Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

- Con Thiên Anh – Yun bặm môi nói, nhỏ và Hữu Tuệ đang đi lượn xung quanh thành phố thì gặp Thiên Anh ở cửa hàng bán tạp hoá

- Gì, sao tự gọi mình là con thế - Hữu Tuệ chưa nhìn thấy Thiên Anh nên hơi ngạc nhiên thành ra hỏi 1 câu hơi ngu

- Ko, tao đang nói con Vĩnh Thiên Anh cơ – Yun hất mặt về phía T.Anh đang đứng

- Thì sao? Định làm gì nó ak?

- Doạ phát – Yun cười nửa miệng và chăm chú nhìn T.Anh cho đến khi T.Anh rời khỏi cửa hàng với 1 túi đồ

- Xem đây – Yun khởi động động cơ và lái nhanh như 1 cơn gió ko rõ tốc độ, nhỏ ko thèm nhìn trước nhìn sau mà cứ thế lao vun vút đến phía T.Anh. Tiếng rú của ô tô làm T.Anh quay đầu lại thì thấy 1 chiếc ô tô đang lao về phía mình như mất kiểm soát. Chỉ còn 1 mét là cô đi đời ngay nhưng chiếc ô tô đó là quẹo phải tạo với lề đường 1 lực ma sát lớn như muốn nổ tung , T.Anh bị va nhẹ nên hơi chao đảo ngã xuống lòng đường, tim cô vẫn đang đập thình thịch, bàn tay phải quệt mạnh vào mặt đường bê tông nên xước chút xíu nhưng rất đau và rát…

- Thấy thế nào ? – Yun đắc ý lái xe lao vun vút trên đường cao tốc

- Mày làm mặt nó sợ ko còn 1 giọt máu – Hữu Tuệ hùa theo trò đùa của Yun và cười khả ố

- Hạng người vậy mà làm bạn gái anh Khánh đúng thật là…ko chấp nhận được – Yun tặc lưỡi

- Đã rồi sao? Nhanh vậy? Giờ tao mới biết đó – Hữu Tuệ nói với giọng điệu ngạc nhiên

- Thì tao cũng mới biết lúc tan học sáng nay , định chơi tao đây mà, lần này đừng hòng sống yên với Vương Thiên Anh này – Yun nói rồi đạp ga mạnh hơn nữa như muốn bay theo gió và….xuống gặp bác Vương luôn.

………..

- AAA, bố về đến đâu rồi ạ, có cần con ra đón ko? – T.Anh vui mừng nói như hét vào điện thoại, ruột gan cô như múa cả lên khi nhận được cuộc đt từ bố cô

- Bố về gần đến nơi rồi – ông cười nhưng ko chân thành cho lắm


- Vâng, bố về sớm, con nấu bữa tối rồi gọi luôn cả anh hai đến, con cúp máy chuẩn bị bữa tối cho 2 người đây – cô vui vẻ rồi đợi một câu “ ừ “ của bố rồi mới cúp máy, T.Anh lon ton chạy vào bếp vừa chạy vừa gọi đến báo cho Thiên Kỳ, cô đang rất vui mà quên mất anh Kỳ đang giận cô rất nhiều vì chuyện cô với Khánh Anh.

-………- T.Anh gọi cho Thiên Kỳ mà mãi anh mới bắt máy, cô nghĩ đơn giản là anh bận chứ đâu nghĩ đến chuyện khác, nhưng rồi sau đó anh cũng bắt máy, ko để anh nói gì cô đã làm 1 tràng dài rồi cúp máy, cô tin anh hai sẽ đến ko cần cô năn nỉ

Cô vừa nấu ăn vừa tập trung nghĩ, chắc bố cô sẽ đến sớm hơn anh Kỳ nhưng….

- Băng....em nấu chưa xong ? – T.Kỳ ko cần ấn chuông vì cổng đã mở toang hoang sẵn

- Anh hai, anh đến rồi hả? Anh ra kia ngồi đi, em sắp xong rồi – cô cười tươi rói

Thiên Kỳ để ý tay Thiên Anh có dán tri trít Ergo

- Tay em bị sao?

- Dạ ko sao đâu anh, em va chạm chút thôi ý mà, anh ra kia ngồi chờ đi…

Một lúc sau, có tiếng gọi phát ra từ bên ngoài, chính xác đó là tiếng khàn khàn của đàn ông và chính xác hơn nữa đó chính là bố hai người, người bố mà bao lâu T.Anh luôn mong được sống chung, cô đã thiếu tình thương của mẹ nên cô dành hết yêu thương nơi bố.

- Thiên Anh, Thiên Kỳ…..

- Anh hai, bố về đến rồi kìa – cô sung sướng reo lên. Thiên Kỳ cũng ko ngờ là T.Anh lại vui đến như thế và anh cũng ko biết trước được cô sẽ vui được bao lâu khi bố cô – ông Thiên Trí cũng là một người rất hận ông Khánh Đường – bố của Khánh Anh vì trong suốt thời gian ông trí làm việc cho tổ chức của ông Đường luôn bị ông ta làm khó vả lại c.ty Welsa bên Mỹ đang phát triển vươn tầm thế giới có khả năng vượt được c.ty của ông Đường nên lần này về nước chủ yếu ko phải vì Thiên Anh mà vì 1 lý do khác.

- Bố, cuối cùng bố đã về - T.Anh chạy đến ôm ông , cười giòn tan như 1 đứa trẻ lên 3

- Ừ - ông gật đầu cho qua rồi nói tiếp – bố lên tắm cái đã, con chuẩn bị cơm đi xong bố xuống liền


- Dạ vâng…

…………

…………

- Sắp tới công ty Anh Vương sẽ ký hợp đồng cho xây dựng công trình Hanan bên Mỹ với c.ty Welsa, cha muốn con về nhận dự án này và hoàn thiện nó – cha của Hoàng trình bày ý muốn của mình qua đt cho Hoàng biết

- Con em của con đâu? Nó quản lý c.ty kia mà, con liên quan à? – Hoàng ko muốn tham gia bất kì thủ tục hay hợp đồng j trong c.ty, những thứ đó chỉ đem đến rắc rối và phiền toái, đang tuổi ăn chơi nên anh ko muốn đâm đầu vào công việc làm gì cho mệt người

- Nó ko dày dặn kinh nghiệm bằng con vả lại con rất am hiểu về mấy thứ liên quan đến xây dựng nhà đất như thế này

- Con ko thích, con bận học lắm

- Lần này lợi nhuận sẽ cao, c.ty sẽ phát triển hơn, có lợi cho cả đôi bên, con ko làm nhỡ c.ty có chuyện thì tính sao?

- Bố cứ giao cho con Thiên Anh ấy, có gì con trợ giúp nó là được

- Vậy cũng được, có gì hai anh em chỉ bảo nhau, dự án lần này rất quan trọng, cơ hội ngàn năm có một, hai đứa đừng để hỏng

- Vâng…

……


Hoàng cúp máy rồi lăn ra ghế thở dài

- Lại có chuyện à? – Khánh Anh hỏi han

- Cha tao muốn tao về nhận dự án xây dựng công trình Hanan với c.ty Welsa bên Mỹ

- Welsa? – Khánh Anh nhắc lại cái tên ấy, hình như anh đang nghĩ ra 1 thứ j đó

- Ừ, sao?

- Hình như đó là c.ty của cha Thiên Anh

- À, cái c.ty lần trước bọn mình đến Francisicođó sao? À ừ, giờ mới nhớ ra

- Ừ……K.Anh đang định nói gì đó thì chuông dt anh reo lên - Ừ, đến ngay

- Thôi tao ra ngoài có chút việc – Khánh Anh nói rồi cầm lấy chiếc áo khoác đen vắt ở ghế và đi

- Tối này đi đâu? – Hoàng hỏi vọng theo, biết là ko có câu trả lời nhưng Hoàng cứ tiện mồm hỏi, quan tâm tẹo chứ !!

….

- Lần này bố ở lại lâu ko? - T.Anh hỏi

- Cũng chưa biết được, chắc vài tuần thôi – ông Trí trả lời

- Thế bố ở lại đây hay ở với anh Kỳ - cô hỏi tiếp

- Chắc ở lại đây, ở đây gần với c.ty Anh Vương hơn – ông nói với T.Anh và cũng hơi nhìn T.Kỳ, gương mặt ấy khiến ông hơi xót xa, ông thương T.Kỳ nhất nhà, thương hơn cả T.Anh có thể nói là nhiều

- T.Kỳ, con ko định phẫu thuật mặt sao? – ông hỏi


Nghe thấy câu hỏi ấy, ko chỉ T.Kỳ ngừng ăn mà cả T.Anh cũng ngừng theo

- Bao giờ con phải thấy thằng đó có gương mặt như này thì con mới….- T.Kỳ siết mạnh bát cơm như siết mạnh đôi tay kẻ thù

- Cha ủng hộ con, có gì thì cứ nhờ - ông nói

T.Kỳ có hơi quay sang nhìn T.Anh, mặt cô hơi đỏ và khó chịu nhưng biết làm sao bây giờ, cô cứ nghĩ bữa cơm này sẽ ngon lắm nhưng giờ cô ko nuốt trôi nữa, cô nhớ Khánh Anh và cô cũng lo lắng cho anh nhiều lắm.

- Bố và anh ăn đi, nguội hết rồi – T.Anh cố nặn ra cho mình 1 nụ cười để ăn tiếp.

- Thiên Anh, nếu cha cấm con qua lại với thằng Kevin đó thì con sẽ tính sao? – ông hỏi

- Kevin nào cơ ạ? – cô vô tình hỏi và trong đầu cô nhớ đến ngay và biết ông đang muốn nhắc đến Khánh Anh – à, anh Khánh Anh ý ạ?

- Khánh Anh? - ông hơi nghiêng người vì ông chưa được nghe qua cái tên này trong giang hồ

- Khánh Anh là tên thật của Kevin – T.Kỳ giải thích

- Hai người…- T.Anh nói đứt đoạn

- Sao? Trả lời đi, con sẽ tính sao? – ông hỏi như dồn cô vào bước đường cùng

- Con…con ko biết

- Thật là…- ông lắc đầu, nhìn ông có vẻ buồn buồn ( ảo ạ ) nên T.Anh cũng hơi chạnh lòng , cô thấy ko gian như bị đè nén đến ngạt thở nên đã xin phép ra ngoài

….

Màn đêm bao phủ 1 màu lạnh lẽo, hôm nay bầu trời ít sao, hầu như là ko có, chỉ vẻn vẹn 1 màu đen nhuốm đầy tâm trạng, màu đen ấy như nuốt trọng bóng dáng nhỏ bé cô độc của 1 cô gái, cô đang khó xử trước tình thân và tình yêu, trước câu hỏi của cha mình, làm sao từ bỏ người đó khi cô đang quá yêu và làm sao cô có thể từ bỏ cha và anh khi cô họ rất đỗi quan trọng với cô. Cô muốn 1 lời khuyên của ông trời, cớ sao họ phải hỏi những câu hỏi mà cô ko muốn tl như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui