Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em


“Tại sao lại mang tôi đi cùng?” Lộc Hàm ngồi xuống ghế, để mặc cho nhà tạo mẫu tóc động vào tóc cậu.

Ngô Thế Huân ngồi một bên, tiện tay lật giở các tờ tạp chí trên bàn.

“Lười không muốn tìm người khác, bây giờ bên cạnh có sẵn một người, tại sao không tiện tay mang theo.

” Đến đầu cũng không ngẩng lên, Ngô Thế Huân vẫn đang từ tốn lật giở những trang sách trong tay.

“Không sợ tôi cố ý làm anh mất mặt sao?”
“Cậu không dám.



Lộc Hàm thật không biết nên nói tiếp thế nào, lời Ngô Thế Huân nói như từng mũi kim đâm vào da thịt, từ trước đến nay anh ta đều không nói những lời thừa thãi, nhưng một khi đã nói bản thân cậu cũng không đối đáp lại được, chỉ có thể trầm mặc phục tùng, anh ta là khắc tinh của cậu phải không?
“Sao mà chậm thế? Đã xong chưa?” Kim đồng hồ không ngừng chuyển động, người trên sô pha hiển nhiên đã có chút không nhẫn nại được nữa.

“Chủ tịch Ngô, sắp xong rồi!” Người trang điểm đang kẻ nốt đường kẻ mắt cuối cùng, vội thở phào ra, giơ gương lên cho Lộc Hàm nhìn, lại không ngờ rằng Lộc Hàm sau khi thấy mình trong gương, đã vội vứt gương xuống rồi chạy tót ra ngoài.

“Cậu đi đâu đấy?”
“Tẩy trang.

” Bảo vệ ở trước cửa vốn dĩ muốn ngăn Lộc Hàm lại, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Ngô Thế Huân nên đành thả ra để cậu đi.

Trong phòng vệ sinh, Lộc Hàm dùng nước sạch hất vào mặt mình, không lâu sau đã thấy gương mặt mình sạch sẽ khi nhìn vào gương.

Không còn vẻ yêu nghiệt của đường kẻ mắt, cánh môi dầy dặn hồng nhuận, hơn nữa làn da còn trắng đến không tì vết, ngay giây phút đầu tiên khi nhìn thấy mình trang điểm xong, Lộc Hàm thật sự kinh ngạc.


Bản thân cậu lúc đó, đẹp đến không thể nói nên lời.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đi đến đâu đều dẫn đến những chuyện bất an, bởi vì gương mặt này dễ thu hút ánh nhìn của người khác, cho nên Lộc Hàm mấy năm qua đều giả vờ mình là người lạnh lùng khi đối diện với mọi người, để cho dù bản thân có dễ hấp dẫn người khác, cũng chỉ là hấp dẫn vậy thôi, những người đó cũng chỉ là để “thưởng thức”.

Nhưng mà, hiện tại bản thân lại…nếu như những cô gái thầm ngưỡng mộ bản thân, thậm chí…là cả con trai mà biết được bộ dạng cậu lúc này, có hay không sẽ cười cậu cả đời?
Cũng chính bởi vì lý do này, Lộc Hàm càng sợ, sợ bản thân khuôn mặt cậu sẽ biến thành khuôn mặt của một MB (MB=Money boy= Trai bao).

Lúc nhìn thấy mình trong gương, trong lòng cậu hoảng hốt, dường như cảm thấy bộ dạng như thế với tình hình của bản thân lúc này đúng là vừa khéo…bị bao dưỡng thành sủng vật, càng nghĩ càng là bộ dạng cậu ghét nhất, ghét đến cực điểm.

Cũng may nhanh một bước chạy thoát, không để cho Ngô Thế Huân kịp nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc hóa trang xong.

“Tôi vẫn còn chưa nhìn, ai cho phép cậu rửa đi?”
Ngô Thế Huân không biết đã đứng ngoài cửa tự lúc nào, nửa người dựa vào cửa, còn giơ tay lên ném khăn mặt trong tay đến chỗ Lộc Hàm.

“…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận