Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Dịch
giả: xiaofang

Hiệu
đính: Phi Yến Nhược Lam

Mắt nhìn Tằng Lam ngồi lên xe của
Cao Hưng, trong bụng Mạc Khiếu Bạch đầy lửa giận, anh liền đi thẳng đến Zero rồi
gấp gáp gọi cuộc điện thoại kêu Sở Thần đến cùng. Anh cũng không biết bản thân
mình vì sao lại tức giận như thế, một chai bia ừng ực chảy xuống bụng, lửa giận
trong lồng ngực cùng với CO2 trong dạ dày hòa thành một xông thẳng lên não.
“Ba!” một tiếng, anh đem chai bia đặt lên bàn.

“Ai nha, Tiểu Bạch, cơn giận
không nhỏ nha? Chuyện gì vậy? Ai chọc đến cậu rồi sao?” Sở Thần vẻ mặt tò mò.

Mạc Khiếu Bạch cười khổ một
cái, nhưng không nói gì. Chẳng qua chỉ thở ra một hơi.

“Gần đây cậu đúng là không bình
thường. Cứ ru rú trong nhà vậy sao không đi theo bọn tớ mà chơi, hôm nay vừa gọi
tớ ra thì lửa giận lại lớn như vậy? Nói tớ nghe xem, rốt cuộc là bị làm sao?” Sở
Thần bắt đầu dụ dỗ.

“Công việc thôi, có một dự án mới
cho nên hơi bận.” Mạc Khiếu Bạch không muốn nhắc đến Tằng Lam.

“Dự án mới nào, có thể kiếm được
bao nhiêu, nói tớ nghe?” Sở Thần hỏi.

“Hừ, chuột bạch nhỏ.” Ngữ khí của
anh giống như tự nói với chính mình.

“Hả? Chuột bạch nhỏ làm sao?
Cái này cũng kiếm được tiền ư?” Sở Thần sửng sốt.

Đúng vậy nha, chuột bạch nhỏ
làm sao? Anh vẫn nghĩ không ra câu nói cuối cùng của Cao Hưng có ý gì, nhưng lại
vô cớ cảm thấy tức giận.

“Ai, bỏ đi, là anh em tớ nói
cho cậu một chuyện, bảo đảm có thể khiến cậu vui vẻ.” Sở Thần vỗ vỗ vai anh
nói.

“Chuyện gì? Lại nghe ở đâu mấy
tin bát quái sao?” Anh không có nhiều hứng thú.

“Mấy ngày trước tớ đi làm việc
gặp được Tần Khải, thuận miệng nhắc đến Quý Thù, sau đó, ha ha, nghe được một
chuyện rất có ý nghĩa.” Khóe mắt Sở Thần chứa đầy sự đắc ý.

“Quý Thù? Người phụ nữ đi chung
với Tằng Lam? Chuyện gì, nói mau!” Mạc Khiếu Bạch lập tức lấy lại tinh thần.


“Hắc hắc, vừa nghe liên quan đến
nữ tiến sĩ kia quả nhiên có tinh thần ngay! Ha ha, tớ nói cậu biết vậy, người
phụ nữ đó bị vị hôn phu đá rồi.” Sở Thần vô cùng hài lòng nói.

“Cái gì? Rốt cuộc thì chuyện thế
nào?” Mắt của Mạc Khiếu Bạch trợn lớn.

“Đừng gấp, nghe tớ từ từ nói.
Lúc Tần Khải và Quý Thù chia tay đã cho Quý Thù một tờ chiết khấu chứng khoán
trị giá 70% của tòa nhà Tả Ngạn Hoa Đình mà công ty anh ta mới xây dựng, mua một
căn phòng ở Tả Ngạn có thể tiết kiệm tới vài chục vạn đó, Quý Thù không dùng đã
đem cho nữ tiễn sĩ, bây giờ khoản tiền nhà đã thanh toán đươc một nửa rồi.” Sở
Thần nói.

“Sau đó thì sao?” Mạc Khiếu Bạch
không nhịn được muốn biết chuyện tiếp theo.

“Vấn đề ở chỗ người đứng tên chủ
quyền nhà trong hợp đồng, trước đây lúc mua nhà ký tên có hai người, Tằng Lam
và một người đàn ông tên Dương Mâu cùng sở hữu, cậu nói như vậy thể hiện điều
gì?” Sở Thần cố ý kéo dài âm cuối mà hỏi.

“Cô ấy muốn kết hôn?” Mạc Khiếu
Bạch như có điều suy nghĩ hỏi.

“Điều thú vị là chưa được mấy
ngày thì người đàn ông kia lại đến muốn đem toàn bộ căn nhà nhượng lại cho người
nữ, ha ha, bao gồm cả khoản tiền phải trả trong mười năm tới. Cậu nói, điều này
lại thể hiện cái gì?” Sở Thần cười.

“Đám cưới này không thành.” Mạc
Khiếu Bạch đột nhiên hiểu ra.

“Đúng vậy, mình đoán chắc là
như vậy, cho nên mới cho người đi điều tra cái người đàn ông tên là Dương Mâu
này, cũng là người đi du học về, lúc này đang làm chức quản lí nhỏ cho một công
ty nước ngoài, nghe nói hiện tại đang qua lại với một người phụ nữ ở bên ngoài.
Buồn cười nhất là, nơi anh ta và nữ tiến sĩ đặt tiệc cưới chính là ở lầu năm của
Phượng Cửu ngày đó lại vừa khéo cùng một ngày với đám cưới của cậu! Ha ha!” Sở
Thần đem toàn bộ bí mật khai ra hết, từ đầu đến cuối vô cùng sảng khoái.

“Kết hôn cùng một ngày với tớ?”
Mạc Khiếu Bạch ngẩn ra.

“Cho nên, cả hai người đều trước
ngày cưới một ngày chơi trò last single night, phụt, nhưng cậu thì cưới xong
thì li hôn rồi, cô ấy thì lại cưới không thành!” Sở Thần cười ha hả thành tiếng.

Thì ra là vậy. Nếu vậy tất cả đều
rõ ràng rồi. Tảng đá lớn đè nặng trước ngực Mạc Khiếu Bạch cuối cùng cũng được
nhấc ra, bị vị hôn phu bỏ rơi, đây mới là lí do thật sự Tằng Lam có mặt ở Zero.
Cho nên hôm đó cô mới một mình đứng trên đường nhìn phía đối diện mà khóc, có lẽ
cũng là do nguyên nhân này. Khó trách cô lại để ý đến chuyện kết hôn của anh đến

thế. Khóe miệng anh nhếch lên, khẽ cười một tiếng.

“Thế nào, đủ chấn động chưa? Cuối
cùng tớ cũng gỡ lại một ván, lần trước mất mặt vì chuyện thăm dò tin tức của cô
ấy, lần này xem như gỡ lại được rồi! Này, Tiểu Bạch, người phụ nữ như thế cậu
còn dám muốn không?” Sở Thần nhướng mày tự hào hỏi.

Mạc Khiếu Bạch vừa cười vừa vỗ
vỗ Sở Thần:

“Người anh em, anh đây kính cậu
một ly.” Nói rồi nâng ly lên chạm vào ly Sở Thần một cái, một hơi uống cạn.

Nhưng Cao Hưng lại là chuyện thế
nào? Anh đột nhiên lại không hiểu. Rõ ràng Cao Hưng đối với Tằng Lam có tính
chiếm hữu rất mạnh, nhưng rốt cuộc cậu ta có phải bạn trai hiện tại của Tằng
Lam hay không? Anh có thể cảm thấy được Tằng Lam đối với Cao Hưng không có chút
mâu thuẫn nào, thậm chí là có một loại tình cảm còn thân thiết hơn đối với Tần
Chinh. Anh lại càng không hiểu hai người họ thật ra có quan hệ gì.

“Này, người anh em tớ đây mang
đến cho cậu tin tức giá trị như thế này, dự án mới kia của cậu nếu có thể hái
ra tiền có phải cũng nên chia cho tớ một phần không? Mau nói cho tớ biết, chuột
bạch nhỏ làm thế nào hái ra tiền?” Sở Thần hỏi lớn.

Chuột bạch nhỏ, vật thí nghiệm.
Trong chốc lát anh hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Cao Hưng, thì ra vật thí
nghiệm mà tên tiểu tử kia nói đến chính là anh? Thì ra Cao Hưng có ý nói Mạc
Khiếu Bạch anh chẳng qua chỉ là vật thí nghiệm của Tằng Lam! Khó trách Tằng Lam
lại cùng anh chơi trò tình một đêm, anh tự nhiên lại biến thành con chuột bạch
nhỏ! Bàn tay vô thức nắm lại, các khớp xương nắm chặt đến phát ra tiếng răng rắc.

Sở Thần bị sự biến hóa của sắc
mặt Mạc Khiếu Bạch dọa cho một phen kinh hãi:

“Nha, người anh em, chuyện gì vậy?
Vừa nãy còn vui vẻ mà bây giờ sắc mặc lại dữ dằn thế này?”

“Cho tớ biết địa chỉ.” Mạc Khiếu
Bạch lạnh lùng hỏi.

“Địa chỉ gì? Cậu muốn địa chỉ của
nữ tiến sĩ kia sao? Thế nào, cậu vẫn chưa nản lòng, muốn vào nhà cướp sắc sao?”
Sở Thần kinh ngạc hỏi.

“Bớt nhiều lời đi, có cho hay
không?” Mạc Khiếu Bạch mất hết kiên nhẫn.

“Cho, cho, không cho thì làm
sao có kịch hay mà xem, hắc.” Sở Thần vui vẻ lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại:

“Nhìn xem, đã chuẩn bị sẵn cho cậu từ sớm rồi.”

Mạc Khiếu Bạch muốn nhận lấy điện
thoại thì tay Sở Thần lại dừng lại:

“Nhưng chúng ta nói rõ trước,
chuyện này là một mình cậu làm, đừng bao giờ khai ra Tần Khải, cũng đừng để cho
Quý Thù biết được, nếu không Tần Khải nhất định làm thịt tớ.”

Mạc Khiếu Bạch giật lấy chiếc
điện thoại, hoàn toàn không để ý đến lời Sở Thần. Ngẩn người nhìn địa chỉ mất nửa
phút, sau đó đứng dậy rời đi, dường như không nghe thấy tiếng gọi của Sở Thần ở
phía sau.

Thời điểm xe của Mạc Khiếu Bạch
chạy đến dưới nhà Tằng Lam, Cao Hưng vừa chuẩn bị rời khỏi. Đêm nay đối với Cao
Hưng mà nói thật giống một giấc mơ, hạnh phúc đến quá nhanh, cả người cậu như
muốn bay bổng. Cậu đường đường chính chính đưa Tằng Lam rời khỏi phòng thí nghiệm,
cùng đi ăn một bữa ăn Pháp kinh điển, sau đó đưa Tằng Lam về nhà, hai người lại
ở trong nhà nói chuyện rất lâu. Bầu không khí rất thân mật, giống như một đôi
tình nhân vậy.

Đây đều là yêu cầu của quân sư
Qúy Thù, đóng kịch thì phải đóng tới cùng. Loại người như Mạc Khiếu Bạch đâu dễ
gạt, nếu không mang từng chi tiết làm cho thật tốt thì anh ta tuyệt đối không
tin Tằng Lam và Cao Hưng thật sự là một đôi. Thành hay bại chỉ trong một động
tác, Tằng Lam cũng chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp. Cũng may cô và Cao Hưng vốn
đã thân, cho dù ở cùng một chỗ cũng không có chút ngượng ngùng nào, vì Cao Hưng
lúc nào cũng có những đề tài nói hoài không hết.

“Lam Lam, thật ra tớ không ngại
xả thân vì nghĩa, tối nay ở lại đây.” Cao Hưng cười hì hì nói.

Tằng Lam cũng cười:

“Cảm ơn đại nghĩa của cậu,
nhưng thôi đi, tớ sợ đến lúc thiếu nợ cậu nhiều quá bị mẹ cậu đòi nợ.”

“Mẹ tớ sao lại tìm cậu đồi nợ,
mẹ tớ thích cậu biết bao! Lam Lam, có vì cậu làm nhiều việc hơn nữa tớ cũng bằng
lòng, thật đó.” Cao Hưng đột nhiên tràn đầy tình cảm, giống như thú cưng nhỏ dụi
dụi lên vai cô.

Tằng Lam nhích người một cái, từ
sô pha đứng lên, nắm lấy cổ áo anh:

“Được, vậy bây giờ cậu vì tớ về
nhà nghĩ ngơi cho thật tốt, ngày mai đi tinh thần tỏa sáng mà đi làm.” Cô đã
quen với những lời nói miệng lưỡi trơn tru của Cao Hưng.

Cao Hưng bĩu môi, hai người
cùng xuống dưới lầu, mãi cho tới cánh cổng, Cao Hưng đều không nói chuyện.
Nhưng khi cậu mở cửa xe, đột nhiên lại xoay người, ôm lấy Tằng Lam:

“Tằng Lam. Cậu bây giờ có vui vẻ
không?”

Tằng Lam ngẩn người, vui vẻ?
Hình như đã lâu lắm rồi cô không nghĩ đến vấn đề này. Bắt đầu từ lúc nào vậy?
Cô cố ý cười nói:


“Thế nào, cậu là đặc phái viên
chương trình Đèn của vạn nhà [1]sao? Tớ đâu phải người già neo đơn.” Tằng Lam
nói hưng cũng không vùng thoát ra khỏi lòng Cao Hưng.

“Tằng Lam, cậu nên vui vẻ hơn nữa,
nhìn cậu thế này tớ rất đau lòng.” Cao Hưng tiếp tục nói một cách thâm tình.

Cô thì làm sao? Cô không phải rất
tốt sao? Nhưng không biết tại sao, nghe Cao Hưng nói, sóng mũi bỗng cay cay. Cô
hít một hơi, dùng sức vỗ lên lưng Cao Hưng một cái:

“Được rồi, ăn vụng đậu phụ còn
tìm lí do đậm chất Quỳnh Dao như thế làm gì?”

Tay Cao Hưng vuốt lưng Tằng
Lam, dịu dàng như vỗ về một con động vật nhỏ:

“Có lẽ tớ nghĩ nhiều quá, nhưng
Tằng Lam, nếu cậu cần tớ, tớ luôn ở bên cạnh cậu.”

Nếu cậu cần tớ, tớ sẽ luôn ở
bên cạnh cậu. Câu nói nghe thật quen tai, đầu cô chợt có chút đau, sau đó nhớ
ra trước đây rất lâu, người đàn ông tên Dương Mâu kia cũng từng nói với cô câu
nói này. Dương Mâu lúc đó để đầu đinh, đeo cặp mắt kính gọng đen, mặc chiếc sơ
mi kẻ sọc, áo lông khoác bên ngoài đã sần đến mức tạo thành những quả cầu nho
nhỏ, ánh mắt anh có chút không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng giọng nói lại dịu
dàng mà có lực đến thế. Cô nhớ lúc ấy cô đã cười nhưng không nói gì, chỉ là nắm
chặt lấy tay Dương Mâu. Sau đó hai người mười ngón đan vào nhau, cùng nhau nhìn
những là phong đỏ bay bay trong gió. Bầu trời lúc đó xanh vô cùng, không khí có
chút cảm giác lành lạnh. Cô vẫn nhớ khi hai bàn tay của họ nắm lấy nhau, lòng
bàn tay thật ấm áp.

“Tằng Lam, sao cậu lại khóc?”
Cao Hưng cuốn quýt dùng tay lau đi nước mắt của cô.

“A?” Cô giống như vừa tỉnh mộng,
có chút mất tự nhiên. Sau đó gượng cười: “Đều do cậu hại, cậu nhập vai đến thế
làm tớ cũng bị lôi vào kịch của Quỳnh Dao rồi, tớ lên nhà đây.”

“Tằng Lam, người đàn ông đó
không xứng để cậu phải khóc.” Cao Hưng hét lên sau lưng cô.

Tằng Lam cũng không rõ đây có
thể tính là một loại lưu luyến hay không, thật ra khoảng thời gian này cô rất
ít khi nghĩ đến Dương Mâu, dù cho nhớ đến cũng chỉ là phản xạ có điều kiện của
những mảnh kí ức vỡ vụn. Cô cảm thấy mình đã từ bỏ triệt để, nhưng trong đáy
lòng vẫn có chút không cam tâm nói không nên lời. Thí nghiệm tình một đêm của
cô đã thất bại, cô vẫn không hiểu được câu nói “Em không hiểu” của Dương Mâu là
có ý gì. Điều cô hiểu được là có một số chuyện lí trí không thể khống chế được.
Cô không phải là siêu nhân, nên không thể cưỡng cầu. Mỗi ngày cô đều bận rộn
như thế, cuộc sống vẫn là hai điểm nối thành một đường thẳng như cũ. Nhìn như
đơn điệu nhưng lại không hề như thế, vì sự nghiệp nghiên cứu của cô đã cho cô đủ
thách thức. Cho nên Dương Mâu đi rồi, cuộc sống của cô hoàn toàn không hề thay
đổi.

Mạc Khiếu Bạch đứng trong bóng
tối cách đó không xa, nhìn Tằng Lam một mình đi vào cửa lớn của căn hộ, trầm mặc
châm một điếu thuốc.

[1] Đèn của vạn nhà: Một chương
trình truyền hình của Trung Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui