Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em


Lộc Hàm từ trên giường miễn cưỡng đứng dậy đã là chuyện của hai ngày sau, trong hai ngày này, đại bộ phận thời gian Ngô Thế Huân đều ở nhà.

Lúc Lộc Hàm tỉnh lại, Ngô Thế Huân đã ở bên cạnh cậu, đút cơm cho cậu ăn, còn bôi thuốc cho cậu.

Lộc Hàm ngủ rồi Ngô Thế Huân mới rời đi.
Lộc Hàm không hề hỏi, chỉ là thấy hiếu kỳ, Ngô Thế Huân từ cái hôm giày vò cậu thành như thế hình như đã thay đổi rồi.

Bắt đầu không còn thường xuyên nói những lời làm tổn thương cậu, thậm chí còn có chút quan tâm đến cậu, chỉ là, khó trách Lộc Hàm cảm thấy bị kích động…
Lộc Hàm đứng ở trên ban công tầng hai nhìn xuống vườn hoa, người giúp việc đang cắt tỉa hoa hồng.

Đây là lần đầu tiên cậu đi ra khỏi phòng ngủ của Ngô Thế Huân, nhà họ Ngô rất đẹp, phong cách kiến trúc cổ điển, trước tầng còn có hồ bơi, phía sau có vườn hoa hồng.

Nếu như không phải tận mắt thấy, Lộc Hàm sẽ không thể nào tin được một người lạnh lùng cỡ như Ngô Thế Huân, lại có loại sở thích như vậy, nhất là những khóm hoa hồng trong khu vườn đằng sau kia…
“Đang nghĩ gì vậy?”
Eo được người khác ôm lấy, hơi thở ấm áp phả ra bên tai, là mùi hương chỉ thuộc về Ngô Thế Huân truyền tới mũi Lộc Hàm, hai ngày này, đã làm cho cậu quá quen thuộc với mùi hương kia, cho nên rất mẫn cảm.
“A! Không có gì!”
Rõ ràng anh từng nói, chúng ta là giao dịch, tại sao bây giờ lại thể hiện ra như những người đang yêu nhau, tôi không biết anh có mục đích gì, chỉ là…
“Em đã từng yêu ai chưa?”
“Rồi!”
“Quên hắn ta đi, em bây giờ chỉ thuộc về một mình tôi.”
Lộc Hàm nhắm chặt mắt, bảo trì yên lặng, lộ ra một nụ cười rất khó nhận thấy.

Một lúc lâu sau:
“Thuộc về anh, chắc chỉ có thân thể tôi mà thôi.

Anh đã từng hận người nào chưa?”
Lần này, đổi ngược lại là anh yên tĩnh phải không? Ngô Thế Huân, anh có biết không, lần đầu tiên của tôi cho anh, tôi đã dự định sẽ không dùng con mắt của người bình thường mà nhìn anh được.

Người kéo tôi xuống địa ngục, tôi sẽ không tha thứ.

Tôi thuộc về anh, quên đi người tôi yêu, thì anh sẽ yêu tôi sao? Xin lỗi, anh sai rồi! Cái trò chơi nhất thời này của anh, tôi không muốn chơi.

Còn anh, cũng không chơi được! Người tôi yêu sớm đã không còn rồi, tôi để lạc mất người đó rồi! Người đó cũng đã để lạc mất tôi!
“Buổi chiều tôi muốn đến trường học.”
“Sáng mai hãy đi, em còn chưa khoẻ hẳn, đừng cố quá!”
“Tôi khoẻ rồi!” Lộc Hàm tránh đi nụ hôn của Ngô Thế Huân trên môi cậu, dùng ánh mắt kiên định nhìn người đàn ông này, nhưng lại nhìn không ra cảm xúc trong mắt anh.
“Không cho phép!”
————————
Sáng hôm sau Lộc Hàm đã dậy từ rất sớm, chui ra khỏi vòng tay của Ngô Thế Huân, đều trách bản thân mình sáng qua, không nên ở trước mặt anh ta lộ ra nhiều cảm xúc như vậy, cứ nghĩ anh ta thay đổi rồi, không còn biến thái như thế nữa, cho nên mới quên mất hình tượng, quên mất trước mặt anh ta phải ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc sáng qua nói bản thân

mình khoẻ rồi, cho nên đến tối lại bị đè ra, mình cũng không phản kháng, anh ta muốn mình, cho là được rồi, dãy dụa phản kháng có ích gì chứ còn làm bản thân đau hơn.

Ngô Thế Huân thế mà lại có chút dịu dàng, chắc là nghĩ đến việc mình mới hồi phục, hơn nữa hôm sau còn phải đi học, nên chỉ làm một lần.
Nhiều lắm cũng chỉ hôn hôn mình, nụ hôn dịu dàng như tình nhân với nhau.
Anh ta bế mình nằm trong bồn tắm, đầu chôn vào cổ mình, để lại hai dấu hôn rất đậm.
“Đóng dấu rồi, em là của tôi! Đến trường thành thật cho tôi một chút, trước 8h tối nhất định phải về nhà!”
Còn có thể nói gì, cả người cũng không có lực, lặng yên nằm trên người anh ta, muốn mình sống tốt một chút, thì ngoan ngoãn để anh ta vui.
“Ừ!”
——————
Lại lần nữa bước vào vườn trường, không khí quen thuộc man mát truyền đến.
Ở đây, là trường đại học nghệ thuật lớn nhất thành phố S, cũng là ngôi trường có danh tiếng nhất nhì toàn quốc.

Lần trước rời khỏi nơi này, là bị bố đến đón rồi đưa đến chỗ Ngô Thế Huân, từ đó đến nay cũng 6 ngày rồi, lần này trở lại, mọi thứ vẫn quen thuộc như thế, chỉ là bản thân Lộc Hàm đã thay đổi, không còn là mình của lúc trước.

Đi qua con đường nhỏ, bước lên cầu thang, vô tình để ý đến ánh mắt xung quanh, không biết là tại sao, hình như bọn họ đang nhìn cậu, Lộc Hàm chột dạ vã mồ hôi lạnh, sợ hãi như thể bọn họ sẽ nhìn thấy vết tích Ngô Thế Huân lưu lại trên người mình.

Cũng may bây giờ là đầu thu, áo sơ mi dài tay có thể che bớt đi phần nào.
“Tiểu Lộc! Cậu cuối cùng cũng về rồi!” Nghe được giọng nói quen thuộc, Lộc Hàm ngẩng mặt lên, là khuôn mặt thân quen đã lâu không gặp.

Trên mặt cậu cũng nở ra nụ cười, nụ cười đó, cũng vẫn sáng lạn như thế.
“Nghệ Hưng à!”
Tay người kia đặt lên vai cậu, da thịt cũng trắng nõn nà.

Đôi mắt tròn xoe để lộ sự lo lắng, lúc cười lên, núm đồng tiền khiến người khác cảm thấy ấm áp.
Lộc Hàm đã từng nói với cậu, cậu ấy ngưỡng mộ con trai có núm đồng tiền, bởi vì cậu ấy cho rằng con trai như thế rất đẹp trai, ấm áp, dương quang, cho người khác hy vọng, giống như Trương Nghệ Hưng vậy.
Trương Nghệ Hưng là người duy nhất gần gũi Lộc Hàm ở trong trường, chỉ có Trương Nghệ Hưng mới biết Lộc Hàm không thích con gái, biết Lộc Hàm phải sống một mình, biết Lộc Hàm là người yếu đuối, rất cô đơn, rất khao khát sự quan tâm của người khác.

Từ cấp ba, hai người đã học cùng nhau cho đến tận đại học, Trương Nghệ Hưng luôn là người cổ vũ cũng như an ủi tinh thần của Lộc Hàm, nhà của cậu cũng là nhà của Lộc Hàm.
Tuy rằng Trương Nghệ Hưng chỉ là con nhà bình thường, mẹ cậu chỉ dựa vào mỗi quán trà sữa để nuôi cả gia đình, còn bố cậu lại là kẻ nát rượu nghiện cờ bạc, nhưng Trương Nghệ Hưng chưa từng có chút oán hận cuộc sống, cậu luôn lạc quan đối diện với cuộc sống của mình, nỗ lực kiên trì kiếm tiền.

Lộc Hàm yêu thích dòng năng lượng tích cực trên người Trương Nghệ Hưng toát ra vô cùng.
“Rốt cuộc đã đi đâu thế? Gọi cậu cũng không nghe máy, đột nhiên biến mất, ở nhà cũng không thấy bóng dáng đâu!”
“Nghệ Hưng ngốc này, mình thì có thể bị sao chứ, có chút chuyện thôi! Là liên quan đến bố mình, mình cũng không muốn nói!”
Trương Nghệ Hưng biết, đối với người thân của Lộc Hàm, cậu chỉ biết là bọn họ đã bỏ rơi cậu ấy không chăm sóc, bây giờ lại tìm về chắc chắn là có chuyện.
Chuyện nhà cậu ấy, cậu cũng không tiện tham gia, hơn nữa Lộc Hàm coi cậu là người thân nhất, có chuyện gì cũng sẽ nói với cậu, nếu như cậu ấy không muốn nói thì thôi không nói nữa.
“Ờ, không có việc gì thì tốt rồi, sau này muốn nói thì nói!”
“Biết rồi, lằng nhà lằng nhằng!”
“Tiểu Lộc, cậu dám ghét bỏ mình! Lần sau mình sẽ dặn mẹ, bỏ ớt vào trà sữa của cậu.”
“Ấy ấy…Đừng đùa thế! Dạo này trong trường có việc gì không?”
“À, tuần sau có kỷ niệm thành lập trường! Cậu quên rồi??? Bọn mình là đại diện của lớp cùng với hội học sinh chuẩn bị lên kế hoạch tổ chức đó!”
“Phiền phức…”

“Đừng nói thừa nữa, mau cùng mình đến hội học sinh đi!”
Trong cầu thang đã rất nhanh không còn bóng dáng của Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng, chỉ còn lưu lại dáng dấp hai người chạy thật nhanh lên dãy hành lang.

Đám sinh viên qua lại, nhìn dáng dấp hai người kia bình thường đều kiểu hình tượng quý công tử, giờ lại chạy thục mạng đến là buồn cười.

Có rất nhiều người từng hỏi Trương Nghệ Hưng, sao cậu lại thân thiết được với Lộc Hàm như thế, cậu ấy, chỉ nở một nụ cười bí ẩn nói “bí mật”.

Con đường huynh đệ tình thân bao năm này, đám người qua đường như các cậu, không thể đạt được đâu.
Lúc Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng đến được phòng họp của hội học sinh, cuộc họp đã bắt đầu từ lâu.

Hai người im im bước vào phòng chọn chỗ ngồi sau cùng, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt từ xa nhìn về phía mình, Lộc Hàm ngẩng mặt lên, chạm phải ánh mắt của chủ tịch hội học sinh, cậu luống cuống rời ánh mắt mình nhìn sang chỗ khác.
Trương Nghệ Hưng đang lắng nghe kế hoạch tổ chức của chủ tịch, đột nhiên trước mặt lại có thêm một tờ giấy nhỏ.
Nghệ Hưng! Chủ tịch nhìn bọn mình chằm chằm, cậu ấy hình như giận hay sao ấy?
Ừ…Nhìn thấy rồi! Đẹp trai không? Cậu là lần đầu tiên thấy nhỉ?
Cút! Nghiêm túc đi!
Khẩu vị của cậu đó!
Lộc Hàm không trả lời thêm nữa, chỉ là tức đến muốn xịt khói nhìn Trương Nghệ Hưng đang cười trộm.
“Lộc Hàm!” Tên cậu đột nhiên bị gọi, hai người trong thoáng chốc vội nhìn qua.

Người gọi cũng không phải ai khác, mà chính là người ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào Lộc Hàm, chủ tịch hội học sinh.
“Ừ, ừ…”
“Vở kịch lần này lúc diễn tập sẽ do cậu và Trương Nghệ Hưng, tôi và Thi Nặc Nặc phụ trách.

Hai cậu đợi một chút, lát họp xong thì đến lấy lịch sắp xếp công việc.”
“Được rồi!”
Toát cả mồ hôi, còn tưởng cậu ta phát hiện ra cậu và Trương Nghệ Hưng viết giấy nói chuyện riêng cơ.
Lần đầu tiên gặp chủ tịch thì cảm thấy toàn thân cậu ấy toát ra khí lạnh, lúc cậu ấy sắp xếp công việc cũng vô cùng nghiêm túc.

Giống như là cảm giác của cậu lần đầu tiên gặp Ngô Thế Huân…trong đầu Lộc Hàm lại xẹt qua những hình ảnh tối qua của cậu và Ngô Thế Huân trong phòng ngủ…
Trương Nghệ Hưng thấy Lộc Hàm sau khi ngồi xuống, sắc mặt có chút nhợt nhạt, lo lắng rồi lắc đầu nói: “Tiểu Lộc! Tiểu Lộc! Sao thế? Sắc mặt khó coi vậy!”
“Không…không sao, tối qua ngủ không ngon…Không! Không phải! Mình không đắp chăn nên bị cảm lạnh…Đừng lo lắng!”
Bản thân lại bắt đầu nói loạn, Lộc Hàm rất sợ Trương Nghệ Hưng nghe ra điều gì, cũng may cậu ấy chỉ quan tâm hỏi vậy thôi rồi cũng không hỏi thêm gi nữa.

Rời khỏi phòng họp, hai người muốn đi về mà Lộc Hàm lại bị người tên là Thi Nặc Nặc gọi lại.

Hai người lúc này mới nhớ ra chuyện phải đi lấy lịch sắp xếp.
Trên đường đến phòng chủ tịch, Trương Nghệ Hưng đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, nói trong nhà có chuyện muốn cậu về ngay.

Nói lời tạm biệt với Lộc Hàm xong, Trương Nghệ Hưng tức tốc quay về.
『Phòng Chủ tịch』

“Cốc cốc cốc.”
“Mời vào!”
Lộc Hàm mở cửa ra đã nhìn thấy chủ tịch hội học sinh đang ngồi ở bàn làm việc xử lý giấy tờ, hình như đến tên cậu ta là gì Lộc Hàm cũng không biết…tóm lại, vẫn nên là tránh cậu ta xa một chút thì hơn…vừa nhìn thấy cậu ta là lại nghĩ đến Ngô Thế Huân…
“Chủ tịch, tôi đến lấy lịch sắp xếp, Nghệ Hưng trong nhà có chuyện gấp nên về trước rồi!”
“Trùng hợp vậy? Tối nay đội kịch có buổi luyện tập, cần hai người giúp đỡ, Nặc Nặc cô ấy cũng về rồi! Bạn học Lộc Hàm có rỗi không? Có thể đến giúp được chứ?”
Vốn dĩ Lộc Hàm muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Trương Nghệ Hưng cũng về rồi mà mình cũng về thì không có trách nhiệm lắm, thôi thì tránh người khác nói ra nói vào, cậu vẫn là nên đi thì hơn.
Nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ là 6h chiều…Chắc vẫn kịp!
——————
Trên đường đến chỗ đội kịch, Lộc Hàm đi sau chủ tịch, trời cũng tối dần nên Lộc Hàm thật ra rất sợ…Từ lúc bị Ngô Thế Huân…cậu thành ra rất sợ cảnh phải ở riêng với một người con trai nào, nhất là với dạng người to cao lãnh đạm giống Ngô Thế Huân…Nhưng mà, chủ tịch ngẫu nhiên còn nhìn cậu cười dịu dàng, làm cho trái tim đang hoảng loạn sợ hãi của cậu cũng ổn định hơn.
“Bạn học Lộc Hàm, cậu vẫn luôn có dáng vẻ lạnh lùng như vậy, điều đó làm người khác cảm giác rất khó đến gần!”
“Không phải đâu…tôi vốn dĩ là như vậy!”
Cậu ta tiến đến bên cạnh Lộc Hàm, cúi đầu nhìn cậu, trong khoảnh khắc có ánh mắt bất thường xẹt qua nhưng rất nhanh đã biến mất.

Bây giờ đang ở hiện trường, Lộc Hàm hết giúp bê đạo cụ lại đi nhắc thoại, rồi còn đến cả việc chỉ dẫn người khác vào đúng vị trí, chạy trước chạy sau đưa kịch bản, mệt muốn chết.
Đợi đến khi cậu ngẩng đầu lên ngó đồng hồ treo tường, mới phát hiện đã hơn 9h tối rồi!
Bận bịu quá làm cậu quên cả thời gian! Chết rồi! Ngô Thế Huân nói 8h là phải về rồi!
AAA, mau gọi điện cho anh ta mới được!
Sờ sờ vào túi, Lộc Hàm ngây người đứng tại chỗ.
Điện thoại mất rồi! Mất rồi! Cậu lại không nhớ số của Ngô Thế Huân! Phải mau về nhà thôi!
Lộc Hàm không chậm trễ thêm phút nào nữa, rất nhanh đã cầm đồ của mình lên chuẩn bị ra về.
“Lộc Hàm!” Chính là lúc cậu muốn rời khỏi phòng tập, đi đến cửa chính lại bị chủ tịch gọi lại.
Thật là!!!Sao mình ngốc thế chứ! Đi về cũng quên không nói với cậu ta một tiếng.
“Ừ, chủ tịch, tôi nhớ ra mình còn có việc, tôi về trước đây, xin lỗi nhé!”
“Cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta cùng đi đi, tôi tiễn cậu.”
“Không cần đâu! Tôi đi một mình cũng được!”
Thịnh tình khó chối từ, Lộc Hàm cuối cùng cũng cùng cậu ta đi cùng nhau đoạn đường ra khỏi trường.

Buổi tối mùa thu tiết trời cũng hơi lạnh, lúc sáng nay đến Lộc Hàm cũng chỉ mặc mỗi sơ mi, giờ lại bị gió thổi cũng thấy hơi run.
“Chủ…”
“Lộc Hàm, sao cậu cứ luôn gọi tôi là chủ tịch thế? Gọi tôi Tử Minh là được, đừng gọi kiểu xa lạ như thế chứ!”
Quỷ mới muốn gọi kiểu cách như vậy a! Nếu như không phải không biết tên cậu, lại lười không muốn hỏi…Tôi mới phải gọi như thế chứ…
“Ừ, tự tôi đi được rồi, nhà tôi cách trường cũng không xa, cậu cứ đi làm việc của mình đi…Khụ khụ…”
“Ho rồi sao? Chắc là tại mặc ít quá, nào, khoác lên, đừng để bị lạnh.”
Vốn đang bị gió thổi lạnh cả người, đột nhiên lại được khoác áo lên tránh gió, làm toàn thân đang lạnh lẽo của Lộc Hàm có được chút ấm áp.

Nhưng Lộc Hàm vẫn cảm thấy, đối với sự quan tâm của người lạ không được thích hợp lắm, liền muốn gỡ chiếc áo khoác kia ra.
Sớm đã nghĩ đến việc bị Lộc Hàm từ chối.

Nghiêm Tử Minh liền giơ tay lên ngăn lại.

Lúc giơ tay lên lại vô tình đụng vào tay Lộc Hàm đang cầm áo, Lộc Hàm vội vàng rụt tay lại, cảm thấy có chút ngại ngùng, hai người cứ đứng như thế bất động vài giây.
“Cái đó…Xin lỗi…cậu cứ mặc vào đi, đừng để bị lạnh nữa!”
“Không sao đâu, không ngờ chủ tịch trông thì lạnh lùng thế mà cũng biết quan tâm người khác.” Lộc Hàm cúi đầu nhìn xuống nền nhà, mặt cũng tự nhiên đỏ lên.
“Con người phải thực sự tiếp xúc mới biết được tính cách của nhau mà! Bạn học Lộc Hàm có phải cũng giống tôi không, ngoại hình và nội tâm rất khác nhau?”
“Đâu, đâu có, thôi chúng ta mau đi đi.

Tôi vẫn còn việc…”
“Ừ!”

Con người phải thực sự tiếp xúc mới biết được tính cách? Ngô Thế Huân thì sao? A…sao lại nghĩ đến anh ta.

Lộc Hàm mày tự tìm ngược à?
Trong vườn trường yên tĩnh hai người cùng nhau đi trên đường, bóng đèn trên đường chiếu xuống thân mình của hai người trải trên mặt đường.

Lộc Hàm chỉ lo đến việc tự mắng bản thân vì những suy nghĩ bất thường, lại nghĩ đến dáng vẻ khi giận lên của người kia, bất giác cước bộ cũng gia tăng tốc độ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người bên cạnh rơi trên người mình.
Ngoài cửa lớn, Lộc Hàm một lần nữa lại từ chối “thịnh tình” của Nghiêm Tử Minh, tạm biệt cậu ta còn trả lại áo, đợi cậu ta lái xe đi mới vội vàng gọi taxi đi về hướng nhà Ngô Thế Huân.
————————
Lộc Hàm đi trên đường, nhìn về phía xa xa kia nơi có ánh đèn là biệt thự nhà họ Ngô, âm thầm mắng mỏ sao Ngô Thế Huân lại xây nhà ở cái nơi xa như vậy chứ! Không lái xe đúng là mệt chết những người phải đi bộ.

Vốn dĩ đã mệt cả ngày, đến cơm tối còn chưa ăn, người thì lạnh thành cái dạng này.

Bây giờ còn phải vội vội vàng vàng chạy về, kiếp trước chắc là tạo nghiệp rồi, kiếp này mới bị giày vò như vậy!
Đi được một lúc, mệt quá, Lộc Hàm ngồi xuống bên vệ đường nghỉ một lát…Đèn đường ở hai bên tỏa ra ánh sáng vàng vọt, chiếu xuống nơi Lộc Hàm ngồi xuống lại càng làm nổi bật bóng dáng yếu ớt đơn bạc…
Khi Lộc Hàm mở mắt ra, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang dừng lại trước mặt mình, ánh đèn chiếu vào hai mắt cậu rất đau, theo quán tính cậu chớp chớp mắt, lại nhìn thấy người trong xe bước xuống, là…Ngô Thế Huân?
Ngô Thế Huân! Mình quên cái gì sao?!
Lộc Hàm trong phút chốc tỉnh cả người, cảm nhận thấy luồng không khí màu đen từ người Ngô Thế Huân toát ra, bất giác lùi lại một bước.
“Ngô tiên sinh, tôi…”
“Em gọi lại lần nữa!”
“…Thế Huân, tôi mất điện thoại rồi!…”
Thảm nào mình gọi mãi cho em ấy mà không có ai nghe!
Không nghe Lộc Hàm giải thích thêm, Ngô Thế Huân đi đến ôm lấy Lộc Hàm đang ngồi bên vệ đường, lúc chạm vào cậu ấy, Ngô Thế Huân bị giật mình, sao lại lạnh như vậy! Anh ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt Lộc Hàm cũng rất nhợt nhạt.
“Theo tôi về nhà!”
Ngô Thế Huân đỡ Lộc Hàm đứng dậy, ôm cậu chặt hơn, muốn dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm cậu.

Lộc Hàm cứ như thế được Ngô Thế Huân ôm lấy, ấm áp vô cùng, không giống như chiếc áo của Tử Minh lúc nãy khoác lên người mình chỉ mang lại cảm giác lo lắng.

Bản thân cậu và Ngô Thế Huân cũng đã không còn là người lạ…Lộc Hàm càng thêm dựa vào ngực Ngô Thế Huân, nếu anh ta đã ôm mình như thế, hà tất không tiếp nhận, nghĩ kĩ lại người được lợi cuối cùng cũng đâu phải cậu…
“Có người đàn ông khác ôm em!”
Đúng, đúng là một câu trần thuật.
Lộc Hàm ở trong lòng Ngô Thế Huân bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, không biết phải giải thích thế nào, tuyệt đối không được làm anh ta giận!
“Không có! Đúng là bọn tôi làm thêm rất muộn, lúc trước khi về chủ tịch hội học sinh có thấy tôi hình như bị cảm lạnh, nên mới khoác áo của cậu ấy cho tôi mà thôi! Tôi cũng không đồng ý, nhưng cậu ấy cứ ép.

Anh tin tôi đi!”
Ngô Thế Huân không nói gì, chỉ là cúi xuống đánh rơi nụ hôn trên môi Lộc Hàm.

Nụ hôn này rất bá đạo, dường như hút hết khí lực trên người Lộc Hàm, khiến toàn thân cậu vô lực.

Lúc sau Ngô Thế Huân rời khỏi cánh môi Lộc Hàm, kéo cậu lên xe ngồi, chạy về hướng biệt thự.
Vốn dĩ Ngô Thế Huân đang ở nhà chờ Lộc Hàm về để tiếp tục “thưởng thức” người kia, kết quả chờ mãi đến 8h tối hơn Lộc Hàm vẫn chưa về, đợi mãi đợi mãi, càng đợi càng tức, gọi điện cho Lộc Hàm cũng chỉ có giọng nói ngọt ngào của nhân viên tổng đài truyền đến tai, đợi đến 10h tối thì không nhịn được nữa, liền đi xuống hầm để xe lái xe ra ngoài tìm người.
Kết quả xe vẫn còn chưa ra khỏi nhà xa lắm, đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia ngồi bên vệ đường, không phải Lộc Hàm thì là ai? Vốn dĩ muốn nắm lấy cậu ấy dạy dỗ một trận, nhưng lúc nhìn thấy cậu ấy với cái bộ dáng kia ngồi bên vệ đường trong lòng Ngô Thế Huân lại dâng lên nỗi niềm thương xót, cơn tức giận cũng bay đâu mất.
Sau khi phát hiện người kia bị lạnh như thế, Ngô Thế Huân càng thương hơn, trong lòng vừa nghĩ tên ngốc kia không biết rốt cuộc đang làm gì, vừa ôm cậu ấy chặt thêm muốn cho cậu ấy hơi ấm.

Lộc Hàm ngoài dự kiến lại không có phản kháng, nhưng mà cảnh tượng đang ấm áp như thế, lại có một mùi xa lạ sộc đến mũi Ngô Thế Huân phá tan tất cả.

Anh có thể đoán được, đây là mùi của đàn ông, hơn nữa, ở cái mức này…Hắn ta và Lộc Hàm tuyệt đối không phải chỉ là chạm qua vai đơn giản như thế, ngọn lửa ở trong lòng Ngô Thế Huân từ từ bị thổi bùng lên….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui