Cứ ngỡ là yêu Chương 03
Ra đến được ngã tư, cô thở phào nhẹ nhõm . Ấn hết ga, cô mong au chóng đến công tỵ Và rồi cánh cổng của công ty cũng xuất hiện trước mặt . Cô tắt máy xe, nhanh chóng đẩy cửa dẫn xe vào . Người bảo vệ đưa tay chặn lại:
Xin lỗi, cô cần gì ?
Lâm Uyên cố nén bực bội, chìa tờ đơn ra:
- Tôi vào đây để dự tuyển khoá nhân viên. Có thể cho vào không ?
- Vâng, cô cứ tự nhiên:
Dựng xe, Lâm Uyên đưa tay xem đồng hồ . Cô lẩm bẩm:
- Trễ mười lăm phút, không biết có bị đuổi hay không đây? đành liều vậy.
Vừa bước lên cầu thang thì cửa thang máy cũng sắp đóng, Lâm Uyên hối hả chạy nhanh lại . Cô đưa tay:
- Xin lỗi, còn tôi nữa . Chờ tôi với!
Bước vào thang máy, cô thở hắt ra một cái thật dài . Chẳng để ý xung quanh có những ai, cô đưa tay kéo vạt áo dài phủi những hạt bụi còn vương trên áo . Vuốt lại mái tóc hơi rối vì gió, cô làu bàu:
- Chết thẫt Lần đầu tiên gặp mặt mà lại trễ thế này, thế nào cũng bị thành kiến thôi.
Cũng là chàng trai đeo kính đen lúc nãy nhìn cô cười trên đường, bây giờ anh cũng hiện diện nơi thang máy vì chỉ có anh với cộ Anh im lặng quan sát cô gái rồi mỉm cười vì những cử chỉ vô tư trẻ con của cộ Đưa tay sửa lại kính, anh hừ nhỏ làm cho Lâm Uyên giật mình . Đến bây giờ cô mới chịu nhìn xung quanh. Vắng lặng, chỉ có cô và một người đeo kiếng đen đứng nơi góc thang máy . Tim đập nhanh hơn, Lâm Uyên nép sát người vào cửa thang máy, cô run nhẹ, mắt lo sợ nhìn chàng trai đeo kiếng đen. Đầu óc cô xáo trộn những suy nghĩ rùng rợn hiện lên trong đầu . Tay ôm chặc túi xách, mắt tròn xoe nhìn không chớp chàng trai lạ.
Gương mặt anh rất đẹp, sống mũi cao, đôi môi gợi cảm hơn cả con gái, nhưng kính đen che lấy nữa khuôn mặt làm cho Lâm Uyên không nhận ra người tốt hay xấu . Cô chỉ thấy gương mặt hơi quen quen, nhưng trông rất lạnh lùng và vô cảm . Nghĩ đến hạng người giống như cô ghét, tính ngang bướng trở lại với cộ Đôi mắt dễ thương nhát sợ mất đi, nhường lại là đôi mắt nghiêm khắc đôi môi dẩu lên, sẳn sàng ứng chiến.
Những cử chỉ, nét thay đổi trên gương mặt Lâm Uyên không qua khỏi mắt của chàng trai lạ . Anh nhếch mép cười mỉm, nhưng vẫn toa? nét lạnh lùng và cao ngạo.
Nhìn thấy nụ cười như chế giễu, Lâm Uyên tức tối . Cô trợn mắt nhìn xoáy vào chàng trai lạ đáng ghét tìm kẽ hở để trả đũa cho bõ tức . Đang cố moi óc thì bỗng nhiên đèn trong thang máy tắt ngắm . Cảnh vật xung quanh chỉ còn là mờ mờ trong mắt của Lâm Uyên. Niềm kêu hãnh lúc nãy biến đâu mất, thay vào đó là nổi lo sợ cuống cuồng . Cô đập tay vào cửa thang, la lớn cầu cứu:
- Có ai không? Có ai không? Giúp gìum tôi! Có ai không?
Nhưng vẳng lại chỉ có tiếng của cô và tiếng rì rì của thang máy vọng ra. Nỗi sợ càng ngày càng lớn trong cộ Ôm chặt túi xách vào ngực, cô không dám thở mạnh, cố gắng lắng nghe xung quanh xem có nguy hiểm gì không. Tim cô đập lúc càng mạnh hơn khi nghe tiếng bước chân đến gần bên cạnh . Tái cả mặt mày, cô nép sát vào góc hẹp của thang máy, cô nép sát vào góc hẹp của thang máy, thầm tự mắng mình sao vô ý qúa, vào mà không quan sát kỹ lưỡng để bây giờ... Cắn chặt hai hàm răng, cô chuẩn bị "tư tưởng". Hắn mà dám giở trò là cô liều với hắn một phen.
Thân hình cao to của chàng trai che khuất cả người Lâm Uyên. Anh ta đưa tay lên đến gần sát mặt cộ Hoảng qúa, cô buông rơi túi xách, chụp tay anh ta cắn mạnh.
Chàng trai lạ cố gắng nhịn đau, anh ta đưa tay kie lên ấn vào nút đỏ trong thang máy . Đèn bật sáng trở lại, thang máy cũng từ từ chuyển động.
Lâm Uyên mở mắt ra. Cô ngước nhìn mặt chàng trai rồi buông nhanh tay anh ra. Nhận ra mình hiểu lầm tai hại, cô đỏ cả mặt, ấp úng không nói nên lời: - Tôi .. tôi ..
Chàng ta chỉ vào vết cắn trên tay đã rướm máu, giọng anh trầm ấm, nhưng vẫn phảng phất sự lạnh lùng vô cảm của một con người có thể nói là khô khan:
- Cô xem, răng cô bén lắm đấy . Bộ chưa ăn sáng hay sao mà đói bụng cắn tay tôi vậy ?
Lâm Uyên cố gượng giải thích:
- Tôi .. xin lỗi, tôi tưởng ông...
Chàng trai nhếch miệng cười, nụ cười thật khó hiểu . Theo ý của Lâm Uyên, chắc là mỉa mai.
- Xin lỗi cô nhé . Tuy cô coi được đấy, nhưng đối với tôi, cô chẳng hấp dẫn tí nào cả . Muốn tìm sự ham muốn của tôi... không có đâu.
Nhặt túi xách lên, Lâm Uyên định mở túi rút chiếc khăn đưa anh ta lau máu ở tay, nhưng cô khựng lại, quắc mắt nhìn anh ta hậm hực: span>
- Nè, ông đừng có quá đáng nhé . Ở đó mà mở miệng chê người tạ Con người của ông thật là trơ trẽn, không biết lịch sự là gì . Ông tưởngông đẹp lắm sao? Mắt lồi nè, mũi két, miệng trái đu đủ, đầu trái sầu riêng. Hừ! Mà thêm tính khí dễ ghét . Lạnh lùng, cao ngạo, ngay cả cho không, người ta cũng chả thèm ở đó mà bày đặt lên mặt.
Ngừng một chút như chưa hả giận, cô tiếp:
- Con người của ông như vậy bởi thế chẳng trách bị một cú cắn của tôi. Chả trách cô gái nào gặp ông ở hoàn cảnh như tôi cũng xử sự như vậy thôi.
Thấy anh ta ngây người nhìn mình, gương mặt tối sầm, đôi môi mím chặt . Cô dẩu môi, nói tiếp:
- Tôi nói bộ không đúng sao? Ông và con người tôi ghét nhất đều có tính giống nhau cả . À! Hay là ông có liên quan gì đó với hắn ta - Cô khoanh tay, chắc lưỡi - Hai người chắc là bạn thân với nhau rồi . Hèn chi gặp mặt là tôi ghét ngay, chẳng đợi tiếp chuyện . Nè! ông về nói...
Anh ta buông một câu hơi nhỏ, nhưng đủ làm cô nín ngay và thụt lùi lo sợ:
- Cô còn nói nữa là tôi hôn cô đấy. span>
Đúng lúc thang máy mở cửa, Lâm Uyên phóng nhanh ra ngoài, cô lừ mắt:
- Ông đừng có ỷ chỉ có mình tôi ở đây rồi ăn hiếp, tôi không sợ đâu.
Xui cho cô quá . Gót giày hơi cao vướng vào ngạch thang máy làm cô ngã chúi . Tưởng đã dập đầu bể trán, cô nhắm mắt hét lên, nhưng không. Tay cô đã được anh ta giữ lại . Cô bực quá la lớn:
- Buông ra! Ông làm gì vậy ?
Anh ta vừa buông tay, cô té uỵch xuống nền gạch đau thấy xương. Nước mắt lăn dài trên má, cô nói trong tiếng nắc.
- Ông ác lắm mà . Hụ. hu .. Ông đúng là con người không có tr'ai tim. Hu Hu
Gương mặt chàng trai có vẻ lo lắng, nhưng vụt qua rất nhanh. Anh cho hai tay vào túi quần rồi thong thả quay đi, bỏ lại Lâm Uyên đang giọt ngắn giọt dài.
Khóc đã hết nư, Lâm Uyên đứng dậy . Cô sửa lại áo dài rồi lau khô nước mắt . Khoác túi xách lên vai, cô đưa mắt tìm phòng nhận sự . Tiếng giày của cô lại nhẹ têng, gương mặt lại hiền hoà trở lại . Dừng trước cửa pòng, cô hít một hơi thật dài, rồi đưa tay gõ cửa.
Bên trong có tiếng vọng ra:
- Mời vao!
Lâm Uyên bước vào . Cô hơi mất bình tĩnh vì cả chục cặp mắt đều đỗ dồn về cộ Cô cúi đầu lí nhí:
- Xin lỗi, vì tôi bị kẹt xe và đến đây lại bị kẹt trong thang máy, nên đến trễ.
Yến Linh- Tên cô gái mang chức trưởng phòng - đưa tay:
- Mời cô ngồi. span>
Lâm Uyên ngồi xuống ghế, niềm tự tin lại đến với cộ Hất nhẹ mái tóc ra sau, cô đưa mắt nhìn thẳng vào cô trưởng phòng chờ đợi.
Lật nhanh hồ sơ để trên bàn, Yến Linh hỏi:
- Cô là Nguyễn Ngọc Lâm Uyên ?
- Dạ, vâng.
- Hồ sơ của cô, tôi đã xem qua rồi . Học lực của cô cũng khá lắm, nhưng cô chưa qua thực tập, e rằng...
Lâm Uyên nhanh nhảu:
- Vâng, nhưng tôi cảm thấy rằng . Với năng lực của tôi, tôi có thể đảm nhiệm thành công công việc của mình được giao.
Yến Linh chống cằm . Cô cảm thấy thích cô gái này, tính cách mạnh dạn ăn nói lại có duyên. Cô đưa tay ra dấu:
- Phiền cô đứng lên, đi qua một vòng cho tôi xem.
Lâm Uyên vâng lời làm theo. Dánh cô lả lướt, thướt tha trong tà áo dài sao đẹp lạ . Những chàng trai làm việc trong phòng đều đưa mắt ngắm nhìn, quên cả việc làm.
Yến Linh đưa mắt nhìn quanh, cô vỗ bàn:
- này! sao không lo làm việc đi ?
Các chàng cụp mắt, nhưng vẫn còn luyết tiếc, khiến cho các cô gái cùng đi xin việc với Lâm Uyên và làm việc trong phòng cười ồ lên trêu chọc.
Lâm Uyên ngồi xuống ghế . Cô hồi hộp chờ đợi . Yến Linh gật đầu.
- Ok, xem như cô đã được tuyển nhận . Mong rằng cô phát huy hết khả năng của mình, phục vụ cho công ty.
- Vâng, tôi hứa.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa và một cô gái xuất hiện . Cô ta đến gần Yến Linh nói nhỏ gì đấy vào tai cô, rồi quay nhìn Lâm Uyên, ánh mắt ganh tỵ hằn rõ trên gương mặt.
Yến Linh suy nghĩ một lúc, cô gật đầu:
- Được rồi . Nói với tổng giám đốc là ông ấy cứ an tâm. Tôi sẻ sắp xếp theo ý ông ấy. span>
Hất mạnh mái tóc khá dài óng mượt ra sau, cô gái lại bỏ đi, nhưng còn liếc mắt về phía LU.
Lâm Uyên vẫn không hiểu gì . Cô mở to mắt nhìn Yến Linh không chớp . Trong đầu cô xuất hiện nhiều nghi ngờ lạ lẫm . Và cô chắc rằng, chuyện lúc nãy có liên quan đến mình . Cô định mở miệng hỏI thì Yến Linh đứng lên, nói:
- Buổi tuyển dụng của công ty đến đây chấm dứt . Mong rằng các vị được tuyển dụng công tác tốt với công ty và hoàn thành nhiệm vụ.
Mọi người chuẩn bị ra về . Lâm Uyên cũng thu lại ý nghĩ khoác túi lên vai, nhưng cô vừa quay lưng thì bị Yến Linh gọi lại:
- Lâm Uyên này! Tôi cần nói chuyện với cô một lúc . Mời cô sang phòng khách bên đây.
Lâm Uyên lại quay về với câu hỏi ban đầu . Cô bước theo Yến Linh mà lòng thoi thóp lo sợ.
Đưa tay, Yến Linh nói khẽ:
- Mời cô ngồi.
Chờ cho Lâm Uyên yên vị, Yến Linh hỏi có vẻ lo lắng:
- Lúc nãY, cô té có bị thương ở đâu không?
Lâm Uyên đỏ cả mặt . Cô lúng túng cúi đầu:
- Dạ không, cám ơn cô.
Miệng trả lời, nhưng đầu cô liến thoắng: "Tại sao cô ta lại biết nhỉ A! thì ra lúc nãy, cô gái kia nói lại . Mà tại sao cô ta biết ?" Cô liên tưởng đến ngay cái tên "đáng nguyền rủa" ấy . Cô bặm môi cố ngắn nỗi tức giận.
- Hừ! Hắn trả thù chưa đủ hay sao, còn sai ng đến đây để hạ nhục cô nữa ? Đúng là phi quân tử . Nếu cho cô gặp lại, cô sẽ mắng một trận cho đã nư.
Yến Linh tiếp, giọng cô nhẹ nhành hơn:
- Uyên cứ gọi tôi bằng chị cho không khí được vui vẻ hơn. span>
- Dạ vâng.
- Uyên này! Lúc nãy, theo lời của giám đóc thì em chưa được làm việc đâu. Ông ấy bảo cần phải thử sức em trước đã.
Lâm Uyên bực dọc . Cô nén tức, giọng nhỏ nhẹ :
- Thế là sao hả chị ? Em phải về thử việc thêm 3 tháng , phải không?
- Không cần thế đâu. Theo lệnh của ông ta, chị phải chuyển em xuống phòng tiếp tân của công tỵ Em đừng nản chí nhé.
Yến Linh trầm ngâm:
- Lúc trước, chị cũng là một nhân viên tiếp tân của công ty đấy . Em đừng buồn, cố gắng chứng tỏ khả năng của mình . Chị đảm bảo , chỉ trong vòng ba tháng, em sẻ được gọi trở lại làm việc văn phòng.
Lâm Uyên dạ nhỏ . Cô quyết tâm chứng tỏ cho ông giám đốc "già" khó tính ấy thấy rằng, cô không phải là đồ bỏ mà có năng lực thậc sự . Nghĩ thế, cô ngẩng cao đầu, chớp nhẹ rèm mi, cô hỏi:
- Thế khi nào em mới bắt đầu công việc, hả chị ?
- Từ ngày mai, em có thể đi làm . Trang phục là áo dài, em nhớ chứ ?
- Vâng
- Chị sẽ gọi điện báo trước cho trưởng phòng tiếp tân, họ sẽ sắp xếp cho em việc làm - cô đưa tay thân mât- Chúc em mọi việc điều thuận lợi.
- Cảm ơn chị . Em có thế ra về được chứ ?
- Ừm
Khoác túi xách lên vai, Lâm Uyên đều bước . Cô sẽ vững vàng đối mặt với việc làm à xem, và chứng tỏ cô có khả năng đảm nhận việc lớn . "Bằng đại học loại giỏi mà ít sao".
Nghĩ thế, cô cảm thấy tự tin hơn và quên khuấy đi ngay những điều bực dọc . Thay vào đấy là sự vui tươi, vô tư, nhí nhảnh của một người con gái đang yêu đời.
Tung tăng ra cổng công ty, Lâm Uyên đâu biết rằng có một người đứng nơi cửa sổ lầu năm chăm chú ngắm nhìn cô, môi anh nở nụ cười ấm áp.
- Lan Hương ơi! Lan Hương à!
Đang ở tận nhà sau, nghe tiếng gọi của bạn, Lan Hương chạy nhanh ra cửa.
- Con quỷ này! Hôm nay không có chuyện gì làm sao mà đến đây kêu réo tao thế ? Cái "mỏ" của mày lớn dễ sợ luôn vậy . Tuốt ở đằng sau mà tao còn nghe, tưởng chuyện gì tới chứ.
Nhìn bạn không chớp, Lan Hương chắc lười:
- Ôi chu choa! đi đâu mà đẹp vậy tả đi dự tiệc đám cưới, phải không ? Của ai vậy ? Quen hay lạ ? Hay là...
Lâm Uyên quay trở ra, cô leo lên xe:
- Tao về đây.
- Ê, sao tự dưng nổi hứng thế, làm tao quê một cục à nhạ Quê là khó huề lắm đó, bạn hiền a.
Lâm Uyên chống nạnh, cô dẩu môi:
- Không biết ai quê à ? Tự nhiên mới gặp mặt là mắng ngay, rồi hỏi tùm lum tùm la, không biết trả lời câu nào đành quay về chứ sao.
Nhận ra sự ham nói của mình, Lan Hương cười hì hì cầu hoà:
- mày biết tính tao rồi mà con giận là không phải bạn tốt đâu nhé . vào nhà chơi một chút đi, rồi kể cho tao nghe mọi chuyện từ sáng giờ xảy ra với mày.
Bật cười vì tính dần lân của bạn, Lâm Uyên dắc xe vào nhà . Cô với tay lấy cái túi xách trước rổ xe rồi lách chách: - Hôm nay tao đi xin việc làm mà như phim xã hội đen Hồng kông vậy . Kể ra vừa quê, vừa tức, đảm bảo mày rùng rợn luôn.
Khoái chí vì sắp nghe được câu chuyện ly kỳ, Lan Hương kéo tay bạn vào nhà . Ấn bạn ngồi xuống ghế xa lông, cô chạy bay vào trong, mở tủ lạnh lấy hai lon coca đem ra đưa cho bạn.
- Này! Thấm giọng đi rồi kể cho tao nghe.
Làm theo ý bạn, Lâm Uyên hớp một ngụm nước . Cô bắt đầu từ từ kể lại câu chuyện lúc sáng . Lan Hương chăm chú nghe, chốc chốc cô lại vỗ tay vào ghế ra vẻ thích thú lắm. Cậu chuyện kết thúc . Lâm Uyên cao giọng:
- Hừ! Tao sẽ chứng tỏ cho cái lão giám đốc đó biết là nhỏ Lâm Uyên này không phải hạng xoàng mà một nhân tài ở thế kỷ 21.
Lan Hương tròn mắt:
- mày biết cái lão giám đốc đó chưa ?
- chưa, nhưng tao biết chắc lão xấu tệ và khó tính lắm . Nhìn nhân viên của lão là biết con người lão ham sắc đẹp, khóai của ngọt.
Lâm Uyên thở dài, cô lẩm bẩM:
- Toàn là gặp chuyện xúi quẩy không, may mà con được việc làm
- Xì, mày nói qúa đáng, đẹp như như mày lại học giỏi nữa làm gì mà kiếm không có việc làm . Có lo thì như tao vầy mới lo nè . Xấu như Chung Vô Diệm lại học dở nửa.
Lâm Uyên khoát tay:
- Thôi, đừng hạ mình thấp quá như vậy . Mày mà xấu như Chung vô Diệm, tao chắc đẹp cỡ Ngọc Kỳ Lân. À này, mày có anh2 cũng đi làm việc mà làm ở đâu vậy ? Nói xem, có phải là công ty tao làm hay không?
Lan Hương vỗ tay:
- Ừ hén, ổng di làm tới nay, tao chưa biết ổng làm ở đâu nữa . Để tao vào phòng ổng coi kiếm được bí mật nào không.
Cô nắm tay Lâm Uyên kéo đi:
- Này! vào đấy với tao, một mình tao kiếm lâu lắm.
- mày có điên không? Phòng của anh trai mày mà lôi tao vào đó, bất tiện lắm . Không có được đâu.
- làm gì mà không được ? Vả lại, anh ấy đi làm chưa có về . Có vào rồi anh ấy cũng đâu có biết đâu, nhanh lên nhỏ.
Lâm Uyên miễn cưỡng đi theo. Cô nhìn quanh căn phòng . Một cảm giác ngường mộ chạy khắp người cộ Căn phòng rất gọn gàng, ngăn nắp . Cách trang trí cũng rất đẹp . vách tường được sơn bằng một lớp màu xanh rất xinh xắn và đặc biệt là khung cửa sổ . Từ đấy có thể nhìn hết chung quanh cảnh ở vườn, khiến cho người ta có cảm giác rất êm dịu, rất dễ chịu.
- Nhỏ! Tao tìm thấy rồi . Thì ra anh Hai tao là nhân viên của công ty liên doanh Viêt- MỸ . một công ty có tầm cỡ khá lớn trong nước đó.
Lâm Uyên vỗ tay gật đầu:
- Đúng rồi, Đúng rồi, Tao cũng xin việc ở công ty đó . HÌ hị. vậy là có đồng minh rồi, khỏi bị ăn hiếp - Cô khều tay ban- Ê nhỏ! ổng có khó tánh không vậy ?
- Tao cũng không biết ổng "nóng lạnh" ra sao nữa . Có gặp mặt thường đâu. Hễ tao ở nhà là ổng đi. Ổng ở nhà là tao đi, tối về ngủ thẳng cẳng . Có khi một tháng trời mới gặp một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...