Có người đứng xem kể mọi chuyện đã xảy ra cho chú Trương nghe, thậm chí còn thêm mắm dặm muối hành vi của thím Trương lên vài lần, khiến chú Trương nổi giận lôi đình, bình thường lắm mồm mấy câu thì thôi, lại còn nói năng quá đáng với một cô bé như vậy, chú Trương nghe mà mắt tối sầm.
Vương Tử Vũ làm trong tiệm bánh bao nhà bọn họ bảy ngày, đừng nói bây giờ ngày nào cũng gặp, mà trước khi tới làm, chú Trương đã biết cô bé này rất tốt, sau khi đến làm cho tiệm nhà bọn họ thì nhanh nhẹn bằng cả hai người, rất nhiều lúc ông cảm thấy tiền lương cho quá ít, nếu không phải vợ mình vẫn luôn phản đối, ông đã sớm tăng lương cho cô rồi.
"Trương Lương Trung, còn không mau vào ngăn thằng điên Vương Thành này đi, nó muốn đập hết đồ trong tiệm bánh bao nhà chúng ta đấy."
Thím Trương thấy chồng như thấy cứu tinh vậy, lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, bà ta không tin không trị được thằng quỷ Vương Thành này, nhưng phản ứng của chồng lại làm bà ta giật mình.
Trương Lương Trung đi đến trước mặt Vương Tử Vũ đang lo lắng, như an ủi vỗ vỗ bả vai cô, nói gì đó mà bà ta không nghe được, nhưng lại khiến bà ta tức gần chết.
Vương Thành nghe được tên chú Trương thì dừng đập tiệm, quay đầu lại quả nhiên thấy chú Trương đứng bên cạnh em gái cậu, chú Trương đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt đầy xấu hổ.
"Vương Thành, chuyện này chú Trương sẽ cho cháu và em gái cháu một câu trả lời."
"Trả lời cái gì, nó đập tiệm nhà chúng ta, phải đền tiền, nếu không không xong đâu!" Thím Trương thấy không nguy hiểm nữa liền chạy từ trong góc ra, nghe được lời ông nói liền làm ầm lên, bộ dạng hung hăng.
Không đợi Vương Thành nói gì, chú Trương liền giơ tay tát mạnh một cái lên mặt thím Trương, một tiếng "Bốp" rất vang dội, tiếng xì xào ngoài cửa lập tức biến mất, cả tiệm bánh bao đều yên tĩnh, chắc là không ai ngờ rằng chú Trương thường ngày thành thật rất ít khi phản bác lại lời vợ mình lại có một mặt như vậy.
"Bà câm miệng cho tôi, việc này ai đúng ai sai trong lòng bà rõ ràng, dù Vương Thành có đập hết đồ trong tiệm cũng là do chúng ta nợ bọn họ."
Thím Trương như bị đánh ngốc rồi vậy.
Chú Trương quay đầu lấy bốn trăm tệ từ ngăn đựng tiền đưa cho Vương Thành, "Đây là tiền lương của em gái cháu, cầm trước đi, hôm nào chú Trương sẽ cùng thím Trương đến nhà xin lỗi."
Số tiền này thực ra đã nhiều hơn, hơn nữa Vương Thành cũng đập không ít bàn trong tiệm nhà họ để giải hận, vốn định từ chối, nhưng chú Trương lại không để cậu nói gì mà nhét tiền vào túi quần cậu, chờ đến lúc cậu thấy vẻ mặt không cam của thím Trương, cậu lại không muốn từ chối nữa, có lợi mà không chiếm sao, tốt nhất là làm bà già khốn kiếp kia tức chết!
Người trong cuộc rời đi, đám người đứng xem ở cửa tất nhiên cũng tan đi.
Tự đào hầm chôn mình, trước đây mọi người chỉ dám bàn tán thím Trương sau lưng, sau này đều quang minh chính đại.
Vương Thành cùng Vương Tử Vũ đi về nhà, ba Vương mẹ Vương còn chưa về, cậu đưa bốn trăm tệ cho em gái, dặn cô tạm thời đừng nói chuyện này cho ba mẹ, nếu không lấy tính của mẹ Vương chắc chắn sẽ cầm dao chặt thịt đến liều mạng với thím Trương.
Vương Tử Vũ ngơ ngác đồng ý, đến tận lúc này cô còn chưa thoát khỏi một bên mặt hung ác lại anh dũng của anh hai, đúng là... đúng là đẹp trai vô cùng, anh cả tuy cũng che chở cô, nhưng chưa bao giờ làm chuyện trực tiếp như vậy.
Việc này cuối cùng vẫn bị mẹ Vương biết, lúc sắp đến cửa nhà, một thím hàng xóm thấy bà đã kể chuyện này cho bà nghe.
Mẹ Vương vừa vào nhà đã gầm lên, đáng sợ đến nỗi hai anh em còn tưởng là có động đất, chạy đến vừa thấy sắc mặt mẹ Vương là biết hỏng rồi, chuyện của tiểu muội chắc chắn bà đã biết, khuyên can mãi mới khuyên được bà, nhưng lúc nấu ăn, hai anh em còn nghe rõ được tiếng dao băm phập phập lên thớt gỗ từ phòng bếp vọng ra, hiển nhiên là chưa tiêu cơn tức.
"Đúng là đáng tiếc, chú Trương con làm người không tệ." Trên bàn cơm, ba Vương đã biết chuyện này không nhịn được cảm khái, lấy được bà vợ như vậy không phải là chuyện tốt với Trương Lương Trung, cũng may Trương Lương Trung có năng lực, nếu trong nhà nghèo đói chắc chắn sẽ chướng khí mù mịt.
"Tôi mà là Trương Lương Trung, tôi sẽ ly hôn với bà ta."
Vừa nghe lời này là biết cơn giận của mẹ Vương vẫn chưa tiêu, cô con gái xinh đẹp giỏi giang bị người ta vu oan hãm hại danh dự, chuyện này không phải là chuyện nhỏ đối với cha mẹ, sau này con gái có đối tượng, người ta đến thôn hỏi thăm, kết quả nghe được chuyện này sẽ nghĩ thế nào? Cả đời chẳng phải bị hủy sao.
Ba Vương há miệng thở, muốn nói gì đó lại không dám nói.
"Ông thấy tôi nói không đúng sao?" Mẹ Vương chú ý thấy vẻ mặt của ông, nhướng mày lên.
"Không, bà nói rất đúng." Ba Vương không dám phảm bác, nói nhiều ngược lại lại thành mẹ Vương muốn ly hôn với ông.
Nhìn bộ dạng "sợ hãi yếu đuối" của ba, anh em Vương Thành đều cười, không khí trên bàn cơm cuối cùng cũng bình thường trở lại, lúc nãy ăn mọi người bị áp lực rất lớn, nhai cơm không biết có thơm hay không.
Vương Tử Vũ lấy lòng vội vàng gắp đồ ăn cho mẹ Vương.
Không đến tiệm bánh bao làm thêm nữa, sáng sớm mỗi ngày Vương Tử Vũ đều dậy quét dọn nhà cửa cho gà ăn, sau lại đi chợ bán rau cùng mẹ Vương, nhà bọn họ nhận khoán một miếng đất trồng rau, trừ để lại cho nhà mình ăn, còn lại đều mang đi bán, nhưng vài ngày nữa sẽ chuyển nhà, cho nên lần này là lần cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...