Cự Phách

"Tôi nghĩ là anh đã bị mẹ anh lừa đến xem mặt đúng không?". Vương Thành ngạc nhiên khi thấy cô có thể nhìn ra được chuyện này. Nhưng vốn cô cũng rất thông minh, có thể nhìn ra được cũng không bất ngờ gì, hơn nữa nhìn cô có vẻ không giống như người không hiểu chuyện, lần xem mặt này chắc sẽ không tạo thành rắc rối.

"Cô Tô rất tinh mắt, quả thực là mẹ tôi không nói với tôi là đến đây để xem mặt, thậm chí ngay cả đối tượng xem mặt là người thế nào cũng không nói luôn, nhìn thấy cô tôi mới biết thì ra là muốn tôi đi xem mặt, nói thật, tôi rất bất ngờ".

Tô Vân Vân mỉm cười, "Chỉ là tôi không thấy anh bất ngờ gì cả, ít nhất là tốt hơn lần xem mặt trước của tôi nhiều, lúc đó tôi cũng không thể bình tĩnh được như anh".

Vương Thành cười cười, không nói gì, cậu nghĩ mình không phải là đến xem mặt, cho nên nói cười vui vẻ với đối tượng xem mặt thì thôi đi, nếu như bị Chử Diệc Phong biết chắc chắn sẽ lấy cái cớ này mà xử cậu, cậu cũng không muốn vô duyên vô cớ cho không anh một cái cớ.

Mẹ Vương và Tô Miêu Phượng vẫn chưa rời khỏi nhìn qua cửa kính thủy tinh thấy hai người cười nói vui vẻ thì rất hài lòng, mẹ Vương còn nghĩ là cách của mình đã có hiệu quả, nên rời đi cùng Tô Miêu Phượng.

"Có phải anh không thích tôi không?". Tô Vân Vân thấy cậu cứ không nói gì mà chỉ lo ăn mì, liền hỏi thẳng ra. Ấn tượng về Vương Thành của cô không tệ lắm, hơn nữa đánh giá của mọi người về cậu cũng không tệ, nên tuy lúc trước có suy nghĩ không được cũng không sao, nhưng hiện giờ đã có chút thay đổi, nếu đối phương có ý, cô cũng có thể hẹn hò một thời gian xem sao.

Vương Thành giải thích: "Sao vậy được, tôi và cô Tô cũng chỉ gặp nhau lần đầu thôi, không dưng lại ghét cô được sao?".

"Chỉ là tôi thấy hình như anh không muốn nói chuyện với tôi lắm". Tô Vân Vân quấy nhẹ bánh trôi trong bát, ngẩng đầu nhìn cậu.

Vương Thành nhíu mày, cũng không thấy khó chịu khi cô nói thẳng ra như vậy, cậu không biết có phải đối tượng xem mặt nào cũng vậy không, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Xin lỗi, chỉ là tôi không thích nói chuyện trong lúc ăn".

Cái tên đã từng chán ghét Chử Diệc Phong lúc ăn không nói tiếng nào mà chủ động khơi đề tài này, hiện giờ đã luyện công phu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện quỷ vô cùng nhuần nhuyễn.


"Thực ra tôi không thích quanh co lòng vòng, đặc biệt là với đối tượng xem mặt, có mấy lời có thể là tôi nói quá thẳng, mong anh bỏ qua cho".

"Không sao". Vương Thành lắc đầu.

"Tôi có một đề nghị, không biết anh có hứng thú nghe thử hay không". Tô Vân Vân nói.

"Cô nói đi".

"Tôi biết anh cũng không thích đi xem mặt như tôi, nếu thím Vương lừa anh đến đây để xem mặt, thì chắc chắn sau này sẽ còn xảy ra chuyện tương tự như vậy, và chắc chắn là anh sẽ không muốn những ngày tiếp theo sẽ bị kéo đi xem mặt liên tục, cho nên tôi có một cách giải quyết chuyện này".

Vương Thành húp hết nước trong tô, nhìn cô, "Cách gì?".

Tô Vân Vân nói tiếp: "Anh có thể thử hẹn hò với tôi một thời gian, nếu vẫn không được thì chúng ta hẵng chia tay, tôi sẽ không quấn lấy anh, hơn nữa như vậy cũng sẽ giúp anh và tôi tránh được việc bị người lớn sắp xếp đi xem mặt, anh thấy sao?".

Cô có thiện cảm với Vương Thành, nếu không cũng sẽ không mặt dày đề nghị cách này.

Vương Thành cũng không trả lời cô ngay, rút một tờ giấy ra lau miệng, lại vứt tờ giấy bị cậu vo lại thành cục lên bàn rồi mới lên tiếng: "Cách của cô Tô đúng là không tệ, nhưng tôi không thể đồng ý với cô được".

"Vì sao?". Câu trả lời ngoài dự kiến như vậy, trên mặt Tô Vân Vân rốt cục cũng lộ vẻ bất ngờ, thực ra cách này thì người được lợi nhất vẫn là Vương Thành, cô cũng nắm chắc tám phần, nhưng đối phương lại từ chối rất kiên quyết, làm cô thấy hơi xấu hổ.


"Tôi đã có người yêu rồi, nhưng mẹ tôi không thích người đó cho nên mới kéo tôi đi xem mặt, chắc là nghĩ làm vậy sẽ chia rẽ được chúng tôi. Mẹ tôi khá cố chấp, một khi đã nhận định gì thì sẽ không dễ đổi ý, nhưng tôi nghĩ ngày nào đó tôi có thể thuyết phục được bà ấy, cho nên tôi phải xin lỗi cô, làm cô mất thời gian rồi".

Tô Vân Vân nghe được lời nói chân thành của cậu, vừa bất ngờ lại thấy hâm mộ, mắt nhìn của cô không sai mà, Vương Thành là một người đàn ông tốt, tiếc là người tốt như vậy lại không thuộc về cô, trong lòng ngoại trừ tiếc nuối còn thấy thoải mái nữa, ít nhất không phải là do cô.

"Nếu vậy thì thôi, xem ra tôi và anh có duyên mà không có phận, mong anh sớm ngày được mẹ anh đồng ý".

"Cảm ơn cô, tôi tin rằng sớm muộn gì cô cũng tìm được chân mệnh thiên tử của mình". Vương Thành thấy cô thẳng thắn như vậy cũng có thiện cảm với cô, cầm được thì cũng buông được.

Trả tiền xong, hai người đi ra nhà hàng.

Vương Thành không biết nhà cô, nên đã tạm biệt trước cửa nhà hàng, sau này chắc hẳn sẽ không gặp lại nhau, sau đó cậu đi bộ về nhà. Nghĩ đến việc về nhà còn có một trận đánh ác liệt, Vương Thành liền thấy đau đầu, nghĩ nghĩ, cậu lấy di động ra gọi cho Chử Diệc Phong.

"Ông chủ Chử, có muốn biết vừa rồi em đã trải qua chuyện gì không?". Tiếng cười của Chử Diệc Phong truyền đến, "Em nói đi".

Còn cười nữa?

Vương Thành quyết định làm anh khó chịu chút, "Lúc nãy em vừa đi xem mặt với một cô gái nhỏ hơn em hai ba tuổi, tên là Tô Vân Vân, rất xinh đẹp. Tuy cũng là dân nông thôn nhưng lại rất giỏi, mười mấy tuổi đã một mình đi làm thuê bên ngoài, bây giờ cũng đã có chút thành quả rồi, vừa lễ phép lại hiếu thuận, rất giống với người vợ lý tưởng trước đây của em, anh nói xem em có cần chấp nhận cô ấy không?".


Còn chưa nói hết, Vương Thành đã cảm nhận được luồng khí lạnh từ đầu kia điện thoại, trong lòng thoải mái vô cùng, cho anh cười, cho anh cười!

Có lẽ là cảm giác được cậu đang đắc ý, Chử Diệc Phong không chút hoang mang nói: "Là sơ sót của anh, bây giờ anh sẽ đi tìm em luôn, anh với em cùng đi nói chuyện với mẹ em, em yên tâm, đến khi mẹ em gật đầu mới thôi, nếu không anh sẽ không từ bỏ đâu".

"Fuck, anh chê em chết chưa đủ nhanh hả?". Vương Thành lập tức xù lông, nếu để anh đến thì đừng nói cầu xin được sự đồng ý của mẹ Vương, mà có thể bà sẽ đuổi thẳng hai người ra cửa luôn ấy.

"Không phải em chê anh chỉ khoanh tay đứng nhìn, vui sướng khi người gặp họa sao?".

"Ông chủ Chử, anh biết tự mình hiểu lấy đấy".

"Nếu không được thì em đến đây tránh một thời gian, mẹ em cũng không thể nào không nhận đứa con trai của mình được". Chử Diệc Phong đề nghị, thực ra trước đây anh từng nghĩ những cách có thể khiến ba mẹ Vương Thành đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, nhưng lại bị phát hiện sớm hơn dự tính của anh, cho nên những cách đó không thể dùng được.

"Em cũng muốn thế, nhưng không thể trốn tránh mãi được, thôi, em về trước đã, dò xem ý của mẹ em thế nào, đến giờ bà ấy vẫn chưa ngả bài với em, nếu bà ấy biết em và cô Tô không được thì chắc chắn mai lại sắp xếp buổi xem mặt khác cho em, không thành công sẽ không từ bỏ, chờ xem tình hình thế nào rồi em lại gọi cho anh".

Chử Diệc Phong còn muốn nói thêm, Vương Thành đã vội cúp máy.

Vương Thành về nhà, mẹ Vương đã ở nhà rồi, có lẽ đã nói qua với ba Vương, cả hai đang ngồi trong phòng khách đợi cậu. Thấy cậu về, người mở miệng hỏi đầu tiên tất nhiên là mẹ Vương rất muốn cậu và Tô Vân Vân hẹn hò rồi.

"Sao rồi? Cô bé nhà họ Tô đó không tệ đúng không, trò chuyện sao rồi?".

"Mẹ". Vương Thành bất đắc dĩ nhìn mẹ Vương, bình nứt thì cho vỡ luôn: "Con đã có người yêu rồi, con đã nói rõ với Tô Vân Vân".


"Không được, mẹ không đồng ý, mẹ tuyệt đối không để hai đứa ở bên nhau đâu". Sắc mặt mẹ Vương thay đổi, phản ứng khá kích động, hiển nhiên là bà không ngờ con trai sẽ ngả bài với mình luôn.

Ba Vương lại bị mẹ Vương làm cho chẳng hiểu sao hết, con trai có người yêu thì chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Sao lại phản đối?

"Mẹ, con biết mẹ khó có thể chấp nhận ngay được, nhưng nếu con đã chọn ở bên người đó thì con sẽ không lùi bước đâu, mẹ, con mong rằng có thể nhận được lời chúc phúc của mẹ".

Vương Thành đã đoán được phản ứng của mẹ Vương, nói cậu bất hiếu cũng được, Viên Hạ đã nói một câu rất đúng, một đời người rất khó gặp được người lưỡng tình tương duyệt, cậu làm hòa thượng mười mấy năm lại càng hiểu rõ những lời này hơn, nếu không lúc trước cũng sẽ không dễ dàng đồng ý với Chử Diệc Phong như vậy.

"Mẹ sẽ không chúc phúc đâu". Mẹ Vương quay đầu không nhìn cậu, giọng rất đanh thép, khiến người ta thấy rõ được sự kiên quyết của bà.

"Hai mẹ con sao vậy? Sao nói mà tôi không hiểu gì hết?". Ba Vương bị bọn họ làm lo muốn chết, vô duyên vô cớ lại ầm ĩ lên, cứ như là hận thù lắm vậy, Thành Thành có người yêu thì có vấn đề gì sao, sao vợ ông lại kích động như vậy?

Vương Thành cũng không hy vọng xa vời là mẹ Vương sẽ chấp nhận ngay, nói với ba Vương: "Ba, trong khoảng thời gian này con sẽ ở bên cửa hàng, ba chăm sóc cho mẹ nhé".

Nói xong cậu liền xoay người rời khỏi nhà, mẹ Vương đuổi theo đến cửa, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng cậu, thấy khó thở gào lên: "Con có giỏi thì sau này đừng về nữa, mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép con và nó ở bên nhau đâu".

"Lan Phương, nói nhỏ thôi, bà như vậy hàng xóm sẽ nghe thấy đấy, bọn họ sẽ nghĩ sao chứ". Ba Vương vội kéo bà lại, bây giờ đầu ông như phình to gấp đôi rồi, ai cũng chẳng để ông bớt lo. Ông bất ngờ nhất là phản ứng của mẹ bọn trẻ, bà chưa từng như vậy, nhưng cả hai đều chẳng nói ra lý do, nên ông chỉ có thể lo lắng mà thôi.

Tuy mẹ Vương chỉ gào lên một câu đã bị ba Vương ngăn lại, nhưng hàng xóm tai thính đều nghe thấy hết, ai ai cũng rất ngạc nhiên, đều đoán có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không, sao mẹ Vương lại cãi nhau với con trai mình chứ, câu phía sau vì bị ba Vương cắt ngang nên không nghe rõ lắm.

Tin này rất nhanh đã truyền đến tai Trương thị, hiện giờ bà ta chỉ thích tám chuyện về thân thích nhà mình thôi, nên liền vội chạy đến nhà bác cả. Hôm qua bà ta cũng nhận được thiệp mời của Vương Ninh Khải, lúc trước cũng chẳng coi trọng Vương Ninh Khải lắm, ai ngờ nó lại tìm được một cô bạn gái nhà giàu, hâm mộ ghen tị ắt hẳn không thiếu được, nhưng cũng giận vì con trai mình thật quá thất vọng, dù không tìm được đại tiểu thư như Lisa thì tìm được người như Uông Tiểu Diễm cũng tốt rồi, nhưng con trai bà ta lại như đầu gỗ, gõ thế nào cũng không thông được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui