Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Đã lâu, Thiên Anh mới có dịp
ngồi máy tính. Hôm nay rảnh, cô ngồi nhờ máy tính của chủ nhà một lúc.

Từ khi không có máy tính,
không có điện thoại dùng, cô như đứa “mù thông tin”. Như người của hàng ngàn
năm trước vào thời còn đóng khố.

Nick yahoo cô vừa sáng, lập
tức có tin nhắn gửi đến.

“Em
làm sim ngay rồi gọi vào số này cho anh không thì đừng trách” – Kèm theo tin
nhắn là một dãy số.

Đó
là dòng tin nhắn của Thiên Kỳ, từ khi cô sang Pháp, chưa một lần cô hỏi thăm
đến anh. Anh sốt ruột cực độ.

“Buzz.
Vâng anh.”


nhắn tin trả lời lại


mở hộp tin nhắn, có cả tin nhắn của Vy và mọi người khác. Mọi người vẫn quan
tâm cô, hằng ngày vẫn đều đặn gửi tin nhắn chúc cô một ngày mới tốt lành, thật
sự cô không kìm nổi lòng mình nữa mà bật khóc…

Nước
mắt dồn nén bao lâu nay đã vỡ òa trên khuôn mặt xinh đẹp đầy gian khổ.

“Tao
nhớ mày, Thiên Anh à.”

Dòng
tin nhắn “ướt át” mà “cảm động”của Vy gửi cho cô làm cô không khỏi xuýt xoa


Me too”


gửi lại dòng chát tiếp theo…

“Buzz
buzz.” Vy gửi cho cô hai cái buzz liền, thể hiện sự bất ngờ, sung sướng.

“Cuối
cùng mày cũng onl, dạo này sống thế nào? Vất vả không? Chắc không có ai bên
cạnh mày khổ lắm nhỉ? Học hành khó lắm không? Mày hợp với thời tiết bên đó
không? Nói tiếng Pháp thành thạo chưa?..........”

Vy
hỏi một tràng dài, bàn tay gõ phím hơn anh hùng…

“Mày
gõ mỏi không?” Thiên Anh chêu chọc

“Không
đùa đâu, trả lời tao đi” Vy bức xúc gửi cho Thiên Anh icon mặt mếu.

“Hi,
mọi việc ổn cả mà, mày và mọi người yên tâm đi”

“Mày
mà nói dối thì tao giết mày nhá”

“Ừ,
hi, cứ yên tâm đi”



Chát
được một lúc lâu, bàn tay gõ phím cũng đã mỏi rời đến nỗi không còn cảm giác.
Nhìn lên đồng hồ cũng đã đến giờ đi làm, Thiên Anh chát lại

“Thôi
tao đi làm đây, bye mày nhé”


“Cái
gì? Mày làm gì? Mày làm thêm bên đó hả? Con kia…”

“Mày
nghĩ gì? Tao đi làm bài tập”


là chát không nhìn thấy mặt, Thiên Anh có thể nói dối mà không sợ bị phát hiện.
Cô cười nhẹ rồi lặng lẽ out nick.


bên kia, Vy ngồi trước máy tính, nhìn vào cái nick mới out, lòng nặng trĩu,
không biết đến bao giờ cái nick đó mới sáng lên lần nữa đây. Cô muốn bay sang
Pháp “tống cổ” Thiên Anh về quá.

Haizz.
Cái con nhỏ cứng đầu này. Mày mà vất vả tao sẽ không tha cho mày đầu, đáng ghét
quá mà…

Công
việc của cô vẫn là lau dọn, cô luôn mệt mỏi nhất trong đám nhân viên lau dọn
bởi vì cô luôn chăm chỉ nhất và được nhiều người sai bảo vì nghĩ rằng cô luôn
ngây thơ, dễ lừa gạt và có tấm lòng cao
cả.

Đang
thu dọn, có tiếng gọi, giọng nói lạnh lùng của một cô gái phát ra, bất giác cô
lùi lại phía sau cứ như có phản xạ sẵn.

-
Lệ Băng, tôi có
thể nhờ cô một việc? – Endy lạnh lùng bước đến. Đáy mắt cô quản lý lạnh lùng
khó tả

-
Dạ?

-
Tôi muốn học cách
pha chế cocktail sling xanh dương từ cô.

-
Đó đâu phải sở
trường của em? Sao lại học em? – Cô thắc mắc hỏi

-
Không nói nhiều,
cô thích bị đuổi việc à? – Endy đe dọa

-
Dạ không. – Người
cô mềm nhũn nhìn Endy rồi lủi thủi theo sau Endy đến quầy pha chế.

Gương
mặt Endy lúc co lại, lúc giãn ra, ánh mắt không ngừng dõi theo từng hành động,
cử chỉ nhỏ của Thiên Anh.

-
Khó quá.! – Endy thốt
lên

-
Quản lý thử làm
đi, không khó đâu ạ?

-
Được rồi.

Endy
bắt tay vào làm. Cuối cùng cũng cho ra đời một ly cocktail đẹp mắt, nhưng không
biết hương vị có ra gì không.

-
Cô hãy nếm thử
giùm tôi xem giống của cô chưa?

-
Dạ vâng…


-
Giống chứ? – Endy
nóng lòng hỏi Thiên Anh trong khi cô đang nếm thử.

-
Dạ…không ạ? – Cô hơi
thấp giọng, sợ Endy quát tháo.

-
Cô pha cho tôi
một cốc nguyên đi. Nhanh nên.



Endy
bước vào phòng víp SA, trên tay bê một ly cocktail xanh dương đẹp lạ kì.

Khánh
Anh thưởng thức nó, cười nửa miệng với Endy

-
Có thật là cô pha
chế?

-
Dạ vâng…

Endy
lì mặt gật đầu, không nghĩ đến hậu quả của việc nói dối anh sẽ ra sao, cô chỉ
nghĩ cách để ghi điểm tốt trong mắt ông chủ là ok rồi.



-
Lệ Băng, sao bạn
trông có vẻ mệt mỏi thế? Có cần xin phép nghỉ không? – Châu San thấy Thiên Anh
mệt mỏi, nằm gục ở bàn, hốt hoảng ra hỏi thăm

-
Mình không sao,
nghỉ một lúc là được mà. – Cô cười, vuốt vuốt vài sợi tóc dính trên mặt

-
Nhưng bạn có vẻ
mệt lắm, thôi mình xin cho bạn nghỉ nha, bạn ốm thật thì chết. – Châu San lo
lắng

-
Đúng đó Lệ Băng,
em về nghỉ ngơi đi. Mọi việc bọn anh sẽ giúp mà. – Một tên khác bon chen vào

-
Thôi, hôm nay
hình như ông chủ có ở quán, em sợ mất cơ hội được gặp mặt ông chủ. – Thiên Anh
cười bịa lý do, thật sự thì gặp hay không đối với cô chẳng quan trọng, quan
trọng là cô đang kiếm tiền tự nuôi chính bản thân mình mà thôi.

Bên
ngoài, tiếng nhạc xập xình phá đảo thế giới ảo. Những tiếng cãi vã vang lên
khởi nguồn cho sự va chạm sắp tới.

Những
tên tóc xanh tóc đỏ ở đâu chui vào một cách vô duyên làm náo loạn cả quán bar. Tiếng
reo hò xung quanh như đang xem một liveshow của thần tượng. Tiếng đổ vỡ không
ngừng vang lên, đau đầu nhức óc. Nhìn đám người nhao nhao như ong vỡ tổ, ai
cũng nghĩ đến một thảm kịch chẳng lành. Đám nhân viên lau dọn cũng tò mò chạy
ra xem. Lướt qua mắt tất cả là ánh sáng lóe lên của thanh kiếm dài nhọn hoắc
khiến ai nấy đều rùng mình lui lại phía sau vài bước.

Bên
trong phòng vip SA. Khánh Anh quắc mắt lạnh lùng nhìn Endy làm cho một đợt giông
tố kéo về khiến cho tóc gáy của Endy dựng lên hàng loạt

-

Nếu tự tay cô pha
chế thật thì mang nguyên liệu vào đây, chỉ bảo tôi để tôi tự pha chế. Được chứ?

Anh
hỏi vì đã có hàm ý riêng, nhìn gương mặt nghiêm túc của anh mà lòng cô ả khẽ
run sợ.

Biết
ông chủ của mình nổi tiếng là ghét nói dối nhưng sao cô chẳng quan tâm đến cái
đó mà chỉ quan tâm đến “số điểm” mình sẽ nhận được từ tay anh. Cô lắp bắp không thành lời thì có cuộc gọi đến. Như
một tinh linh giải cứu cho mình, trong lòng cô vui như mở cờ, thầm cảm ơn ân
nhân đã gọi cho cô

-
Quản lý, bar xảy
ra đánh nhau.

-
Ok, tôi ra liền.

Endy
cúp máy, nói nhẹ với ông chủ của mình, Khánh Anh gật đầu rồi cũng ra ngoài xem
tình hình thế nào.

Lại
một lần nữa, cô gái ở màn hình điện thoại anh hiện lên rõ rệt, đập vào mắt Endy
là gương mặt Lệ Băng.

“Không
ai khác chính là Lệ Băng, không thể nào giống nhau y đúc như vậy. Dù sao Lệ
Băng cũng là người Việt Nam,
chẳng lẽ họ quen nhau sẵn từ trước, do sóng gió gì đó mà cô ta phải trốn đến
đây để né tránh anh. Chẳng lẽ có chuyện như vậy sao? Câu chuyện đó thích hợp
với những bộ phim trên truyền hình hơn là ngoài đời?” Vừa đi vừa nghĩ, đầu óc
Endy như rối tung cả lên.

Endy
xin phép Khánh Anh chạy đi trước, sợ Thiên Anh và Khánh Anh sẽ đụng mặt nhau
nên cô ả đã gọi Thiên Anh vào trong phòng nghỉ của những người lau dọn

-
Cô ở đây, đừng có
đi đâu. Lau dọn hết chỗ này cho tôi, ăn uống xong xong bày bừa vậy hả? – Endy kiếm
cớ

-
Dạ vâng… - Cô
không cãi, lặng lẽ làm theo lời quản lý



-
Ôi Lệ Băng ơi,
ông chủ xuất hiện kìa, ôi thiên thần kìa, ôi đẹp dã man…- Châu San đứng nói
nhảm một mình mà không biết người bạn của mình đã vào bên trong từ bao giờ. Lúc
cô quay lại mới chợt nhận ra mình đang tự kỉ - Ơ đâu rồi…

-
Có chuyện gì biến
ra ngoài kia giải quyết, đừng làm dơ bẩn chỗ này. – Tiếng nói lạnh lùng vô cảm
phát lên, tất cả nhìn theo hướng phát ra tiếng nói ấy, ánh mắt nào cũng trở nên
sợ hãi, có những người không hay luật đời mới nhìn người phát ra tiếng nói đó
bằng con mắt khinh khỉnh

-
Mày là ai? Liên
quan à? – Một tên chen vào nói, không nghĩ đến hậu quả của lời nói nông cạn
thiếu hiểu biết ấy. Chỉ đơn giản là lên mặt dạy đời nhằm tạo tiếng tăm lẫy lừng
hơn.

-
Chết đi. – Ánh mắt
cương quyết đến xoáy sâu vào tâm can người khác, ai cũng sợ hãi nhìn nhân vật
xấu sổ trước mắt. Thầm cầu trời sẽ đưa hắn về nơi an nghỉ cuối cùng một cách
gọn nhẹ mà không đau đớn.

*Rắc…đoàng…*

Anh
đưa tay phải rắn chắc của mình lên, nhanh gọn nắm vào cổ tay tên xấu số và bẻ
cái rắc, tiếng kêu của xương vỡ vụn thành ngàn mảnh. Không chần chừ thêm nữa,
tay trái của anh rút khẩu súng giắt bên trái thắt lưng là ra tay lạnh lùng dứt
khoát.

Tất
cả thi nhau đổ mồ hôi. Tiếng nhốn nháo đã tan biến, chỉ còn lại cái im lặng như
con dao giết người, im lặng đến nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy
tiếng va chạm rõ rệt

-
Còn thích gây

chuyện thì xuống đó nhé! – Anh lạnh lùng cầm khẩu súng chỉ xuống sàn nhà…bên
dưới có đất của Diêm Vương.

Tất
cả không ai bảo ai, nhanh chóng giải tán.

Một hậu trường còn lại là một
khổ cực của nhân viên lau dọn.

Khánh Anh vừa rời khỏi. Tiếng
bàn tán vang lên không ngừng như một cái chợ.

-
Ôi trời ơi, ông
chủ của chúng ta thật lạnh lùng và bá đạo, ra tay dứt khoát thật đấy…- Châu San
thể hiện bản năng “bà tám” của mình, đôi mắt chớp chớp liên tục

-
Câm mồm nếu không
muốn chết.! – Endy nghe tiếng, nói bằng giọng lạnh tanh, hất hằm về phía Châu
San khiến cô gái nhỏ im re. Bên ngoài sợ sệt thế nhưng bên trong Châu San không
ngừng chửi rủa cô quản lý khắt khe và độc đoán. Khiến cô ghét cay ghét đắng.

-
Ông chủ, ông quay
lại bar làm gì?

Endy lên tiếng khi thấy Khánh
Anh quay lại, cô ả sợ sệt hơi liếc về phía Thiên Anh đang cặm cụi thu dọn đống
đổ vỡ dưới đất.

-
Tôi còn chưa được
cô dạy pha chế nên chưa thể về.! – Anh nói với nụ cười nửa miệng đầy ma mị rồi
đút tay vào túi ngão nghệ bước vào trong…

Thiên
Anh và Châu San vừa lau dọn vừa chơi đố vui với nhau để cho quên đi cái mệt mỏi
đang hoành hành trong người.

-
Ha ha, Lệ Băng
à? Bạn lại thua mình rồi…- Châu San vui
quá đến nỗi du Thiên Anh về phía trước, làm cô mất đà va vào một thân ảnh cao
lớn đầy chất quí tộc. Mùi nước hoa quen thuộc xộc thẳng vào mũi Thiên Anh làm
cô cay mắt như muốn khóc, cô đang nghĩ về gì? Mà sao nước mắt cô lại rơi…

Bàn
tay lạnh lẽo đỡ người cô dậy, tránh không cho cô ngã xuống. Nụ cười anh bất
giác bật lên, vui mừng, hạnh phúc.

-
Vĩnh Thiên Anh…

Anh
gọi cả họ tên của cô khiến cô chao đảo. Đúng là anh sao? Sao anh lại ở đây?
Chẳng phải anh đang vui vẻ ở nơi đó sao? Sao anh xuất hiện vào lúc này, tại
thời điểm này, tại thời điểm mà em đã dần quên đi anh…


vẫn nhớ mùi nước hoa anh yêu thích, vừa ngã vào lòng anh, cô đã nhận ra mùi
nước hoa ấy. Bàn tay anh lạnh lẽo vì đã lâu anh chưa được nắm lấy tay ai.

-
Lệ Băng, bạn có
sao không? Mình xin lỗi…- Châu San chạy đến, bắt gặp gương mặt của ông chủ, cô
rối rít lên tiếng

-
Ôi, ông chủ, tôi
xin lỗi, tôi không cố ý đẩy bạn ấy vào người ông, tôi đáng chết.!

-
Không sao? Thật
sự thì tôi phải cảm ơn cô. – Anh nhìn Châu San một cái rồi nhìn vào thân hình
nhỏ bé anh đang ôm không buông kia, Châu San ngạc nhiên vì thấy ông chủ mình
đang ôm cô nhân viên thật chặt, như sợ vụt mất vậy.

-
Tìm em…anh phải
tìm rất lâu…- Anh nói rồi lôi cô ra ngoài, không quên nở nụ cười sung sướng.


vậy? Cô ta lại là người yêu của ông chủ thật sao? Ai có thể ngờ đến chứ? Vậy
chẳng lẽ từ trước đến nay mình đã hung dữ với “bà chủ” sao…???

Endy lặng nhìn Khánh Anh kéo
Thiên Anh ra khỏi bar, nước mắt rơi lã chã. Châu San vẫn chưa hiểu chuyện gì
đang xảy ra. Ôi kìa…ông chủ không tức giận mà còn cảm ơn cô nữa. Thật là chuyện
lạ thế giới đó nha…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận