Sau
khi học bài xong. Thiên Anh lại đi làm.
Quán
bar hôm nay khác với mọi ngày, náo nhiệt và trịnh trọng hơn rất nhiều. Người
qua lại như chong chóng xoay khi trời nổi gió. Không ngừng.
Những
cánh cửa cảm ứng mở ra đóng vào liên tục, cứ thế diễn ra một lúc khá lâu.
Thiên
Anh không lưu tâm mà đi thẳng vào công việc của mình.
-
Nghe quản lý nói hôm nay ông chủ sẽ ghé vào bar đó, mọi người lau dọn thật sạch
sẽ vào nhé.! – “Đội trưởng đội lau dọn” lên tiếng, vỗ vỗ tay kêu mọi người lại
tập trung.
-
Ôi, mong là hôm
nay tôi sẽ được ngắm dung nhan trời tạc của ông chủ.! – Một cô phục vụ đứng
cạnh hô hoán, hai tay chắp vào nhau, ánh mắt lung linh muôn vàn ngôi sao. Cả
đám khẽ rùng mình nhìn cô gái
-
Cô cứ cẩn thận
ngắm như nào đừng để xuống minh ti là được – Một người khác chen vào. Cô gái đó
khẽ cười ngu ngơ
-
Minh ti là đâu
vậy huynh?
-
Là âm phủ đó cô
nương.
Cô
gái đó sợ sệt rồi không nói thêm gì
-
Mọi người nhớ hết
cả chưa? Cẩn thận và gọn gàng nhé!- Đội trưởng hô lại
-
Dạ vâng…- Âu đồng
thanh rồi giải tán, mỗi người một công việc của mình.
-
Thiên Anh, bàn số
07 cạnh sàn nhảy khách đã về, em ra thu dọn nhé.! - Đội trưởng yêu cầu
-
Dạ vâng, không
thành vấn đề. – Cô cười rồi xung phong ra trận. Trên tay cô cầm một cái khăn
lau mềm và một khay inlox hình chữ nhật. Cô nhanh tay thu dọn mọi thứ trên bàn,
phía dưới chân bàn còn có cả những mảnh vỡ của những ly rượu bằng sành. Cô cẩn
thận nhặt hết sạch. Đang cặm cụi nhặt thì có người đi qua va vào cô khiến cô sơ
ý đâm miếng sành vào tay, cô không nói gì, không trách cứ gì nhưng cái người
đâm vào cô lại kiếm cớ gây chuyện
-
Này, nhân viên
mới, cô không để ý một chút được sao? Ngồi giữa lối đi như vậy mà coi được à?
Lại còn sơ ý để chảy máu tay nữa chứ? Muốn kiếm sự quan tâm của mấy anh à? – Cô
gái đó cũng là nhân viên lau dọn, đem lòng ghen ghét Thiên Anh từ lâu vì cô mới
vào làm nhưng đã được nhận sự quan tâm chăm sóc đặc biệt từ phía mọi người. Cô ta
gato cũng là điều đương nhiên
-
Tôi không có.! –
Thiên Anh nói gọn, không thèm nhìn vào ánh mắt kia một cái, cô lại thu dọn rồi
nhanh chóng đứng lên làm cho nhỏ kia tức hộc máu mồm.
Thiên
Anh bê đồ vào trong, bàn tay trái có ngón đang chảy máu. Miếng mảnh sành này
sắc thật đấy, sắc như ánh mắt ai đó nhìn cô mỗi khi cô mắc sai lầm vậy. Cô hơi
đau nhưng vẫn cố chịu.
-
Này. Châu Lệ
Băng, sao bạn lại bị chảy máu vậy? – Một cô gái xinh đẹp chạy đến, nâng niu
ngón tay trỏ của cô, hỏi han
-
Mình hơi sơ ý
thôi, còn đâu không sao cả? – Cô cười nhìn cô gái trước mặt.
-
Lệ Băng, Châu
San, hai em không làm việc đi mà còn đứng đấy nói chuyện – Đội trưởng khẽ nhắc
nhở
-
Dạ, Lệ Băng bị
chảy máu, em hỏi thăm một lát – Châu San cười cười
-
Vậy hả? Lệ Băng,
em không sao chứ? – Anh ta nhanh nhảu chạy đến hỏi thăm
-
Dạ em không? –
Thiên Anh cười méo mó, một vết thương nhỏ nhoi mà mọi người quan tâm cô đến như
vậy, cô cảm thấy bớt đi một phần cô đơn rất lớn trong trái tim mình.
Cô
gái mang tên Dương Châu San luôn mỉm cười với cô và quan tâm cô, như người bạn
thân lâu năm. Châu San cũng là học sinh du học Pháp, bằng tuổi cô nhưng học
khác lớp. Hai người quen nhau trong bar. Châu San cũng làm việc thêm ở đây để
kiếm tiền trang trải y như Thiên Anh vậy.
Cùng
hoàn cảnh nên hai người ngày càng thân hơn. Và Thiên Anh cũng coi Châu San như
người bạn thân tri kỉ của mình những năm tháng cực nhọc bên nước bạn.
Thiên
Anh được nghỉ ngơi một lúc. Châu San cũng nghỉ theo, hai người ngồi buôn chuyện
với nhau bằng tiếng Việt
Là
người con của Trung Hoa nhưng khả năng nói bằng tiếng Việt như gió của Châu San
làm cho Thiên Anh bái phục. Giọng nói kéo dài của Châu San hết sức dễ thương
khiến cho Thiên Anh cười suốt.
-
Không biết diện
mạo ông chủ ra sao đây? Tò mò quá đấy ! – Châu San lên tiếng. Hai tay ngúng
nguẩy mái tóc mượt mà
-
Hi mọi người bảo
đẹp lắm, đẹp như trời tạc đó, hihi – Thiên Anh cười, cô cũng mong được gặp ông
chủ của mình lắm.
-
Thế nên ai cũng
muốn chiêm ngưỡng, nhưng không biết tầng lớp thấp như chúng ta có thể gặp được
ông chủ không nhỉ? Chắc không đâu, nghe nói đến cả quản lý Endy còn chưa được
gặp mặt ông chủ cơ mà – Châu San giật giật vài sợi tóc, vô tư nói
-
Nếu không được
gặp thì cũng thôi chứ, việc chính của chúng ta là thu dọn, cứ hoàn thành tốt
nhiệm vụ của mình là ok rồi – Thiên Anh cười, xoa xoa chỗ đau
Hai người ngồi tám lúc lâu
cũng phải đứng dậy đi làm, ngồi lâu bị trừ lương là cái chắc.
-
Châu Lệ Băng, em
có biết pha chế cocktail không? Ra đây anh nhờ chút – Một người bên tổ pha chế
gọi Thiên Anh
-
Dạ, pha chế hả?
Em biết sơ sơ thôi. – Cô chạy đến bàn pha chế
-
Ừ, ông chủ sắp
đến nơi rồi, một mình anh làm không kịp, mấy người kia được điều đi điều chỉnh
nhạc với bày rượu rồi, em giúp anh tẹo
nha – Anh ta thỉnh cầu, nở nụ cười tươi rói
-
Dạ vâng. – Thiên Anh
cười thân thiện rồi chăm chú nghe anh chỉ bảo. Không lâu sau cô cũng bắt tay
vào pha chê, vì kiến thức sẵn có của cô nên pha chế đối với cô cũng không thành
vấn đề.
Bận
rộn xay nhuyễn hoa quả và xay đá, mùi rượu vodka thoang thoảng bên cánh mũi
khiến con người ta mê mẩn. Thiên Anh vừa làm vừa nghĩ cách trang trí sao cho
đẹp. Cuối cùng nhưng ly cocktail đẹp mắt đã ra đời
Cô
nhìn thành quả của mình mà khẽ cười, chả biết thưởng thức sẽ ra sao, cô sợ
không ra gì thì rắc rối to.
-
Em giỏi thật đấy –
Anh kia tấm tắc khen ngợi
-
Em không biết
thưởng thức sẽ ra sao?
-
Yên tâm, sẽ ngon
mà.
Những
ly cocktail xanh đỏ đặt trên bàn theo từng hàng một, đẹp mê mẩn lòng người. Mùi
thơm xen lẫn mùi cay cay của rượu phả vào không trung, nhìn thấy chỉ muốn hớp
một ngụm thưởng thức.
-
Được rồi, nhờ em
bê vào phòng vip SA cho anh, gọi thêm vài người giúp anh nhé! – Nở nụ cười
tươi, anh nhìn Thiên Anh nói
-
Em không biết
phòng đó ở đâu? – Cô cười gãi đầu thắc mắc
-
Em đi thẳng vào
hướng phòng vip 1 rồi rẽ trái, phòng cuối cùng có cửa màu bạc, trên cửa khắc
chữ SA to tướng đấy.
-
Dạ vâng…
…
…
Một
lúc sau. Cánh cửa cảm ứng sang trọng của bar từ từ mở ra, bước vào là một thanh
niên cao lớn. Khuôn mặt đẹp như tạc toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ. Không gian
xung quanh như nín thở, người trong bar nép gọn vào hai phía nhường cho bước
chân ấy tiến vào trong. Anh đi đến đâu, không gian bị đè nén đến đó, tất cả như
đông cứng như băng hà ngoài bắc cực. Nhân viên nữ được chứng kiến ông chủ của
mình lần đầu tiên mà không ngừng đổ lên đổ xuống. Ai nấy đều trầm trồ khen
ngợi, mắt ánh lên hình trái tim to bản nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài
không thì chết chắc.
Lúc
đó, Thiên Anh đang bưng đồ vào trong phòng vip SA lên không được tận mắt chứng
kiến ông chủ của mình.
Dương
Châu San mím môi thật chặt kiềm chế tính “hám trai” trong lòng mình, nếu không kiềm chế nổi thảm
nào cô cũng hét ầm lên.
Anh
vẫn từ tốn bước vào.
Một
bước…
Hai
bước…
Bước
chân kiêu ngạo, chiếc nhẫn, vòng cổ và khuyên tai bọ cạp ánh lên vẻ sang trọng
và đáng sợ.
Bước
chân ấy tiến thẳng vào phòng vip SA, mang một tảng băng lớn vào cùng.
-
Xong…- Thiên Anh
phủi phủi hai tay vào nhau, đứng dậy nhìn lại thành quả của mình một lần nữa
rồi khẽ mở cửa bước ra. Ở phòng bên cạnh, có tiếng gọi phục vụ reo réo, Thiên
Anh rẽ thẳng vào trong đó luôn, vừa lúc Thiên Anh mở cửa và bước vào thì ông
chủ của cô cũng bước đến. Cái bóng nhỏ xinh xinh lướt qua nhanh như một cơn
gió, anh khẽ nhìn rồi quay mặt đi, gương mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc.
Quen
thuộc quá?
Lẽ
nào là em…!
Nhưng…
Em
ở đây làm gì?
Vứt
bỏ mọi suy nghĩ, Khánh Anh bước vào trong.
Phải chăng anh và cô đã hết duyên nên hai người ở cạnh nhau gần như vậy mà không cảm nhận được.
Endy
đi phía sau anh, kìm chế mãi mới không thốt lên rằng : ông chủ thật đẹp
Lần
đầu tiên được đi gần ông chủ như này, Endy cảm thấy vui sướng vô cùng, nhưng
không tránh khỏi áp lực và sợ sệt
-
Mừng ông chủ đã
ghé vào bar. – Cả đám nhân viên cúi đầu cái rụp và đồng thanh chào
Anh
chỉ gật đầu không nói gì. Màu đen của căn phòng được lé sáng bởi mọi ánh đèn
mập mờ.
-
Ông chủ, ngài thử
uống loại cocktail mới này xem. – Endy cười tươi, khẽ bưng lên một ly cocktail màu
xanh da trời, được trang trí đẹp đẽ bắt mắt
Anh
gật đầu rồi đưa tay với lấy. Anh uống một ngụm. Cái vị cay cay bay vào trong
họng, cảm giác thoải mái đến kinh người. Uống thêm ngụm nữa, cái mát lạnh của
ly cocktail làm anh như tan chảy.
-
Ai pha? – Đặt ly cocktail
xuống khẽ nhếch môi hỏi
Thấy
anh có vẻ rất thích, Endy mỉm cười nói
-
Dạ. Là em
Anh
nghiêng đầu nhìn Endy, khen ngợi
-
Rất được.
Cô
cười sung sướng, thế là đã ghi điểm được trong mắt ông chủ.
…
*Bốp….chát…*
Tiếng
va chạm da thịt kêu lên rõ rệt, tiếng nhạc sập sình mở nhỏ hơn.
-
Xinh đẹp như vậy
mà không phục vụ cho hẳn hoi được sao? – Tiếng rít qua từng kẽ răng của một
người đàn ông trung niên vang lên, bàn tay thô ráp tát mạnh vào mặt Thiên Anh
Cô
đau rát đánh rơi ly rượu xanh trên tay, hai tay ôm lấy mặt. Cô không khóc, vẫn
nở nụ cười
-
Nhiệm vụ của tôi
là lau dọn chứ không phải phục vụ kiểu đó.!
Bảo
cô làm gì thì cô có thể làm nhưng riêng việc ngồi đó để người khác sờ soạng, âu
yếm và vứt vào váy cô một cục tiền cô không làm được. Cô không bao giờ bán rẻ
thân mình để nhận được một số tiền phi lí
-
Ác đấy, gọi quản
lý của mày vào đây cho ông…- Tên đó hét ầm lên, đập chai rượu xuống đất, mùi
rượu sộc lên đến tận mũi, khó chịu. Tiếng vỡ vụn làm cho không gian như bị xé
toạc ra…
Một
số cô gái khác đang trong vòng tay vài tên kia khẽ rùng mình. Một lúc sau Endy
có mặt vì nhận được điện thoại từ phục vụ của mình. Cô nhăn nhó chạy qua phòng
vip 03 ngay bên cạnh phòng vip SA.
-
Có chuyện gì vậy?
– Endy lạnh lùng tiếng, nhìn chằm chằm vào Thiên Anh, hơi có phần bức xúc nhưng
trước mặt khách cô ta cố gắng kìm chế.
-
Đây là phục vụ
hay gì? – Tên kia thét lớn
-
Phục vụ.! – Endy đáp
lạnh lùng
-
Vậy sao không
phục vụ nổi tôi?
-
Vâng, tôi sẽ chỉ
bảo nhân viên lại. Giờ tôi sẽ gọi người khác vào, ông đừng nóng vội – Endy xuống
giọng như giảng hòa rồi lôi xuyền xuệch Thiên
Anh ra ngoài trách móc
-
Cô làm việc kiểu
đó hả ?
-
Em chỉ lau dọn
chứ đâu phải phục vụ như con đ*** vậy ạ? – Thiên Anh hơi bức xúc
-
Lần sau mà cô còn
thế đừng trách tôi. – Endy nói rồi mau chóng quay trở lại phòng vip SA.
…
-
Lại có chuyện
sao? – Khánh Anh khẽ chau mày lên hỏi
-
Dạ, nhân viên mới
gây chuyện thôi ạ?
-
Nhân viên mới? Từ
bao giờ có kiểu tuyển thêm nhân viên mới vậy? – Khánh Anh lạnh tanh hỏi, ánh
mắt đáng sợ làm Endy như chết lặng, tóc gáy rựng lên hơn cây trong rừng
-
Dạ? Tại nhu cầu
của khách ngày càng tăng nên…mà nhân viên đó cũng là người Việt Nam giống ông
chủ đó ạ.! – Endy chuyển chủ đề
-
Tên? – Anh nhíu
mày, hi vọng gì đó, rồi lại dập tắt luôn không suy nghĩ nữa.
-
Châu Lệ Băng. –
Endy nói.
Suy
nghĩ trong anh chắc sai, anh khẽ lắc đầu, thầm cười nhạt.
-
Cô ta vừa đắc tội
với một số vị khách phòng vip 03… – Endy nói chưa xong thì…
-
Đừng nói nhiều,
tôi quan tâm sao? – Khánh Anh ngắt lời Endy một cách nhẫn tâm. Endy im bặt
không dám nói thêm gì.
…
Tại
phòng nghỉ ngơi của nhân viên
-
Sao sao…sao sao…ông…ông
chủ…lại lại đẹp…đến như như vậy…cơ chứ…chết rồi…tôi…say nắng…rồi rồi…- Dương
Châu San lắp lắp nói, cái tính “hám trai”
nổi lên rõ rệt
-
Thôi đi cô nương,
cô không với được đến người ta đâu. – Một chàng trai khác xen vào
-
Làm tụt hứng
người khác là tốt sao? – Châu San lườm tên kia rồi ngúng nguẩy chạy đến chỗ
Thiên Anh ngồi và toe toét cười nói
-
Lệ Băng. Vừa nãy
bạn nhìn ông chủ chưa?
-
Mình chưa. – Cô lắc
đầu vẻ tiếc nuối
-
Uôi uôi…tiếc quá
chứ nị, ông chủ đẹp lắm, ôi mình yêu mất rồi…- Châu San đưa tay chắp lên trời
khẽ nhún người nói.
Thiên
Anh ngơ ngác nhìn hành động của Châu San mà thở dài.
Không
biết, ông chủ đẹp cỡ nào. Cỡ anh ấy không nhỉ?
Đấy.
Cô lại nhớ đến anh rồi. Cô khẽ lắc đầu rồi bật cười ngốc nghếch.
Đến
giờ về, cô thu dọn nhanh chóng rồi ra về, hôm nay về muộn hơn mọi khi hơn 1
tiếng, chả biết có được tăng tiền lương không.
Về
đến phòng trọ, ngôi nhà của chủ vẫn bật đèn, hơn nửa đêm rồi cơ mà. 3h rồi mà
đèn vẫn sáng trưng, họ không đi nghỉ đi còn làm gì vậy?
Cô
không quan tâm, lặng lẽ đi lên phòng của mình. Bước qua phòng khách, cô nghe
thấy tiếng đổ vỡ.
Ầy.
Nhà người ta đang cãi nhau thì phải. Đúng là cô không nên quan tâm rồi.
Căn
phòng nhỏ bé khẽ hiện ra trước mặt, cô mệt mỏi tắm rửa rồi lên giường đi ngủ để
kịp cho giờ học sáng mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...