Ngô Thế Huân luôn ở bên cạnh Lộc Hàm, khi ngủ đôi lông mày của Lộc Hàm cũng cau lại giống như nằm mơ thấy ác mộng, sợ đến co cả người.
Đã nhiều lần giúp Lộc Hàm giãn lông mày ra, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể vỗ về nỗi hoảng sợ trong lòng cậu ấy.
Trời đã rất tối, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đặt Lộc Hàm nằm xuống, rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự nhiên lại bị bắt cóc còn bị thương thảm như vậy? Thuộc hạ dưới quyền anh đang tận lực điều tra chuyện phát sinh buổi chiều, chỉ là vẫn chưa có kết quả.
Ngô Thế Huân trong lòng như đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa vừa nóng lại vừa đau.
Bước vào phòng đọc sách, Ngô Thế Huân mở máy tính lên, trong hộp thư cũng chưa có bất cứ thông tin gì.
Nhưng trên bàn đã bày đầy những đồ vật mà thuộc hạ của anh thu thập được từ toà nhà thí nghiệm, trong đó có điện thoại của Lộc Hàm.
Trong túi bóng kính đặt điện thoại của Lộc Hàm, góc màn hình đã bị móp lại mặt kính cũng vỡ, trên chiếc điện thoại màu trắng vẫn còn dấu vân tay dính máu của Lộc Hàm.
Từng chấm li ti màu đỏ làm Ngô Thế Huân trong lòng dâng lên cảm xúc không thể nói thành lời, thật phiền thật phiền.
Xem ra, lúc Lộc Hàm gọi điện cho mình đã bị thương rồi, lúc đó không biết em ấy đã sợ hãi đến thế nào…Nếu như không phải tại mình đặt hệ thống định vị trong chiếc điện thoại tình nhân, nếu như mình không kịp đến trước khi Lộc Hàm bị lột sạch, liệu sẽ thế nào?
Ngô Thế Huân không dám tiếp tục nghĩ, càng nghĩ càng đau, càng nghĩ càng khó thở, càng nghĩ càng muốn giết tên kia.
Khi Lộc Hàm được Ngô Thế Huân bế lên, giống như được sống lại trước khi ngất đi.
Ở trong lòng Ngô Thế Huân, thân người nhỏ bé co quắp lại, có thể nhìn rất rõ những hằn đỏ trên cổ tay, những miệng vết thương bị cắt phải, còn những thứ không thể nhìn thấy là vết bầm tím tụ máu trải dọc toàn thân.
Trên đường về nhà, Lộc Hàm được áo khoác cuốn chặt vô lực như cái xác, chỉ là có nhiệt độ, càng lúc càng nóng, bởi vì cậu đang lên cơn sốt.
Nếu như Lộc Hàm được coi là một con búp bê tinh xảo, thì hiện tại lại giống hệt như một con búp bê bị mất tay mất chân bị người ta vứt bỏ.
Ngô Thế Huân đã chịu không nổi khi nhìn thấy những vết thương đầy đả kích kia, nếu như còn biết được Lộc Hàm nghĩ gì lúc đó, không biết còn thế nào?
Trong lúc muộn phiền, Ngô Thế Huân không cẩn thận nhấn vào nút home màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ.
Trương Nghệ Hưng.
Đúng rồi! Sao lại quên mất cậu ta.
Cậu ta căn bản hiện tại cũng không ổn định được tâm trạng, nếu như biết được chuyện của Lộc Hàm, vậy thì còn không phát điên lên sao.
Dựa vào tình trạng hiện tại của Trương Nghệ Hưng, bản thân bị người ta cưỡng đoạt còn chưa bước qua được trở ngại tâm lý của chính mình, cho nên những gì cậu ta có thể làm cũng chỉ có thể là xúc động chạy đến nhà anh, ôm lấy Lộc Hàm thương tích đầy mình khóc lóc mà thôi.
Nếu là như thế, tâm tình của Lộc Hàm không phải sẽ càng không thể ổn định.
Không được! Không thể như thế.
Nhấn vào phím gọi đi màu xanh, Ngô Thế Huân đưa điện thoại lên áp vào tai.
“Alo! Tiểu Lộc!”
“Tôi là Ngô Thế Huân.”
“…Tiểu Lộc đâu? Điện thoại sao lại ở chỗ anh?”
“Em ấy buổi tối hơi mệt, ngủ rồi!”
“Thế anh gọi cho tôi làm gì!” Nghe Ngô Thế Huân nói Lộc Hàm “hơi mệt”, ngủ mất rồi, Trương Nghệ Hưng lại thấy tức giận khẳng định cậu ấy lại bị Ngô Thế Huân giày vò rồi! Tuy là đã nghe Lộc Hàm nói, tình cảm trong lòng Lộc Hàm đã có chút thay đổi, nhưng cứ nghe được chuyện người đàn ông này ức hiếp Lộc Hàm, là Trương Nghệ Hưng lại cảm thấy phiền não.
“Sáng sớm mai, tôi muốn đưa em ấy ra nước ngoài một chuyến, số điện thoại này tạm thời không dùng đến.
Sớm mai sẽ đi, em ấy vẫn chưa biết, khoảng một tuần sau mới về.
Không có Lộc Hàm, cậu có thể tự chăm sóc mình không?”
“Sao lại phải đưa cậu ấy đi đâu? Không được đưa cậu ấy đi!”
“Tôi muốn dành cho em ấy bất ngờ.”
“Bất ngờ cái quái gì! Ai mà biết được anh có định làm chuyện gì xấu hay không!”
“Tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì xấu với người mình thích, tóm lại cậu chỉ cần nhớ những ngày này đừng tìm Lộc Hàm, tôi sẽ đưa em ấy an toàn trở về, nói được làm được.
Cậu cũng đừng để em ấy phải lo lắng quá, tự mình cũng phải sống tốt, nếu như em ấy vì cậu mà không vui, không phải người buồn nhất vẫn là tôi sao! Thế nên đừng có gián tiếp làm phiền đến tôi, thế nhé, cúp đây.”
Trương Nghệ Hưng nghe được tiếng tút tút trong điện thoại truyền tới, tức đến mắng lớn một câu.
Cái gì thế chứ? Sao lại không thèm để ý đến cảm xúc của người khác như vậy chứ? Nhưng mà…những lời anh ta nói, xem ra không phải đóng kịch, nếu anh ta thật sự thích Lộc Hàm thì sao? Ôi đầu loạn quá!
Đặt điện thoại xuống, Trương Nghệ Hưng lên giường đi ngủ, căn bản không nhìn thấy tin nhắn sau cùng được gửi đến…
『Em vẫn nợ tôi hai điều kiện.』
————————
Lúc Ngô Thế Huân quay lại phòng ngủ, nhìn thấy Lộc Hàm đã mở mắt ra rồi, ánh mắt cậu vô hồn nhìn lên trần nhà.
Trên trán còn rịn mồ hôi, chẳng lẽ mơ thấy ác mộng nên tỉnh lại sao?
Vội vã đặt áo khoác đang khoác trên người xuống, đi đến bên cạnh giường nói.
“Lộc Hàm.”
Gọi cậu ấy một tiếng, mà lại không có ai trả lời.
Lộc Hàm vẫn như cũ nằm im bất động, phải mất một lâu sau mới nhẹ nhàng xoay đầu nhìn về phía Ngô Thế Huân.
Nhìn thấy Ngô Thế Huân ánh mắt ráo riết đầy lo lắng, sống mũi Lộc Hàm cay cay, đôi mắt cũng dần đỏ lên.
Cảm thấy Lộc Hàm sắp khóc đến nơi, Ngô Thế Huân vội vàng đỡ người cậu dậy ôm vào lòng mình, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cậu.
“Đừng khóc, đã qua hết rồi!”
Những lời an ủi tựa hồ lại trở thành chất xúc tác, khiến người trong lòng Ngô Thế Huân tinh thần bị kích động.
Những giọt nước mắt to to khống chế không nổi nữa mà rơi xuống.
“Đừng đụng vào tôi!”
“Đừng có nháo với anh, không sao rồi, đừng sợ!”
Ngô Thế Huân hôn lên đỉnh đầu Lộc Hàm, nhưng rất nhanh lại bị Lộc Hàm tránh đi.
Lộc Hàm có ý đồ muốn thoát khỏi vòng tay của Ngô Thế Huân, thì lại bị anh ôm càng chặt hơn, cánh tay dài ở trên lưng Lộc Hàm vuốt lên vuốt xuống, sự ấm áp của bàn tay, từ từ truyền đến cả trái tim.
“Dựa vào cái gì mà đối với tôi như thế…tất cả đều đối với tôi như thế…”
“Tôi đã làm gì sai, tại sao không cần tôi nữa.
Tại sao lại lừa gạt tôi? Tổn thương tôi…Dựa vào cái gì…”
“Đau quá…các người có biết…đừng tiếp tục làm tổn thương tôi nữa…”
“Tôi hận các người! Đều là nói dối!”
Lộc Hàm giống như tự mình lẩm bẩm lại giống như cố ý nhắm vào nói ai đó.
Lộc Hàm càng khóc càng dữ, tất cả uỷ khuất cũng như đau thương vào thời khắc này, trong vòng tay kia mà phát tiết ra.
Nghe Lộc Hàm thốt ra từng câu từng chữ, Ngô Thế Huân dường như đã nghe ra manh mối, nhưng mà, vào thời điểm này không còn tâm trí để bận tâm.
Bộ dạng này của Lộc Hàm, yếu đuối như thế, đáng thương như thế, anh chỉ muốn ôm lấy cậu cho cậu ấm áp cho cậu cảm giác an toàn.
Bỏ đi, để em ấy khóc…khóc được là tốt rồi!
“Ngoan, tôi cần em, tôi không lừa dối em!”
“Đều là gạt người hết! Các người đều giống nhau!”
Rõ ràng ở trong vòng tay của Ngô Thế Huân an ổn như thế, mạnh mẽ khóc như thế, nhưng vẫn là không dám tin những lời Ngô Thế Huân nói, Lộc Hàm là sợ, sợ cảm giác ấm áp và cảm giác an toàn này chỉ là bong bóng, một lúc nào đó cũng giống như tình cảm của cậu với bố mẹ vậy, gió thổi vỡ tan.
“Từ nay về sau em sẽ là của tôi, mãi mãi là như thế!”
“Tôi không phải của bất cứ ai…Tôi không phải của các người…” Lộc Hàm vẫn cứ nghẹn ngào.
“Tôi sẽ chăm sóc cho em, Lộc Hàm.
Sau này hãy ở lại bên cạnh tôi đi!”
Không có tiếng trả lời, tiếng khóc vẫn vang vọng như cũ.
Lộc Hàm khóc mệt rồi, dần dần dừng lại, đầu gục lên vai Ngô Thế Huân, nhưng vẫn nấc lên nghẹn ngào.
“Sau này sẽ không có chuyện như thế nữa, em cứ yên tâm dưỡng thương, chỗ Trương Nghệ Hưng tôi cũng sắp xếp ổn thoả rồi, em yên tâm.”
Nghệ Hưng…lúc trước những khi buồn đau đều là Trương Nghệ Hưng an ủi cậu, bây giờ, lúc cậu ấy cũng cần sự an ủi nhất, bản thân cũng…
“Nào, ngủ đi! Có gì mai lại nói tiếp!”
Ngô Thế Huân đặt Lộc Hàm đã chẳng còn chút sức lực nào nằm xuống giường, anh giúp cậu ấy lau sạch nước mắt, đắp chăn lại cẩn thận.
Nhìn thấy Lộc Hàm tự mình giày vò mình rất lâu, sau đó dần dần ngoan ngoãn nhắm mắt, Ngô Thế Huân mới nằm xuống bên cạnh.
Đã qua một tiếng, mà Ngô Thế Huân vẫn không ngủ nổi.
Mở to mắt nhìn khuôn mặt đã say ngủ của Lộc Hàm, có lẽ lúc nãy khóc nhiều quá, khóc đến mệt mỏi không còn sức lực, Lộc Hàm ngủ rất say.
Uống xong thuốc, lại thêm khi nãy đổ rất nhiều mồ hôi, cơn sốt của cậu ấy đã hạ, nhưng khuôn mặt lại bắt đầu nhợt nhạt.
Nhấc cánh tay của Lộc Hàm lộ ra khỏi chăn đặt lại vào trong, đôi tay đó vốn dĩ là những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, vậy mà bây giờ cổ tay bị miếng vải kia quấn mất một nửa, bởi vì cổ tay bị thương nghiêm trọng, cho nên bác sĩ cố định tay cho cậu ấy bằng nẹp gỗ sau đó mới cuốn băng gạc lại, để làm giảm bớt các hoạt động từ cổ tay.
Như thế, trước khi hồi phục xem như đôi tay kia hoàn toàn không dùng được, cổ tay bị sưng khiến ngón tay Lộc Hàm cũng sưng lên không ít, bàn tay cũng trở nên khó coi, chỉ làm Ngô Thế Huân thêm đau xót, tuyệt không ghét bỏ.
Anh giơ tay vuốt lên mặt Lộc Hàm, cùng ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Ngón tay chạm nhẹ đến cánh môi cậu, vẫn còn dấu vết của vệt máu khô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên.
Vì không muốn để Lộc Hàm tỉnh giấc, Ngô Thế Huân rất nhanh đã rời khỏi cánh môi Lộc Hàm, nhìn cậu rất lâu, sau đó lại ôm cậu vào lòng dần dần tiến vào giấc ngủ.
“Tại sao lại không trả lời tôi thế…”
————————————————
Sáng sớm, từ phòng đọc sách bước ra khuôn mặt của Ngô Thế Huân cực khó ở, bởi vì đã nhìn thấy những thứ vượt xa tầm hiểu biết về con người và sự việc của anh.
Camera của nhà hàng quay lại được cảnh tranh chấp của Lộc Hàm và mấy người Lộc Hoán Minh.
Ngô Thế Huân ở trước màn hình máy tính, xem được đoạn ghi hình kia thì hoàn toàn hiểu rồi, hiểu được tối qua Lộc Hàm khóc lóc và nguyên nhân để cậu ấy nói ra những điều kia.
Trong nhà hàng bóng dáng Lộc Hoán Minh “một nhà ba người”, cùng dáng vẻ cô độc của Lộc Hàm đứng đó đúng là trở thành sự đối lập rõ ràng nhất.
Vì là camera không thu được âm thanh, cho nên Ngô Thế Huân chỉ nhìn thấy hình như bọn họ cãi nhau gì đó, nhưng điều anh không ngờ được là, Lộc Hoán Minh lại đột ngột tát Lộc Hàm một cái.
Hoá ra má Lộc Hàm sưng là vì nguyên nhân kia! Vốn dĩ còn tưởng là Nghiêm Tử Minh cái tên đáng chết kia làm.
Lộc Hoán Minh dựa vào cái gì mà dám đánh Lộc Hàm? Bán rẻ con trai mình còn đối xử với cậu ấy như vậy.
Có lẽ tối qua, Lộc Hàm đã biết được chuyện bị bố mình lừa dối…sau đó lại bị bắt cóc, loại đả kích đến mức độ như vậy…
Trong đầu Ngô Thế Huân hiện lên những hình ảnh của tối qua, thật sự làm người khác khó chấp nhận đến thế nào…
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Ngô Thế Huân phiền muộn cầm lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình hiển thị tên người gọi đến là chị mình, cho nên mới ổn định lại tâm trạng một chút.
Nếu như là thư ký hay nhân viên công ty gọi đến đúng lúc này, chỉ e là công việc này cũng không còn.
“Alo!”
“Sao giọng lại trầm trầm thế?”
“Ừm…có chút chuyện xảy ra, chị nói đi, mới sáng sớm tìm em làm gì?”
“Tối qua chị gặp Ngô Diệc Phàm rồi, anh ta hình như so với suy nghĩ của chúng ta không giống lắm!”
“Là sao?”
“Anh ta hình như muốn hợp tác với chúng ta, còn về đối tượng là ai, anh ta chưa nói rõ, chị cũng không biết!”
“Cho nên?”
“Anh ta muốn gặp em.”
“Muốn chơi trò gì đây?”
“Chính là vì không biết rốt cuộc anh ta muốn gì nên mới nói với em! Em vẫn là nên gặp anh ta đi!”
“Ừ, để rảnh đã, hai ngày này không được.”
“Sao thế?”
“Lộc Hàm bị bắt cóc, tối qua mới cứu được, bị thương rất nghiêm trọng.”
“Sao lại có thể như thế! Vậy để chị về qua xem thế nào…Gì cơ? Em đợi đã…Thế Huân, bên chị còn chút chuyện, chị cúp máy trước nhé! Điện thoại của Ngô Diệc Phàm để về rồi gửi cho em.
“Ừ, chị làm việc đi!”
Ngô Diệc Phàm…Rốt cuộc định làm gì…thần thần bí bí.
Ngô Thế Huân trầm tư rất lâu, rồi mới gọi điện cho thư ký, sắp xếp chút chuyện rồi cúp máy, sau đó liền đứng lên quay lại phòng ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...