Trương Nghệ Hưng không ngờ rằng Ngô Diệc Phàm sẽ trả lời cậu như vậy, cả người đều ngẩn ra tại chỗ, ngốc ngốc nghếch nghếch, trợn tròn mặt nhìn anh.
“Kích động đến không nói nên lời rồi, hử?”
Ngô Diệc Phàm khẽ cười, đi đến bên cạnh bàn, nâng ly rượu vốn thuộc về anh lên, một hơi uống cạn.
Lúc đặt ly rượu xuống đồng thời lại kéo Trương Nghệ Hưng đứng dậy, đối với đôi môi của cậu lần nữa hôn lên.
Rượt chát làm say lòng người được Ngô Diệc Phàm toàn bộ đổ đến trong miệng Trương Nghệ Hưng, phần rượu không kịp nuốt xuống theo khóe miệng của cậu trôi xuống thành dòng nước, lưu lại vết rượu loang đỏ sẫm mê hoặc lòng người.
“A…”
Sau tiếng hô khe khẽ kêu lên, chiếc chăn tơ tằm mềm mại được áp đến dưới người Trương Nghệ Hưng, người cậu nhẹ uốn éo nhưng đổi lấy lại là Ngô Diệc Phàm ép cậu tới càng khó hoạt động hơn.
Uống nhiều rượu sẽ khiến thần trí con người không rõ ràng, làm ra chuyện ngu xuẩn.
Nhưng nếu là lượng rượu vừa phải, vậy thì liền có thể vì một vài chuyện nào đó thêm một tia tình thú.
Trương Nghệ Hưng dưới tác dụng của rượu khiến đầu óc hơi căng đau, nhưng thần trí vẫn là thanh tỉnh.
Thân thể không biết là bởi vì rượu, hay là bởi vì bàn tay đang du ngoạn êm ái của Ngô Diệc Phàm kia, trở nên mềm mại, nóng dẫy cả lên.
Ngô Diệc Phàm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, mặc dù không giống như Trương Nghệ Hưng trắng nõn trơn mềm như vậy, thế nhưng bởi vì hàng năm cầm súng mà tạo thành vết chai sần ước chừng thêm chút mùi vị của người đàn ông thành thục.
“Anh không muốn buông tay em ra, cho nên em phải ngoan ngoãn đấy!”
Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng một chút, mười ngón tay kia cùng mười ngón tay phải của mình đang đan chặt vào nhau, còn có chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay áp út.
Chuyển qua đôi môi, nhẹ khẽ hôn một cái, sau đó lại khiến thân thể hai người ép tới càng chặt.
Trương Nghệ Hưng lúc vào phòng đã cởi áo khoác, bây giờ ngay cả áo sơ mi màu lam nhạt còn sót lại cũng bị Ngô Diệc Phàm từ bên hông ven lên thật cao, một mực phơi bày đến trước ngực.
Đầu ngực bị anh ngậm lấy, từ liêm liếm một cách mềm mại đổi thành hơi gặm cắn.
Trương Nghệ Hưng không nói ra được cảm giác này là gì.
Giống như là sợ, cũng giống là hưng phấn.
Mặc dù không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, nhưng lần này quả thật không giống.
Không những chỉ là tình cảm của cậu đối với Ngô Diệc Phàm càng sâu đậm thêm, mà Ngô Diệc Phàm còn phá lệ ôn nhu, phá lệ động tình.
“Đau…”
Đầu ngực có một bên vẫn luôn bị Ngô Diệc Phàm gặm cắn, bên còn lại kia thì anh lại như cố ý chỉ là thỉnh thoảng khẽ liếm mấy cái mà thôi.
Một bên bị bởi vì bị gặm cắn quá lâu còn rỉ máu, một bên lại bởi vì một mực bị khiêu khích chưa bao giờ được an ủi mà căng đau.
“Anh… Làm sao… Bên kia...!Như vậy… Ghét…”
“Shhh —— “
Hạ thân bỗng nhiên chợt bị cởi đi tất cả vải vóc trói buộc, trần truồng bại lộ ở trong không khí.
Cả người như bị điện giật vậy, cảm giác tê dại xuyên thẳng để đáy lòng.
Khiến cho đôi chân của Trương Nghệ Hưng, cũng khó chịu mà quấn lại một chỗ.
Đôi tay đang đan chặt bị buông ra, cậu giống như trôi lơ lửng trên biển khơi vậy, thân thể nhẹ bỗng để cho người có cảm giác thời khắc đều có thể rơi xuống đáy biển.
Đôi bàn tay kia nhanh chóng vòng lên cổ Ngô Diệc Phàm, ôm thật chặt.
Trong thoáng chốc, cảm giác được hai đầu gối bị người cầm lấy, sau đó chỗ giao nhau giữa hai chân liền bị dựng lên, tách ra.
Ánh đèn mờ tối mập mờ, nhưng vẫn như cũ khiến người có thể thấy được.
Nơi riêng tư của mình bị bại lộ hoàn toàn dưới ánh đèn, Trương Nghệ Hưng ngượng ngùng phải nghĩ khép lại hai chân.
Ngô Diệc Phàm lại cầm thật chặt, để cho cậu không cách nào phản kháng.
“Đừng… A…”
Ngôn ngữ phản đối còn chưa nói ra, phân thân liền bị đôi bàn tay không thể quen thuộc hơn nữa nắm lấy, khiến cho Trương Nghệ Hưng cả người run lên.
Sau đó chính là nương theo luật động của Ngô Diệc Phàm, cậu chỉ có thể vô lực run rẩy, bởi vì cảm giác thoải mái, vô ý thức đem chân tách ra, biến thành tư thế càng làm cho người cảm thấy ngượng ngùng.
Cuối cùng vẫn là bản thân Trương Nghệ Hưng, đưa cánh tay đang run rẩy lên, tắt đi ánh đèn trên tủ đầu giường..
Một khắc kia, trong phòng chợt là một mảnh bóng tối bao phủ, mà công tắc bật tắt đèn kia cũng giống như chủ nhân của nó vậy, như trút được gánh nặng mà ngã rủ xuống mép giường.
Chỉ còn lại cái người càng thêm to gan càn rỡ, cùng tiếng rên rỉ và thở dốc càng lúc càng câu người.
“Đêm… Còn rất dài.” Ngô Diệc Phàm nói nhỏ.
—————————————
Lộc Hàm từ hôm nhận được tin nhắn của Lâm Vũ Hàm, đã bắt đầu trở nên bất an.
Cô ta sao lại tới tìm mình?
Bởi vì vị hôn phu của cậu sao, Ngô Thế Huân.
Đi hay không đi, nói hay không nói với Thế Huân.
Đây đều là những câu hỏi khiến cậu đau đầu.
Lộc Hàm chần chừ nguyên cả một ngày, cuối cùng cũng quyết định bản thân phải đối diện.
Địa điểm hẹn gặp là quán cafe bên cạnh chỗ lần trước Kim Chung Nhân hẹn cậu.
Dẫu sao ở chỗ ồn áo, đông người, bản thân cậu cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Cô ta đến tìm mình, không phải muốn khuyên nhủ thì cũng là mắng chửi.
Chuyện nhỏ như vậy không nên làm phiền đến Ngô Thế Huân.
Còn về phần phải đối phó với cô ta thế nào, cũng rất đơn giản.
Bởi vì tình yêu không phải muốn là có thể có được, có lẽ đây là lý do đầy đủ nhất rồi.
Bước vào quán cafe, Lộc Hàm đi đến quầy phục vụ nói rằng mình đã có hẹn trước, tiếp theo người phục vụ liền dẫn đường cho cậu bước vào bên trong quán.
Đây là một gian phòng nhỏ, hẳn là chuyên dùng cho những cuộc trò chuyện riêng tư.
“Cậu đến rồi à, ngồi đi!”
Lâm Vũ Hàm đã sớm ngồi ở đó khi nhìn thấy bóng dáng Lộc Hàm, biểu tình trên gương mặt cũng trở nên thả lỏng.
“Uống cái gì?” Cô ta lịch sự hỏi.
“Không cần đâu, nói vào chuyện chính đi!”
Nếu như là Lộc Hàm của thời gian đầu mới xuất hiện bên cạnh Ngô Thế Huân, dưới tình huống như thế này nhất định sẽ là tự ti, khiếp đảm.
Bởi vì lúc đó luôn cảm thấy thân phận bản thân thấp kém, chính là bởi có một người cha dám bán đi cả con ruột của mình lại còn được kim chủ nuôi như vật cưng.
Khi phải đối diện với vị hôn thê chân chính của kim chủ, bản thân sẽ không tránh được có cảm xúc như thế.
Nhưng hiện tại đã khác, bởi vì Lộc Hàm biết rõ, Ngô Thế Huân là người thế nào và cậu cũng là người thế nào, hai người lại có quan hệ như thế nào.
Nghĩ đến đây, không kiềm được mà lại tăng thêm vài phần trấn định.
“Được rồi!” Lâm Vũ Hàm nhìn thái độ của Lộc Hàm có hơi lạnh lùng, bèn nắm chặt lấy tập tài liệu trong tay.
“Hai chúng ta vốn dĩ quan hệ có chút lúng túng, chúng ta đều hiểu rõ! Vậy tôi cũng sẽ không nói những lời khách sáo nữa!”
“Tôi có thai rồi!”
Cô ta nghi hoặc nhìn Lộc Hàm, mím chặt môi.
Nhìn thấy Lộc Hàm ngẩn người ra ở đó, Lâm Vũ Hàm có đủ dũng khí tiếp tục nói:
“Chuyện lần đó cậu cũng biết.
Tôi và anh Thế Huân…”
“Tôi biết rằng mình rất bỉ ổi, khi dùng thủ đoạn thấp kém như vậy!”
“Nhưng tôi cũng không có cách nào khác, bất luận trong lòng trưởng bối có nghĩ rằng đây là cuộc hôn nhân thương nghiệp đến thế nào đi nữa, thì tôi từ đầu đến cuối đều tin vào bản thân mình, tôi thật lòng yêu anh ấy.”
“Có lẽ đây là được ông trời chiếu cố, chỉ có lần đó mà thực sự đã ban cho tôi đứa trẻ này!”
“Cậu nhìn đi, đây là ảnh chụp siêu âm, tôi không có lừa cậu.”
Nói xong, Lâm Vũ Hàm liền đem tập tài liệu trong tay bày ra trước mặt Lộc Hàm, rồi thu tay lại nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.
Lộc Hàm không biết nên nói điều gì, chỉ có thể tê dại mà vươn tay mở tập tài liệu ra, lấy ra bức ảnh chụp siêu âm đó.
Ngây ngốc nhìn vào thứ giống như hạt táo ở chính giữa bức ảnh.
Người có chút kiến thức đều có thể nhìn ra, là cái thai mới hình thành không lâu.
Lúc này toàn bộ tự tin đều bị bức ảnh này làm dập tắt, Lộc Hàm thất thần rất lâu tựa như cả thế kỷ.
“Nó không nên tồn tại.
Chẳng có ý nghĩa nào cả.”
Lộc Hàm đặt bức ảnh xuống, nhàn nhạt nói.
“Tình cảm của Thế Huân với cô thế nào cô cũng biết, anh ấy căn bản không yêu cô.
Cô thế này thì có tác dụng gì?”
Lâm Vũ Hàm nhịn xuống cơn giận trong lòng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Lộc Hàm lại khiến cô ta thêm tổn thương cả trăm lần.
“Nếu cậu yêu anh ấy thật lòng, thì nên buông tay đi!”
“Lời này là tôi nên nói với cô mới phải!”
“Anh Thế Huân yêu cậu, cậu cũng yêu anh ấy.
Điều này tôi biết, nhưng cậu không thể ích kỷ như vậy!”
Ích kỷ? Nói cái gì ích kỷ?
Lộc Hàm nghe không hiểu, mới yên lặng tiếp tục nghe.
“Anh Thế Huân trước nay điều gì cũng không sợ, vì vậy tình cảm của hai người anh ấy tự nhiên cũng không sợ người khác nói ra nói vào.
Cậu cũng có thể không quan tâm, vì cậu biết anh ấy bảo vệ cậu.”
“Nhưng cậu đã từng nghĩ qua chưa? Nơi mà hai người không nhìn thấy, không nghe thấy, có bao nhiêu người đang cười nhạo anh Thế Huân.
Cậu không phải là người theo con đường làm ăn với xã hội đen, thì danh dự là quan trọng nhất.
Cậu đã từng để tâm đến những điều này chưa?”
“Anh ấy cần một gia đình, một gia đình hoàn chỉnh.”
“Bởi vì cậu, mà anh ấy trở mặt với cả bố mình, rồi sẽ không có cả vợ con.
Vậy khi cậu già đi sẽ thế nào đây?”
“Nhà họ Lâm chúng tôi nếu kết hợp với nhà họ Ngô, sẽ chỉ khiến cho việc làm ăn của anh Thế Huân càng thêm cường đại, càng thêm ổn định, trên thương trường mưa gió khó đoán, nếu như ở bên cạnh cậu nếu công ty của anh ấy xảy ra chuyện gì bất ngờ, cậu có thể giúp anh ấy không?”
“Hơn nữa, bởi vì cậu, anh ấy sẽ có điểm yếu.
Ai bảo cậu là người không có thế lực gia đình chống lưng, ngộ nhỡ ngày nào đó cậu bị bắt cóc, bọn họ muốn anh Thế Huân dùng công ty đánh đổi, cậu nói xem anh ấy có đổi hay không?”
“Thời gian lâu ngày sẽ sinh tình cảm, anh ấy bây giờ quả thật không yêu tôi.
Nhưng tôi tin rằng, ở bên nhau lâu tiếp xúc với nhau nhiều sẽ khiến anh ấy yêu tôi và con của chúng tôi nữa.”
“Tôi hy vọng cậu hãy suy nghĩ cẩn thận, nếu cậu yêu anh ấy thật lòng!”
——————————————————————————————————————–
Lộc Hàm thất thần đi dưới hàng cây trên đường, mùa đông vẫn còn chưa qua vì thế trên những nhánh cây khẳng khiu vẫn là trơ trọi không một bóng lá.
Nhìn thấy phá lệ tĩnh lặng, hệt như cõi lòng Lộc Hàm.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi bàn tay lộ ra bên ngoài áo khoác bởi vì cái lạnh của mùa đông mà trở nên tím đỏ.
Lâm Vũ Hàm đúng là khiến người khác chán ghét, nhưng lời cô ta nói thật giống như cái xẻng sắt, đào sống những bí mật và lo âu cậu chôn tận đáy lòng lên.
Ở đây còn thêm cả một đứa bé.
Thế Huân và đứa bé của Lâm Vũ Hàm.
Mình tính là gì…
Cuối cùng không nhịn được nữa, Lộc Hàm ngồi xụp xuống, đôi mắt đau nhức đến khó chịu.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay, nóng đến mức như muốn làm thiêu bỏng một mảng da.
Lộc Hàm hoang mang quẹt đi hàng lệ nơi khóe mắt, gọi một chiếc taxi hoảng hốt “trốn về” nhà họ Ngô.
Không thể khóc ở trên đường, không thể để Thế Huân mất mặt thêm nữa…
Ngộ nhỡ bị bắt cóc thì phải làm sao…
——————————————
Sau khi Lộc Hàm đi khỏi, Lâm Vũ Hàm mới thở phào, mồ hôi trong lòng bàn tay cũng túa ra như mưa.
Nhìn dáng vẻ của Lộc Hàm giống như đã bị thuyết phục.
Những lời kia đã sớm luyện tập nói trong lòng cả vô số lần, chỉ sợ có gì đó sơ suất nói sai.
Cô ta đưa hai tay đặt lên bụng khẽ xoa nhẹ, trong đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng.
“Mẹ nhất định sẽ để con sinh ra thật tốt!”
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Vũ Hàm liếc một cái rồi bắt máy.
“Thế nào rồi?”
“Cậu ta đi rồi, chắc là đã bị thuyết phục.”
“Tiểu Lộc cậu ấy…có buồn không” Thanh âm đầu dây điện thoại bên kia có chút run rẩy, giống như là mang theo một ít sự sợ hãi.
Lâm Vũ Hàm trầm ngâm, không biết nên trả lời thế nào.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia, rõ ràng là biết tâm trạng của Lộc Hàm sẽ như thế nào.
Vậy nếu như trả lời, là nên nói dối hay nói thật.
Nói với anh ta rằng Tiểu Lộc mà anh ta yêu vì một người đàn ông khác mà đau lòng đến chết ư?
“Bỏ đi, xem như tôi không hỏi.
Cô lo mà bảo vệ đứa trẻ cho tốt.
Tiểu Lộc…tôi sẽ đi tìm cậu ấy.”
“Ừ.
Cậu ta sẽ rời khỏi anh Thế Huân thôi, anh nhất định phải mang cậu ta đi đừng trở về nữa.”
“…Tôi biết rồi!”
————————————————
Trương Nghệ Hưng nhận được điện thoại của Lộc Hàm khi vừa mới về đến nhà.
Không lâu trước đó mới trở về từ nhà Ngô Thế Huân, bởi cậu đến tìm Lộc Hàm thì thấy cậu ấy uống say nằm trong phòng ngủ, hỏi gì cũng không nói.
Sau đó tỉnh rượu rồi, cậu ấy luôn nói không sao, rồi còn đuổi Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm đi.
Vốn là Trương Nghệ Hưng muối gọi hỏi Ngô Thế Huân có chuyện gì không, nhưng lại nhận được cuộc gọi đến của Lộc Hàm trước.
“Nghệ Hưng…”
“Tiểu Lộc? Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Đầu dây bên này của Trương Nghệ Hưng nghe thấy ở bên kia toàn là tiếng khóc nấc của Lộc Hàm, lập tức trở nên lo lắng ngồi bật dậy.
Ngô Diệc Phàm nằm ở bên cạnh cậu cũng bị tỉnh giấc, anh ngồi dậy ôm lấy vai Trương Nghệ Hưng, ghé sát vào tai nghe.
“Mình…mình…Lâm Vũ Hàm có thai…Con của Thế Huân.” Một câu nói ấp a ấp úng như tiếng sét đánh ngang tai, khiến Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm nhất thời không nói được nên lời.
“…Mình nên làm thế nào đây? Làm thế nào đây…Mình phải đi thôi…”
“Cô ta nói mình không thể ích kỷ như thế…không thể không…”
“Mình nhớ anh ấy…”
Điện thoại bị cắt đứt.
Trương Nghệ Hưng ước chừng sửng sốt suốt mười mấy giây, mới đột nhiên cả kinh từ trên giường đứng lên, chạm vào quần áo mặc vào.
Dáng vẻ tay chân luống cuống giọi vào trong mắt Ngô Diệc Phàm, anh nhìn cũng thấy đầu óc ong ong.
“Nghệ Hưng, em đừng gấp…”
“Đúng rồi! Ngô Thế Huân ở đâu?!”
“Buổi sáng cậu ấy lên máy bay ra nước ngoài rồi!”
“Gọi điện thoại cho anh ta đi!”
Chuyến bay của Ngô Thế Huân vừa mới hạ cánh, thư ký còn chưa kịp gửi hành lý đến khách sạn, Ngô Thế Huân đã nhận được điện thoại của Ngô Diệc Phàm.
Lúc bắt máy, thanh âm truyền đến là của Trương Nghệ Hưng.
“Ngô Thế Huân anh mau trở về đi!!!”
——————————————
Ngô Thế Huân ngồi trên chiếc xe đua màu đen của mình, tay cầm vô lăng bàn chân đạp lút chân ga.
Biểu tình trên gương mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, hướng thẳng đến sân bay thành phố.
Vừa nãy mới nghe xong điện thoại, đã đặt vé nhanh nhất trở về thành phố S.
Mới nghe cũng đủ thấy Trương Nghệ Hưng cực kỳ kích động, muốn biếu đạt tin tức quan trọng nhưng nói mãi không rõ ràng.
Cuối cùng vẫn là Ngô Diệc Phàm tiếp máy, nói rõ toàn bộ mọi chuyện.
Ngô Diệc Phàm nói với Ngô Thế Huân:
“Lâm Vũ Hàm trưa nay hẹn gặp Lộc Hàm, cô ta nói đang mang thai đứa con của cậu.
Cũng không rõ còn nói gì với Lộc Hàm nữa, mà cậu ấy gọi điện cho Nghệ Hưng chuông đổ mấy lần rồi ngưng.
Sau đó Nghệ Hưng gọi lại vài cuộc Lộc Hàm cũng không bắt máy nữa, em ấy không yên tâm mới đến nhà cậu thì phát hiện ra Lộc Hàm uống say nằm trong phòng ngủ.
Nghệ Hưng hỏi Lộc Hàm rất lâu, nhưng cậu ấy không muốn nói gì cả.
Còn đuổi bọn tôi về, một mực nói mình không sao.
Cho đến vài tiếng sau, cậu ấy lại gọi cho Nghệ Hưng, nói cậu ấy nhớ cậu sau đó liền khóc không ngừng.
Cuối cùng mới nói ra chân tướng.
Cậu ấy còn nói cái gì mà không thể ích kỷ như thế, cậu ấy muốn tốt cho cậu muốn để cho cậu có một gia đình hoàn chỉnh.
Cậu ấy chỉ là gánh nặng, sau đó là nằng nặc muốn thu dọn hành lý bỏ đi.
Nghệ Hưng cũng chính là vì bộ dạng này của Lộc Hàm mà lo sợ, vẫn luôn khuyên cậu ấy đừng kích động.
Sau đó lại vội vàng đến nhà cậu, khuyên nhủ hồi lâu đến tận nửa đêm cậu ấy mới ngủ.
Công ty của tôi còn có việc, Nghệ Hưng cũng phải đi làm, em ấy thấy Lộc Hàm ngủ say rồi mới ngủ bù ở nhà cậu một chút, sáng sớm chạy đến công ty một lúc, buổi trưa trở về thì đã thấy trên bàn chỉ còn một bức thư cáo biệt.”
Ngô Thế Huân nghe đến nhức đầu.
“Sao anh không nói ngay với tôi?!”
“Cậu mở chế độ máy bay thì liên lạc kiểu gì? Hơn nữa có nói cũng không kịp, cậu không biết được lúc đó Lộc Hàm kích động đến thế nào đâu!” Ngô Diệc Phàm không biết làm sao, thành thật nói.
“Chuyện đó qua đi, không phải anh nói đã xử lý sao? Không phải anh nói Lâm Vũ Hàm sẽ không thể có thai sao?”
“Đúng vậy, sau tối đó tôi đã để Nghệ Hưng giả làm người giúp việc nhà họ Ngô, bỏ thuốc vào bữa sáng của Lâm Vũ Hàm cũng tận mắt thấy cô ta ăn hết.
Sao có thể mang thai đứa bé được? Bị lừa sao?”
“Tôi làm sao mà biết được! Anh đi mà giải quyết!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...