Dịch
giả: xiaofang
Hiệu
đính: Phi Yến Nhược Lam
Thời điểm Mạc Khiếu Bạch mở cửa
xe, sắc trời đã tối đen:
“Đi thôi, lên xe.”
Tinh thần cô vẫn còn đang lơ lửng,
cứng nhắc ngồi lên xe, hỏi:
“Đi đâu?”
“Ăn cơm, nhìn bộ dạng cô chắc
chắn là buổi chiều vẫn chưa ăn gì?” Anh nói.
Cô im lặng không lên tiếng.
“Đừng nói với tôi mấy câu như
cô không có khẩu vị, tôi không muốn thấy cô biến thành Lâm Đại Ngọc đâu [1].”
Anh nói, nháy mắt cười một cái.
Cô vẫn không có phản ứng. Anh
nhìn cô như vậy, trong lòng nhẹ nhõm không ít. Tối thiểu thì cô vẫn còn nghe
anh, ít ra cô không trở mặt với anh. Thật ra thì mới vừa rồi anh liều chết đi một
bước cờ hiểm, thậm chí anh còn chưa suy nghĩ kỹ, những lời khi nãy cứ thế mà
tuôn ra như tràng pháo. Đợi đến khi anh nói xong, cô đã buông giáp đầu hàng rồi.
Chỉ là vẫn kiêu ngạo như thế, anh có thể thấy được nỗi đau trong lòng cô từ biểu
hiện quật cường ấy.
Sau đó không biết tại sao, đột
nhiên lại thốt ra đề nghị kia. Trong lòng anh nghĩ đây là một cơ hội, tuy rằng
cơ hội càng lớn thì rủi ro càng cao. Nhưng cuối cùng cô vẫn chưa tiếp nhận. Anh
cũng chỉ có thể xem đó là một trò đùa.
Anh đưa cô đến một nhà hàng
Tây, do là khách quen ở nơi đó, không đặt chỗ trước vẫn không cần phải đợi. Chỉ
là Tằng Lam nhìn thấy bầu không khí xung quanh, cảm thấy có chút không được tự
nhiên. Anh biết, đó là vì cô đang mặc bộ đồ mà khi nãy anh nói là sự kết hợp giữa
thôn quê và thành thị.
“Tằng Lam, thật ra đêm nay cô rất
đẹp, có biết tại sao không?” Anh cười nói.
Tằng Lam lại không hỏi lại một
câu “Tai sao” như anh mong đợi. Mà cô nhìn anh một cái rồi nói:
“Anh muốn nói mấy câu nói nhàm
chán như người phụ nữ đang đau lòng là đẹp nhất, hay nói người phụ nữ đang thất
vọng là đẹp nhất đó hả?”
Anh bị câu trả lời ngoài dự liệu
của cô chọc cười, sau đó lắc lắc đầu nói:
“Tôi muốn nói là phong cách
thôn quê kết hợp thành thị này rất hợp với cô.”
Tằng Lam bất đắc dĩ liếc anh một
cái, vừa giận vừa cười, đặt dao nĩa đang cầm trên tay xuống bàn. Anh cười càng
vui vẻ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy biểu hiện đáng yêu như thế của cô.
“Tằng Lam này, thật ra nếu cô
giở tính con gái nhiều một chút, nũng nịu nhiều một chút, có lẽ, sẽ có người muốn
cưới cô.” Anh gắp một miếng bít tết bỏ vào dĩa cho cô.
Ánh mắt cô vụt qua tia hoảng hốt,
sau đó cười nhạt:
“Nhưng đáng tiếc là tôi không
có thói quen đó.”
“Thói quen có thể dưỡng thành
mà.” Anh nhìn cô đầy thâm ý nói: “Tằng Lam, nếu cô không thử bước một bước đầu
tiên, vĩnh viễn cô cũng không thể nào thay đổi được.”
Cô lại lần nữa ngẩn người, cũng
không trả lời lại.
“Giống như các cô làm thí nghiệm
vậy, luôn luôn phải tìm ra cái mới, khi cẩn thiết cũng phải thay đổi kế hoạch
đã đặt ra, có cái gì vĩnh viễn không thay đổi đâu?”
“Đương nhiên là có, ví dụ như
chân lí.”
“Nhưng không phải chân lí cũng
cần linh hoạt mà sử dụng sao?”
“Cho dù là linh hoạt sử dụng,
chân lí vẫn là chân lí. Định luật bảo toàn vật chất, định luật bảo toàn năng lượng,
Entropy [2] luôn luôn chỉ có tăng chứ không có giảm.”
“Vật chất có thể bảo toàn, năng
lượng cũng có thể bảo toàn, tình cảm không phải cũng cần phải bảo toàn như thế
sao? Cô cho đi càng nhiều, thì khi thu về sẽ được càng nhiều. Cô không chịu cho
đi, làm sao có thể trông mong người khác hồi đáp lại mình?”
Anh rót một ly rượu đỏ cho cô,
chất lỏng màu đỏ sẫm dưới ánh đèn lấp lánh phát ra một thứ ánh sáng mê người.
“Cuộc sống cũng như vậy, chỉ
khi cô dùng tâm mà đối đãi với cuộc sống, cuộc sống của cô mới được như cô mong
muốn. Chuyện này khác với đầu tư kinh doanh, đừng mong rằng có thể dùng một số
vốn ít ỏi thì có thể thu về được lợi ích to lớn. Tằng Lam, cuộc sống của cô thật
sự vui vẻ sao?” Anh hỏi.
Lại là câu hỏi này, đáp án lần
này của cô không còn rõ ràng nữa. Cô im lặng nhìn rượu đỏ trong ly, trong đầu
hiện ra từng đoạn từng đoạn giống như phim ảnh vậy. “Tằng Lam cậu có vui
không?”… “Tằng Lam mau mau yêu đi.”… “Tằng Lam, có phải em chưa từng yêu anh
hay không?”… “Tằng Lam, anh không muốn cả đời sống dưới cái bóng của em.”… “Tằng
Lam, cái em cần căn bản không phải một người chồng, mà là một vật trang trí.”…
“Đàn ông tìm phụ nữ, thật ra chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện là đủ, một là thân
thể, một là tình cảm.”… “Bởi vì ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia vừa được thỏa
mãn tâm hồn lại vừa thỏa mãn cả thể xác, có thể nói so với việc ở một nơi cùng
cô trải qua cuộc sống buồn tẻ tốt hơn gấp vạn lần” … “Cuộc sống cũng như vậy,
chỉ khi cô dùng tâm mà đối đãi với cuộc sống, cuộc sống của cô mới được như cô
mong muốn.”…
Cô nhíu mày, đầu như muốn nổ
tung. Dùng chút sức lực còn sót lại, mở miệng nói:
“Được rồi, tôi đồng ý.”
Anh vẫn chưa kịp phản ứng:
“Cái gì, cô đồng ý việc gì?”
“Đề nghị mới của anh.” Cô day
day huyệt thái dương, hít một hơi thật sâu: “Chúng ta kết hôn đi, lập tức kết
hôn.”
Anh có chút không dám tin:
“Cô chắc chắn? Cô muốn cùng tôi
kết hôn?”
Ánh mắt cô nghiêm túc và kiên định:
“Phải, tôi chắc chắn, tôi muốn
cùng anh kết hôn. Đây không phải anh đề nghị tôi sao?”
Anh vẫn là không thể tin được
nhìn cô:
“Sao đột nhiên cô lại nghĩ
thông suốt rồi?”
“Tôi muốn thử thay đổi một
chút. Tôi muốn chứng minh sự kiên trì của mình là không sai.” Cô nghiêm túc
nói.
“Hai câu này, hình như có chút
mâu thuẫn?” Anh cẩn thận hỏi.
“Tóm lại chính là muốn làm một
thí nghiệm. Thí nghiệm hôn nhân chớp nhoáng.” Cô nói.
Anh ngây người một lúc, sau đó
khóe miệng câu lên thành một đường cong:
“Được, vậy tôi cùng cô sát
cánh.”
Họ cùng ăn hết bữa cơm, anh đưa
cô về đến dưới nhà. Trạng thái tinh thần cô vẫn như cũ không ổn định. Đột nhiên
anh có chút lo lắng rằng cô đã hối hận, dù sao thì việc phát sinh chuyện kích động
như vậy trên người Tằng Lam cũng có tỷ lệ rất nhỏ. Anh cảm thấy vận khí của
mình gần đây đều rất tốt, không lí nào lại tiếp tục chiếm tiện nghi nữa.
“Thế nào, đã hối hận chưa?” Anh
cố tỏ vẻ nhẹ nhõm hỏi.
Cô vô cùng nghiêm túc lắc đầu:
“Không có, tôi rất tỉnh táo,
tôi biết bản thân mình muốn làm gì.”
Anh mừng thầm trong lòng, nhưng
không biểu hiện ra mặt, thờ ơ nói:
“Ngày mai là chủ nhật, phòng
đăng ký không làm việc, cho nên cô vẫn còn thời gian một ngày để đổi ý. Đợi giờ
này ngày mai tôi sẽ lại đến tìm cô, chờ câu trả lời cuối cùng của cô.”
Bất luận thế nào anh cũng không
muốn bỏ qua cơ hội này, nhưng anh vẫn phải bày ra một tư thái nhượng bộ.
“Được, vậy ngày mai gặp.” Cô
bình tĩnh trả lời anh.
Một đêm này Tằng Lam ngủ không
được, gần như mở to mắt đến tận khi trời sáng. Cô cố gắng tập trung tinh thần
suy nghĩ, thế nhưng suy nghĩ trong đầu một mực hỗn loạn. Cô tìm không ra lí do,
tại sao lại đột ngột đưa ra quyết định như thế. Nhưng cô lại không có ý nghĩ hối
hận.
Cô rất ít khi dựa vào trực giác
mà ra quyết định. Xưa nay cô vẫn luôn là người theo lí luận.
Trời vừa mờ mờ sáng, cô đã rời
khỏi giường, kéo rèm cửa, dùng ánh mắt xa xăm mệt mỏi nhìn xuống dưới lầu. Sáng
sớm chủ nhật, ánh nắng chói chang, không khí trong lành. Cô nhìn thấy những người
tập thể dục buổi sáng đang tản bộ dọc theo thảm cỏ bên con đường mòn, có người
già mang theo thú cưng đi tản bộ, cũng có một số người trẻ tuổi chơi đùa thâu
đêm, toàn thân mệt mỏi đang đi vào chung cư. Mỗi người đều có cuộc sống của
riêng mình. Mỗi một người, mỗi một ngày đều là điều mới mẻ.
Cô đã rất lâu chưa làm cho mình
một bữa ăn sáng mà chỉ toàn dùng thực phẩm đóng hộp trong tủ lạnh. Từ lúc về nước,
đây là bữa ăn thứ hai bất chợt hay là thứ ba ngẫu nhiên cô tự nấu cho mình, cô
cũng không nhớ rõ nữa. Lúc trước khi cô còn ở nước ngoài, đều là tự mình nấu
ăn. Còn bây giờ lại đã thành thói quen lấy thứ gì đó trong tủ lạnh ăn một chút
rồi ra ngoài. Cô từng nghĩ qua, sau khi kết hôn cô sẽ trở về tự mình làm cơm.
Như vậy cô có thể cùng chồng mình ngồi trong nhà vừa ăn vừa đọc báo. Vì vậy khi
sửa sang căn nhà, cô cố ý mua một cái bàn ăn thật lớn hình chữ nhật.
Ăn xong, cô bắt đầu dọn dẹp nhà
bếp. Mới đầu chỉ là rửa chén, sau đó bắt đầu lau máy hút khói, chùi rửa bếp
gas, sau lại mở tủ bếp, đem tất cà ly chén trong đó lau sạch sẽ. Sau đó cô bắt
đầu dọn dẹp cả căn nhà. Dùng máy hút bụi quét qua sàn một lượt, lại lấy cây lau
nhà lau một lần nữa. Bồn rửa tay, bồn cầu trong nhà vệ sinh đều rửa qua một lần.
Lần tổng vệ sinh trước đã cách đây vài tháng, lúc đó nơi này là ngôi nhà mới của
cô, chuẩn bị nghênh đón chú rể đến. Vị trí căn nhà này thật ra cách ký túc xá
công ty Dương Mâu không xa, nhưng anh lại kiên trì đợi sau khi kết hôn mới dọn
đến. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ từ lúc đó anh đã không muốn rồi.
Cuối cùng vẫn là cô ngây thơ.
Cô đem toàn bộ ga trải giường,
vỏ chăn gối đều thay mới. Từng bó hoa lớn, nhìn qua tươi mới và đầy sức sống.
Cô thanh lí thức ăn trong tủ lạnh, bỏ đi một đống lớn thức ăn quá hạn. Còn nửa
hũ dưa muối mẹ Dương Mâu đích thân ủ. Sắp chuyển mùa rồi, cô thu dọn những bộ
quần áo ít dùng đến, lấy ra vài chiếc áo khoác dày. Đây đều là những cái cô mua
khi còn ở Mỹ.
Lúc trời sập tối, cô ngồi trong
phòng khách sạch sẽ không một hạt bụi, yên lặng quan sát căn nhà của mình. Căn
phòng cô từng chú tâm bày trí như thế, không biết từ lúc nào mà ngay cả tâm tư
tinh tế muốn thưởng thức nó cũng không còn.
Cô xác định mình cần thay đổi.
Thì ra cô vốn không hề vui vẻ.
*Chú thích:
[1] Lâm Đại Ngọc: Một trong ba
nhân vật chính của bộ tiểu thuyết kinh điển Hồng Lâu Mộng.
[2] Trong nhiệt động lực học,
entropy nhiệt động lực(hay gọi đơn giản là entropy) ký hiệu là S, là một đơn vị
đo nhiệt năng phát tán, hấp thụ khi một hệ vật lý chuyển trạng thái tại một nhiệt
độ tuyệt đối xác định T(dS=dQ/T). Trong cơ học thống kê, entropy được định
nghĩa như là một đơn vị đo lường khả năng mà một hệ có thể rơi vào trạng thái độ
trong một tình trạng, nó thường được gọi là "sự lộn xộn" hay
"tính bừa" thể hiện trong một hệ. Nguồn: Wikipedia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...