ở Trung Quốc to lớn này chắc chắn cũng có nhiều tình huống tương tự như vậy, nhưng lúc chuyện này xảy ra trên người mình, thì vẫn khó có thể chấp nhận được".

Chử Diệc Phong nhướng mày, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ bất ngờ lắm, chỉ hỏi: "Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?".

"Còn không phải là do vị hôn thê của anh họ em sao, tiện nhân kia làm ra chuyện tốt đấy, còn dám chửi em là con hoang, lúc trước em nên cho ả ta mấy tát mới đúng, nghĩ lại lại thấy không cam lòng". Vương Thành cũng không chú ý đến vẻ mặt của anh, bây giờ nói ra lại thấy ghét Uông Tiểu Diễm hơn. Nếu không phải là do ả ta, thì cậu sẽ không biết chuyện này, cho dù đây là sự thật nhưng cậu vẫn hy vọng mãi mãi không biết chuyện này. Ba mẹ cậu tốt với cậu lắm, tốt hơn các cặp cha mẹ đối xử với con ruột của mình nữa, cho tới giờ cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, những người mà mình nghĩ là ba mẹ ruột lại không phải, cảm giác chơi vơi này nếu ai chưa trải qua thì chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được.

Chử Diệc Phong nhíu mày, "Ba mẹ em nói thế nào?".

"Bọn họ không phủ nhận cũng không thừa nhận, cho nên em biết lời Uông Tiểu Diễm nói mười phần là thật. Vợ chồng nhà bác cả bác hai cũng biết, cuối cùng em đã biết vì sao vợ chồng Vương lão thái luôn không thích em rồi, thì ra em không phải là con cháu nhà họ Vương". Vương Thành cũng không có tình cảm gì với mấy người họ hàng đó, hiện giờ biết là do nguyên nhân này thì cậu cũng không có cảm xúc mấy, cùng lắm chỉ là hiểu ra, biết được lý do thôi. Người bình thường là trong đêm thấy cảnh xưa mới nhớ lại chuyện cũ, Vương Thành thì lại nhớ lại chuyện còn bé giữa ban ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui