Cứ ngỡ là yêu

 
Thấy Đình Thái dợm bước đi, Quốc Bảo đưa tay chặn lại: 
- Khoan đã! 
- Anh định cản em sao? 
- Cản em để làm gì ? Anh khuyến khích thế nữa chứ, nhưng trước khi hành động hãy tề chỉnh lại một chút, chứng tỏ rằng em không hề lép vế, có đúng không? 
Anh đưa cho Đình Thái chiếc khăn lạnh lau mặt, rồi móc túi lấy cây lược: 
- Nào, cúi xuống, anh chỉnh lại mái tóc cho, bù xù như ổ qụa đấy. 
Xong đâu đấy, anh lại lấy tiếp trong túi ra một chai nhỏ, nước màu trắng xịt lên người Đình Thái rồi đu8a cho anh một tấm kính: 
- Xem đi, có hài lòng không? 
Nheo mắt nhìn mình trong kính,Đình Thái tỏ vẻ hài lòng. Anh trao kính lại cho Quốc Bảo, rồi đưa tay thân mật: 
- Thank you very much. 
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau hứa hẹn một niềm tin. Đình Thái vừa bước đi thì Băng Thanh đến. Cô hỏi: 
- Anh và Đình Thái làm cái gì thế? Nè đừng có lộn xộn gây phiền phức đó nhé. 
Quốc Bảo choàng tay qua vai vợ: 
- Em yêu, hãy chờ xem một màn kịch hay, mà vai chính không phải là hai chúng mình. 
Không hiểu anh nói gì, nhưng khi nhìn về phía Đình Thái đi đến, cô mới nhận ra: 
- Ô là la, xem ra phải chuẩn bị sẵn bông băng, thuốc dán rồi. 
- Sao em nghĩ thế? 
- Anh đừng tưởng em khờ mà lầm. Thật ra khi để ý và quan sát kỹ thì sẽ biết ngaỵ Cu cậu đã để trái tim cho nhỏ Uyên nắm, nhưng có lẽ gay đó, vì nhỏ Uyên mết anh chàng điển trai kia hơn. 
Cô quay sang chồng, hỏi nhỏ: 
- Nhưng có điều em không hiểu là tại sao lúc trước, hai người như nước với lửa, bây giờ lại thay đổi thân thiết bạn bè với nhau? 
Vuốt chóp mũi vợ. Quốc Bảo cười khì. Anh lý giải: 
- Em ngốc quá! Đó là nhờ phép màu của tình yêu đó, em ạ. 
- Kỳ diệu thế sao? 
- Chẳng huyền bí đâu, nhưng đủ để anh yêu và cưới em là được rồi. 
Vừa nói, anh vừa hôn lên đôi môi của vợ. Xô nhẹ anh ra, Băng Thanh chỉ tay: 
- Thôi, lo để ý đi kià. Lỡ có chuyện gì xảy ra, gọi xe cấp cứu liền vì anh là người xúi giục: span>
- Quốc Bảo bật cười nhìn về phía trước. 

- Chuyện cạnh tranh công bằng giữa hai đối thủ là chuyện rất thường tình, huống chi đây là trận đấu để giành ngôi đầu bảng "làm em rể" 
Cô liếc Quốc Bảo, nhưng ngẫm lại lời anh cũng chí ly nên bỏ qua, mặc kệ. Họ là người thành đạt nên xử sự không thô lỗ đâu. 
Cô đưa mắt tiếp tục nhìn về phía kia, nơi "Sơn Tinh- Thủy Tinh" đang trổ tài. 
Đình Thái dừng lại nơi bàn của Lâm Uyên đang đứng. Thật tự nhiên, anh đưa tay nắm tay cô, miệng tươi cười, hô to: 
- Xin chào các bạn, buổi tiệc hôm nay quả thật là vui vẻ. Chúng ta hãy nâng ly chúc mừng cho tân lang và tân nương được trăm năm hạnh phúc. 
Mọi người vỗ tay tán thành và cùng nhau cụng ly uống cạn. Vũ Phong cũng chẳng thua kém, anh khoát tay: 
- Hình như ông bạn nói thiếu đấy. Còn phải chúc họ "nảy tài, nảy lộc" và "nảy mầm tình yêu" nữa chứ. 
Lại một trận vỗ tay như mưa rào vang lên. Lâm Uyên quay nhìn Vũ Phong ngưỡng mộ: 
- Anh thật là kheó ăn nói! 
- Ồ, thật thế sao? Nhưng anh còn thua xa ông bạn này đây, giám đốc của em đấy. 
Đình Thái nhíu mày, anh xua tay: 
- Anh bạn đừng qúa khiêm tốn. Thật ra tôi không biết tài ăn nói ấy, nên nhiều khi dùng từ quá thô lỗ. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa có bạn gái, đó là một thí dụ cụ thể. 
Vũ Phong liếm môi: 
Đdến phiên anh bạn khiêm tốn rồi. với phong cách chững chạc, có số đào hoa lại thành công quá sớm trên thương trường, thiếu gì cô gái đeo đuổi. Hay là tiêu chuẩn cuả anh quá cao nên để bây giờ vẫn còn phòng không biết bóng? 
Ra vẻ hiểu chuyện, Đình Thái gật đầu: 
- Cũng đúng. Nhưng mà tôi không được như anh bạn có được một vẻ hào nhoáng, phong nhã bên ngoài. Vả lại, tiêu chuẩn của tôi cũng đâu qúa cao. Tôi chỉ cần một người con gái hiểu và yêu tôi thôi. 
Anh chuyển ánh mắt buồn, nhưng pha chút ấm áp nồng nàn sang khuôn mặt của LU. Cô mở to mắt nhìn anh . Chuyện gì thế nhỉ? cả hai thấy như lạc lõng. Cô cụp nhanh mắt, giấu đi nỗi bối rối vừa xuất hiện trong lòng. 
Vũ Phong siết chặt tay của Lâm Uyên, bình thản: 
- Vâng, tôui cũng nghĩ như ông bạn. Muốn tìm người yêu mình thật lòng đâu phải dễ, cho nên tôi cũng đang theo đuổi tìm kiếm và có lẽ tôi đã tìm gặp rồi. 
Anh ngừng lại một chút, đưa mắt thiết tha nồng cháy nhìn khắp gương mặt của Lâm Uyên, anh tiếp: 
- Tôi sẽ trân trọng và giữ gìn, nâng niu nó như báu vật, và hy vọng rằng, cô ấy cũng có cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho cô ấy. 
Đỏ ửng mặt, Lâm Uyên rút tay lại, bỏ nhỏ: 
- Này, hai anh đang triết lý về tình yêu đó, phải không? 
Đình Thái lắc đầu, anh chià tay sang cô: 
- Rể phụ và dâu phụ luôn phải đi chung một đôi . Nếu không, người ta sẽ bàn tán khi em đi chung với người khác 
Một tay sọt vào túi quần, một tay đưa lên ngay chóp mũi, Vũ Phong xen vào, giọng hách cao: 
- Hình như lúc nãy anh bạn đã đồng ý cho tôi mượn cô dâu phụ rồi mà, sao giờ lại quên lời rồi? 
Câu hai tay để phía trước ra vẻ lịch sự, Đình Thái cũng không vừa: 

- Ồ, đúng vậy. Nhưng lúc nãy anh bạn không nói là mược cô ấy trong bao lâu, cho nên tôi có quyền lấy lại bất cứ lúc nào, xin lỗi anh bạn nhé . với lại, khách cũng đang cần chúng tôi tiếp đãi và chụp hình. Hẹn ông bạn vào dịp khác . Lúc đó, tôi sẽ không còn quyền hạn, ông bạn muốn .. nắm tay cô ấy lúc nào cũng được. 
Niềm tự ái tự đáy lòng trào dâng, Lâm Uyên quay nhìn anh với an''h mắt giận dữ. Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng và bình thản làm cô càng tức điên lên . Tại sao anh có thể nói ra những lời ấy? Tại sao anh có thể bình thản như vậy? Cô cũng muốn hiểu tại sao cô tức giận đến như vậy. Ôi, trong mắt anh, cô là ai? Là một món hàng để trao tay, hay là mộg vật gì để tượng trưng nhìn ngắm? 
Anh là người nắm giữ tình thần của cô kia mà, tại sao anh không hiểu cô ? Anh thật là tàn nhẫn. span>
Sao cô lại mắng anh ? Anh nói thế có gì là quá đáng đâu, còn gần đúng nữa là khác. Cô có một tình cảm đặc biệt với Vũ Phong và chuyện anh nắm tay cô là chuyện bình thường . Thật ra, anh đâu có quyền hạn gì với cô, có chăng là một ông chủ, nhưng đó là lúc cô đi làm kià. Còn ngoài cuộc sống, chỉ đơn giản là tình bạn mà thôi. 
Cô quay hìn Vũ Phong. Anh đang giương đôi mắt buồn bã nhìn cô, ánh mắt anh như oán trách, như giận dỗi, cô thấy lòng mình thắt lại. Thật tình, cô biết tính sao đây ? Nửa muốn ở bên anh, nửa muốn cùng Đình Thái sánh đôi làm tròn phận sự. Không hiểu sao, cô lại nhẹ nhàng nắm lấy tay anh vỗ nhẹ, an''h mắt anh đã trở lại nồng ấm bình thường. 
Cô quay đi, bước theo Đình Thái, lòng đã nhẹ nhàng thật sự. 
Có tiếng xì xầm bàn tán xung quanh: 
- Này, cậu xem, hai chàng kia, ai xứng với nàng dâu phụ đây? 
- Cần gì phải xem. Nhìn là biết nàng ta xứng với anh chàng ra dáng công tử kia. 
Lại có tiếng phản đối: 
- Mắt cậu có bị quáng gà không vậy? Chú rể phụ lịch lãm, phong độ như vậy mà dám chê à ? Anh ta mới xứng với cô ta đấy. 
Đột nhiên Lâm Uyên nảy ý định mới . Cô đem Đình Thái so sánh với Vũ Phong để rồi cô phải phân vân không biết chấm ai hơn ai. Cả hai người đều gợi cho cô một cảm giác rất lạ, nhưng với Đình Thái, cô chỉ cảm phục anh với một tình bạn chín chắn và đúng nghĩa. Cô vẫn chưa thoát khỏi sự nghi ngờ, đối với lòng mình, cô có xem anh là bạn thật hay không? Còn đối với Vũ Phong, anh đã đem đến cho cô một sự say mê, một tình yêu thương dào dạt. Đôi lúc, cô cũng định xét lai l`ong mình, nhưng niềm say mê và sự mong chờ một tình yêu đã lôi keó cô vược qua nhanh vòng tuyến. 
Sự kiểm soát về tình cảm trong cô xem như bị đình chỉ hoạt động. Cô chỉ biết giờ đây, bên cô chỉ có hai người. Một người là đối tượng của cô, còn một người là bạn, cô sẽ chọn ai?
Khách lần lượt ra về, không khí vui vẻ của ngày tiệc đã kết thúc. Cô dâu, chú rể đả gọn gàng trong bộ đồ lịch sự hàng ngày, họ đang luyến tiếc chia tay cùng bạn bè thân và gia đình hai họ. 
Lâm Uyên uể oải đôi chân mệt nhọc lại chiếc ghế nệm dài. Cô ngã huỵch xuống, rên rỉ: 
- Ôi trời ạ, thân thể tôi bầm dập cả rồi. 
Có tiếng chí chóe kế bên: 
- Phải mày không đó ? Suốt buổi tiệc chẳng thèm quan tâm tới tao khi tao chẳng có ai lo lắng. Riêng mày có đến hai người thay phiên, còn rên với rỉ sao? 
Nhổm đầu dậy, Lâm Uyên nguýt bạn: 
- Xí, tao tìm mày khắp nơi chẳng thấy mày đâu, giờ này mới lòi mặt ra, xem khó ưa hay không? 
Cô bạn thân Lan Hương xỉ tr''an bạn: 
- Có thật là tìm tao không? Hay là tìm kẻ khác? 
- Mày nói vớ vẩn gì vậy? 
- Buổi tiệc hôm nay ngoài cô dâu, chủ rể làm ọi người chú ý, còn có mày và hai anh chàng kia gây ra sóng gió. Này, có phải định bắt cá hai tay không bạn? 
Phát vào vai bạn, Lâm Uyên hừ nhỏ: 
- Ăn nói như mày làm mất danh dự của tao hết. Mặc tao như vầy mà lấy hai chồng à? 

- Biết đâu duyên phận. 
Đang uể oải, Lâm Uyên chợt ngồi thẳng dậy, chống cằm tư lự: 
- Một người là sếp của tao, đồng thời cũng là một người anh, một người bạn về tinh thần. Còn một người là bạn, đồng thời cũng đang dần chế ngự trái tim tao. Hay mày chỉ cho tao cách để bẹn toàn hai bên đi nhỏ. 
Lan Hương nhìn bạn thông cảm: 
- Mày đừng có hỏi tao. Tao chỉ là một con nhỏ mới lớn, chưa biết nhận xét, chưa biết có ý kiến gì trong chuyện tình cảm, nhưng tao khuyên mày nên thành thật với lòng là tốt nhất. 
- Ngày hôm nay, tao rất là sợ. Sợ rằng mọi người sẽ hiểu sai lệch về tao, hiểu sai về tình cảnh lúc ấy, nhưng tao cũng rất vui vì có lẽ tao đã khám phá ra người tao yêu là ai. 
Nhìn sâu vào mắt bạn, Lan Hương bỏ nhỏ từng tiếng: - Này, thế ai là người trong tim của mày hả? Chàng công tử điển trai hay là hoàng tử đi bên mày trong buổi tiệc? 
Đdối với Đình Thái, tao chỉ có một cảm giác an toàn như được che chở. Còn đối với Vũ Phong, tao cảm thấy chóang ngợp trước anh ấy. 
- Vậy là mày yêu Vũ Phong chứ gì ? 
- có lẽ vậy. 
Băng Thanh ngồi xuống kế bên em gái: 
- không thể hình dung bằng từ có lẽ được. Em phải khẳng định rằng em đã yêu ai và người đó có yêu em hay không ? Tình yêu là một điều rất khó có thể nhận ra, nhưng khi nhận ra rồi thì nó sẽ trở nên ngọt ngào và cay đắng. Lan Hương tròn mắt, cô ậm ừ: - Tại sao lại là ngọt ngào và cay đắng, hả chị? 
- Ngọt ngào là khi em tìm thấy đúng tình yêu đích thực. Còn cay đắng là khi em nhận ra mình đã sai lầm khi trao gởi tình yêu không đúng chỗ, hay là sai lầm đối tượng. 
- Còn tình yêu đơn phương có ngọt ngào và cay đắng không chị? 
- Có đấy em ạ. Nó cay đắng khi mình không nhận được tình yêu của người đó, và ngọt ngào hạnh phúc khi mình trao gởi tình yêu. 
Lâm Uyên lặng thinh. Cô đang đưa tâm hồn của mình lạc vào một vùng bí ẩn. Nó mang đủ loại màu sắc... Cô đang phân vân, không biết đó có phải là sắc màu của tình yêu, nhưng sắc màu muôn đời tạo nên tình yêu của tuổi trẻ. 
Cô đang ở màu nào đây? Màu của khát khao hay là màu của ao? ảnh? Những tình huống diễn ra hôm nay làm cô xao động rất nhiều. Tính cách của ai cũng bộc trực và thẳng thắn. Vòng tay của họ cũng dễ tạo cảm giác yêu thương và là một chỗ dựa vững chắc. CÔ đang mong muốn và cô đang khác khao như thế. Tình yêu đã đến với cô và người tình cô chọn là... 
- Này Uyên, có cần anh đưa em về nghỉ không? Anh thấy em đả thấm mệt. 
Cô thoát khỏi vòng suy nghĩ trố mắt nhìn người xuất hiện. 
Đình Thái đưa tay sờ vào trán cô: 
- Chà, vẫn bình thường mà . Đâu có... 
Nỗi uất nghẹn trào dâng. Gạt mạnh tay anh ra, cô hét: 
- Tôi không có bị điên, anh đừng có... ng vào người tôi. 
Đôi mắt tóe lửa nhìn anh, cô nghiến răng nói tiếp: 
- Anh thật là một người trơ trẽn nhất trên đời mà tôi gặp. Anh làm tôi thật xấu hổ và mất mặt trước đám đông . Anh có biết chỉ vì anh mà tôi trở thành trung tâm chú ý và bàn luận của mọi người. Tôi thật là thất vọng khi nghĩ anh là một người bạn tốt. 
Nhìn cô với ánh mắt buồn bã, giọng anh nhẹ tênh, nhưng lắc leó: 
- Em làm gì phải tức giận đến như thế, không lẽ anh không đủ tư cách để nói lên điều đó hay sao? 
- Tư cách? Anh có tư cách gì nào ? Chẳng qua hôm nay anh chỉ là mộg chàng rể phụ mà tôi là cô dâu phụ. Quan hệ của chúng ta chỉ thật sự vào khuôn khổ trong vòng sáu tiếng đồng hồ. Nói trắng ra, quan hệ đôi bên chỉ là bạn bình thường. Còn người có tư cách để nói với tôi những câu đó .. có lẽ anh đã biết là ai. 
- Ng` yêu của cô? 
Đdúng vậy. 
Thấy không khí đã quá căng thẳng, Băng Thanh xua tay: 
- Thôi, cho tôi xin . Hai người đừng có cãi nhau nữa. 

Nhìn thẳng vào mắt cô, Đình Thái gằn từng tiếng: 
- Và người đó dĩ nhiên không phải là tôi? 
Lâm Uyên bật cười: 
- Anh có tư cách đó sao? Ha .. Hạ. Xin lỗi anh, tình bạn của chúng ta vẫn chưa đi hết đọan đường mà. 
Mặc Đình Thái tối sầm. Anh cắn răng chịu đựng cơn đau buốt ở tim . trời ơi, sự thật lại phũ phàng đến thế hay sao? bóng hình mà anh đeo đuổi từ bấy lâu nay đã tan thành bọt nước. 
Thật không ngờ lời nói cay đắng kia l.ai được thốt ra từ bờ môi xinh xắn của người con gái anh yêu . Lâm Uyên ơi! Tôi đã lầm khi trao gửi trái tim và đặt trọn niềm tin vào em . Giờ đây, sự thật đã cho tôi biết rõ em không phải là của tôi, không phải là bờ cho tôi vỗ sóng. 
Mãi mãi từ đây, tôi sẽ khép chặt trái tim, chôn kín niềm đau trong niềm vui băng giá. Nhưng em hãy nhớ rằng, tôi vẫn yêu em, yêu từ lâu và mai sau vẫn vậy. 
Ng` con trai mà em chọn có lẽ là niềm hạnh phúc của em . Anh ta sẽ mang đến cho em nụ cười và niềm yêu thương tha thiết. Anh ta xứng đáng đấy chứ . Một người có vẻ hơn hẳn tôi về mọi mặt. Chúc em một ngày hạnh phúc. 
Đình Thái định dợm đứng lên thì Quốc Bảo vào đến, theo sau anh là Vũ Phong. Anh tươi cười cầm trong tay một bó hoa hồng rất đẹp. 
- Tại sao không khí lại nồng nạc mùi của chiến tranh thế này ? Đình Thái! Có phải em đã gây chiến hay không? 
- Xin lỗi anh, em không phải là kẻ thích gây chiến, nhưng sự thật không chối cãi là em đã thua thật sự, thua trong niềm đau và uất ức. 
Nhận ra bó hoa trong tay của Vũ Phong là hoa cưới của cô dâu cầm, Lan Hương thúc tay Lâm Uyên: 
Nhác thấy bóng Vũ Phong bước đến bên cạnh, Lâm Uyên bật dậy. Cô nhìn anh ngơ ngác: 
- Ủa! Lúc nãy anh đã ra về rồi cơ mà? 
Vũ Phong cười hiền, anh đưa bó hoa ra trước mặt: 
- Không. Lúc nãy anh đi tìm cơ hội để được chiếm lấy trai tim của em . Em xem, anh đã giành được hoa của cô dâu . Anh xin tặng em, mong em hiểu được sự chân thành của anh. 
Lòng Lâm Uyên dạt dào cảm xúc yêu thương . Cô đưa tay nhận hoa mà lòng bồi hồi lạ, nhưng cô vần không hiểu tại sao . Trong lúc cô mở rộng cánh cửa trái tim để đón nhận hình bóng của Vũ Phong thì cô vẫn dành khoản thời gian ngắn để nghĩ đến "anh ta". Cô đưa nhẹ mắt về phía Đình Thái. Sắc mặt anh đã bao phủ nét lạnh lùng và khô cằn của sa mạc. Đôi mắt anh đã mất đi vẻ yêu thương nồng ấm, thay vào là sự vô cảm đến lạ lùng. 
Đôi mắt anh quét sang cô làm cô giật bắn cả người. Anh nhìn cô giây lát rồi cụp mắt, mỉm cười . Nụ cười giống như một cái nhếch môi trước một người xa lạ. 
- Em về trước đây . Chúc anh chị hưởng một tuần trăng mật vui vẻ. 
Nhìn anh bước đi đầu cúi thấp mang tâm trạng của một kẻ thua cuộc, Băng Thanh thở dài. 
- Anh Bao?! Không lẽ chuyện này đã kết thúc rồi sao ? 
- Không đâu em . Nó chỉ mới bắt đầu thôi. 
- Đình Thái có xảy ra chuyện gì không anh ? 
- Theo tính cách của nó thì không đâu em, nhưng .. công việc của nó chắc it'' nhiều gì cũng bị ảnh hưởng. 
Lan Hương cầm túi xách đứng lên: 
- Em cũng xin phép về đây. 
- Chúc mày vui vẻ. 
Cô vụt chạy đi, lòng mong muốn đuổi kẹp được Đình Thái. Cô sẽ an ủi anh, giúp anh lấy lại được nguồn vui. 
Vũ Phong nắm tay Lâm Uyên: 
- Chúng ta đi dạo một vòng nhé . Anh thấy em căng thẳng quá. 
Lâm Uyên nhẹ nhàng gật đầu. Cô mỉm cười trong hạnh phúc. Ng` đàn ông cô chọn đã qúa đủ điều kiện rồi, cô còn mong muốn gì nữa. 
Cô thầm hứa sẽ trao trọn trái tim cho anh, cho dù sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng lòng cô vẫn còn trống vắng, hình như nó thiếu một cái gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui