Ngạn Kiệt cứ thế biến mất trong biển người một cách bất thình lình như vậy.
Đại diện kinh doanh của nhãn hiệu rượu vang Pháp kia đã là một người khác từ năm ngoái, số điện thoại của Ngạn Kiệt đã hủy từ sau tết dương lịch.
Bằng trí nhớ của mình, Đồng Duyệt tìm đường tới được khu chung cư sang trọng kia, quản lý chung cư nói với cô trong khu này không có chủ nhà nào tên là Vi Ngạn Kiệt cả, trong danh sách người thuê nhà cũng không có cái tên này.
Đồng Duyệt gọi điện cho Kiều Khả Hân hỏi trước khi Ngạn Kiệt chia tay, cô ta đến Thượng Hải cùng Ngạn Kiệt ở đâu, Ngạn Kiệt làm công việc gì, Kiều Khả Hân ấp a ấp úng rồi miễn cưỡng trả lời: Lúc ở Thượng Hải, cô ta toàn ở khách sạn, gọi điện cho Ngạn Kiệt thì anh mới đến chỗ mình.
Cô ta cũng chưa đến công ty anh bao giờ.
Tiền Yến là một bà mẹ chu đáo.
Bà luôn nói công việc của Ngạn Kiệt rất bận, không thể bị làm phiền nên mặc dù anh đã ở Thượng Hải vài năm, bà vẫn chưa lần nào tới đây.
Mọi thông tin đều do Ngạn Kiệt tự nói, xưa nay không ai nghĩ đến chuyện đó có phải sự thật không.
Đồng Duyệt nhớ lần trước mình tới Thượng Hải, anh cũng đưa cô tới ở khách sạn.
Nhưng một năm trước đó, cô tới Thượng Hải rất nhiều lần, quả thực từng có một ngôi nhà trọ cũ kỹ chật chội, quả thực từng có những hồi ức ấm áp và ngọt ngào…
Lẽ nào đó là ảo giác của cô?
Màn đêm buông xuống, Thượng Hải mưa phùn khiến toàn bộ thành phố mang đẳng cấp thế giới này đều bị bao phủ dưới một màn hơi nước, mưa liên tục rơi trên lan can sắt ngoài phòng, tạo thành âm thanh tí tách tí tách.
Cô không sao ngủ được, tinh thần đã gần rơi vào trạng thái của bệnh tâm thần, hễ nhắm mắt là rơi vào ác mộng triền miên.
Tô Mạch ở phòng bên cạnh châm một điếu thuốc lá, trong làn khói trắng xám, cặp lông mày đẹp chau lại.
Anh không dám nói nhiều với Đồng Duyệt nhưng thâm tâm anh biết Ngạn Kiệt bây giờ đã không còn là Ngạn Kiệt trong mắt họ nữa rồi.
Anh cùng cô tới khu nhà kia, tìm thấy phòng trọ nhỏ đó.
Cửa đã thay mới, họ phải gõ cửa rất lâu mới có người hàng xóm mở cửa, hình như người đó đang ngủ nên rất cáu bẳn, giọng cất lên the thé: "Gõ gì lắm thế, nhà đó không có ai ở đâu!"
Đồng Duyệt nhìn đối phương bằng ánh mắt khẩn thiết, "Anh cho hỏi người thuê nhà này trước đây là một người đàn ông khoảng ba mươi dọn đi từ bao giờ vậy?"
"Hỏi vớ vẩn gì thế! Nhà này đã bao giờ cho người khác thuê đâu.
Nhà đó là nhà của người ta, vừa trang trí xong cách đây chưa lâu, còn chưa hết mùi sơn, mấy hôm nữa mới có người vào ở."
"Rầm!" Cửa đóng chặt.
Đồng Duyệt ngước lên nhìn biển số nhà trên cửa rồi nói với Tô Mạch: "Tôi không nhớ sai đâu.
Chắc chắn ở đây!"
Tô Mạch vỗ vai cô: "Chúng ta hỏi thử ban quản lý xem sao."
Quản lý là một người cố chấp, nhất quyết không cho họ biết thông tin chủ nhà.
Tô Mạch phải tìm đến người bạn làm trong ngành quản lý đất đai, anh ta mới miễn cưỡng nói: "Căn phòng đó đổi chủ từ năm ngoái, chủ nhà hiện tại là Đồng Duyệt."
Hai chân Đồng Duyệt mềm nhũn, suýt chút gục ngã.
"Đồng trong nhi đồng, Duyệt trong vui vẻ?" Tô Mạch hỏi.
"Tôi quản lý hơn một nghìn hộ gia đình, làm sao nhớ hết được.
Vì tên này dễ nghe nên tôi mới hơi ấn tượng.
Căn phòng đó được sửa sang lại vào mùa thu năm ngoái, tạm thời chưa có người ở."
"Anh đã gặp Đồng Duyệt bao giờ chưa?"
Người quản lý trợn mắt với Tô Mạch: "Tôi gặp chồng cô ấy rồi, đẹp trai nhưng không hay cười."
Không hay cười là vì bản thân phải chịu đựng quá nhiều đau khổ nên không cười được, sau đó gương mặt không cảm xúc đã trở thành thói quen.
Đó chính là Ngạn Kiệt, không phải chồng mà là anh trai cô.
Cô từng muốn đến Thượng Hải làm việc, cũng muốn tìm cách làm hộ khẩu Thượng Hải nên Ngạn Kiệt bảo cô để lại giấy tờ tùy thân, anh bảo để anh nghĩ cách xem sao.
Đúng lúc cô làm chứng minh thư mới nhưng cái cũ vẫn còn hiệu lực nên để lại cái cũ cho anh.
Sau đó cô dạy học ở Thanh Đài, quên luôn chuyện này.
Ngạn Kiệt đã dùng chứng minh thư đó để mua lại căn nhà này chăng?
"Nực cười thật.
Chủ nhà mà lại không có chìa khóa để vào!" Đứng dưới cây dù, Đồng Duyệt ngước nhìn căn nhà trọ cũ kỹ hồi lâu.
Tại sao anh lại mua căn nhà này?
Tại sao anh lại mua bằng tên cô?
Rốt cuộc trong hơn một năm nay, anh đang làm gì?
…
Biết bao câu hỏi cần Ngạn Kiệt xuất hiện để trả lời nhưng anh đang ở đâu?
Thượng Hải quá rộng lớn cũng như một người đứng trước biển cả, làm sao có thể nhìn thấy những sinh vật biển chỉ bằng một cái liếc nhìn, đi đâu mà tìm? Đi đâu mà tìm đây?
Ngày cô lấy chồng, những giọt nước mắt của Ngạn Kiệt xuất phát từ sự không nỡ hay anh đã biết từ đó về sau sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa?
Điều đáng mừng duy nhất là ký ức này không phải ảo giác.
Nét mặt Tô Mạch rất nghiêm trọng.
Mưa vẫn đang tí tách rơi, không khí ẩm ướt len lỏi từng ngõ ngách.
Sự lạnh giá thấm vào tận xương tủy còn khiến người ta thấy sợ hơn tuyết rơi ngợp trời.
Cô nghe thấy anh ta khẽ nói một câu: "Tiểu Duyệt, để tôi đưa em đi gặp một người."
Thế giới thật nhỏ bé, người đó lại là bạn của Diệp Thiếu Ninh - người cùng uống rượu với anh ở Kim Mậu Building.
"Đây là luật sư Hoa Diệp, cậu ấy là người Thanh Đài." Tô Mạch giới thiệu hai người với nhau.
Hoa Diệp bắt tay Đồng Duyệt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô khá lâu.
Có lẽ anh thấy cô quen mặt nhưng cô không nói ra thì anh cũng chẳng nên nhiều lời.
Ba người hẹn gặp ở quán café.
Mưa phùn rả rích, cafe Blue Mountain chính hiệu, tiếng nhạc du dương, đáng lẽ đây phải là một buổi chiều thảnh thơi.
Hai tay Đồng Duyệt siết chặt vào nhau, cảm thấy đến việc hít thở cũng có phần khó chịu.
Tô Mạch nói qua về tình hình của Ngạn Kiệt nhưng không có trọng điểm, thông tin quá vụn vặt song Hoa Diệp vẫn nghiêm túc lắng nghe, không hề xen ngang.
Nghe xong Hoa Diệp trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: "Hai người có nhận ra từ năm ngoái, anh ta đã bắt đầu từng bước xóa bỏ những dấu vết có liên quan đến mình.
Điều này chứng tỏ sự việc không xảy ra bất ngờ, anh ta đã có sự chuẩn bị trước rồi."
"Trước Tết Nguyên đán, anh ấy ở Thượng Hải vẫn gửi tiền và bưu thiếp về nhà." Đồng Duyệt nói.
"Nhưng không có địa chỉ đúng không? Vậy nhờ ai đó làm hộ là được thôi."
"Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu chứ?" Đồng Duyệt lẩm bẩm.
Hoa Diệp phân tích rất mạch lạc: "Khả năng thứ nhất, anh ta đã rời khỏi Thượng Hải hoặc vẫn ở Thượng Hải nhưng với một thân phận khác.
Khả năng thứ hai, anh ta đã không còn tồn tại trên đời.
Khả năng thứ ba, anh ta đã bị cảnh sát bắt giam nhưng là đối tượng tình nghi đặc biệt nên mọi thông tin đều được giữ kín, phải đến khi bắt được đồng phạm, phía cảnh sát mới được phép thông báo cho người thân."
"Không thể như vậy được, Ngạn Kiệt không thể phạm pháp!" Đồng Duyệt bối rối phân trần.
Hoa Diệp khẽ thở dài.
"Cậu có cách nào hỏi thăm không?"
"Em đa phần chỉ tiếp xúc với các vụ án kinh tế, không thân thiết lắm với bên hình sự.
Nếu muốn hỏi thăm, phải dùng tới rất nhiều mối quan hệ nên không thể trả lời có hay không ngay bây giờ được.
Cô Đồng, cô có thông tin gì khác không?"
Đồng Duyệt lắc đầu: "Lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là… À, có một người đàn ông tên Lãnh Hàn, hôm đó Ngạn Kiệt đi với người đó."
"Lãnh Hàn?"
Đồng Duyệt tìm một cây bút viết hai chữ Lãnh Hàn vào giấy.
Hoa Diệp nhìn tờ giấy, đôi môi hơi cứng lại một cách kín đáo, "Nếu biết tin gì, tôi sẽ báo ngay cho cục trưởng Tô."
Ba người đứng dậy, họ chia tay ở ngay bên ngoài quán café.
"Tiểu Duyệt, chúng ta có ở lại Thượng Hải cũng chẳng có ích gì, tạm thời cứ về Thanh Đài trước đã.
Hôm nay là Mười một, học sinh đi học trở lại rồi." Tô Mạch nói.
"Vâng!" Cô gật đầu.
Đây là vài tháng cuối cùng của các rường cột quốc gia kia, cô không được phép bê trễ.
Ở lại cũng chỉ là mò kim đáy bể, chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Hai người đi tàu hỏa về Thanh Đài.
Tô Mạch đi mua vé, lúc quay lại anh ta thấy Đồng Duyệt thẫn thờ nhìn nhà ga chằm chằm, nước mắt rưng rưng.
Lúc tàu hỏa bắt đầu chuyển bánh, cô vào toilet rửa mặt, sau khi quay lại vị trí, Đồng Duyệt chân thành cảm ơn Tô Mạch.
Chuyện này cô không thể nói với Đồng Đại Binh hay Tiền Yến, cũng chẳng dám nói với ai, chỉ có thể một mình chịu đựng mọi sự sợ hãi.
Nếu không phải Tô Mạch trông thấy, có lẽ cô đã chẳng chịu đựng được tới lúc này.
"Tiểu Duyệt, sao em lại nói mấy lời khách sáo đó.
Xưa nay tôi luôn yêu quý Ngạn Kiệt, cũng rất trân trọng cậu ấy.
Hơn nữa tôi cũng biết vị trí của Ngạn Kiệt trong lòng em.
Cậu ấy sống tốt, em mới sống tốt được." Tô Mạch nói.
Cô cắn lưỡi làm hằn lên hai vết răng.
Một người dù có kiên cường tới đâu, trong lòng vẫn cần một ngọn núi để bản thân có thể nương tựa và nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nhưng tại sao lại là Tô Mạch? Đáng lẽ phải là Diệp Thiếu Ninh mới phải.
Chẳng hiểu sao nhưng hình ảnh của Diệp Thiếu Ninh lại không xuất hiện trong tâm trí cô.
Cô vẫn chưa dám nương tựa vào anh chăng?
Cô nghĩ Tô Mạch là thầy giáo của Ngạn Kiệt, Tô Mạch biết cô từng ôm tình cảm đơn phương vô vọng với Ngạn Kiệt nên cô không cần phải giấu giếm, không cần che đậy.
Nếu là Diệp Thiếu Ninh, anh có hiểu được không?
Chỉ là bản thân nợ Tô Mạch ngày càng nhiều, rồi biết phải làm gì để trả anh? Cô buồn bã nhắm mắt.
Chạng vạng tàu hỏa mới đến ga.
Gió rít từng cơn trên đường phố Thanh Đài, sóng vỗ ì oạp trên biển, mặc dù đã mặc áo lông rất dày, cảm giác lạnh buốt vẫn thấm vào tim phổi.
Tô Mạch nghe không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.
Tết Nguyên đán vừa kết thúc, biết bao nhiêu việc cần anh ta quyết định, buổi tối Ủy ban Thành phố còn mở tiệc chiêu đãi các giám đốc Sở, các Cục trưởng, anh ta phải tham gia bữa tiệc này.
"Tôi tự bắt xe về, anh không cần tiễn đâu." Đồng Duyệt nói.
Tô Mạch ngẫm nghĩ rồi không miễn cưỡng cô: "Tiểu Duyệt, thật ra không phải sợ gì cả, cuộc sống của em không hề thay đổi, có tôi ở đây rồi.
Lúc Diệc Tâm bị tai nạn, tôi cũng không dám tin, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn vượt qua được đó thôi."
Cô muốn đáp lại anh ta bằng một nụ cười nhưng không được, chỉ biết nói hai chữ tạm biệt.
Tô Mạch đưa cô tới bên cửa taxi, cảm giác khao khát mong có được cô càng thêm mãnh liệt.
Hiện giờ cô vẫn chưa phải bạn gái, không phải vợ anh ta, nếu không đã có thể đường hoàng nắm tay đưa cô về nhà, chuẩn bị cho cô một bồn tắm đầy nước ấm, lau tóc cho cô rồi nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
Cùng một việc xảy ra với mình và xảy ra với người khác nhưng cảm giác đau đớn không giống nhau.
Mặc dù cô không nói gì nhưng anh ta cảm nhận được, Ngạn Kiệt mất tích, anh ta thấy lo lắng còn cô thì đau khổ vì trái tim tan nát.
Ngạn Kiệt là ánh sáng duy nhất trong những tháng ngày tuổi trẻ u tối của cô.
Cảm giác đó không ai có thể thay thế.
Theo lịch trình của tour du lịch, Trịnh Trị và các giáo viên khác đã về Thanh Đài từ hôm qua, cô về muộn một ngày.
Mấy hôm nay cũng chẳng liên lạc với Diệp Thiếu Ninh, Diệp Thiếu Ninh cũng chẳng liên lạc với cô, đây có phải sự ăn ý của hai người không nhỉ?
Cô cười cay đắng.
Chiếc taxi chở cô tới cửa Thư Hương Hoa Viên.
Còn chưa xuống xe, cô đã trông thấy chiếc Mercedes đen của Diệp Thiếu Ninh thong thả lướt qua chiếc taxi, cô chớp mắt, toan gọi anh thì đã không còn trông thấy chiếc xe nữa.
Nhà rất sạch, chẳng khác mấy lúc cô đi.
Mở tủ lạnh, những hộp đồ ăn cô làm trước khi đi vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Cô bần thần hồi lâu rồi lấy chúng ra khỏi tủ lạnh, lần lượt đổ vào thùng rác, rửa sạch rồi khử trùng.
Giường hơi bừa bộn, ngủ trưa xong không thu dọn, áo ngủ vứt bừa trên chăn, cô liền treo áo lên móc.
Xong xuôi, Đồng Duyệt đi tắm rồi thu dọn valy.
Trong lúc ngồi nghỉ, cô gọi điện cho Diệp Thiếu Ninh.
Giọng anh khá lãnh đạm: "Về rồi hả? À, anh đang ở biệt thự, em có qua đây không?"
Anh đã nói thế thì tất nhiên phải đi rồi.
Chiếc Buick đỏ chạy vào tới sân nhà họ Diệp thì bất ngờ nghe thấy chất giọng lanh lảnh của Xa Hoan Hoan cất lên như chim hoàng oanh: "Bác thử xem cháu cắt có đẹp không ạ?"
"Đẹp.
Hoan Hoan của chúng ta giỏi nhất!" La Giai Anh cười đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...