Ngay sau đó, một nụ hôn khẽ đặt lên má trái của anh, "Anh Diệp năm mới vui vẻ!"
Anh choàng tỉnh, toan đẩy cô ra thì lồng ngực đã chẳng còn ai, Xa Hoan Hoan cười ngây ngô đặt giỏ hoa quả xuống nền nhà, mắt dáo dác nhìn khắp nơi.
"Hoa này để đâu bây giờ?"
Diệp Thiếu Ninh nhìn cô chăm chú, "Hoan Hoan, anh không quen kiểu chào hỏi thân mật của người Tây, cũng không thích như vậy.
Lần sau em đừng làm thế!"
Xa Hoan Hoan thè lưỡi, tinh nghịch nói: "Thế anh thích gì?"
Anh lẩn tránh ánh mắt cô, nói sang chuyện khác: "Uống trà hay cà phê?"
"Lần trước anh Diệp pha trà bưởi mật ong cho em làm em mê nó luôn.
Em uống trà đó!" Cô tung tăng vào hết phòng này đến phòng kia ngắm nghía.
"Hoan Hoan!" Đúng lúc cô toan mở cửa phòng ngủ thì anh bưng tách trà trong bếp đi ra, mặt sa sầm lại.
"Sao vậy?"
"Mẹ em không dạy em phải tôn trọng sự riêng tư của người khác à?"
"Anh Diệp, sao anh còn lắm quy định hơn cả bố mẹ em thế? Em chỉ muốn thăm nhà anh thôi, hẹp hòi dễ sợ, không cho xem thì thôi." Cô nhướng mắt, lắc hông giận dỗi quay trở lại: "Thực ra em cũng không muốn tới nhà anh đâu, tại bố mẹ em nhắc phải đến chúc tết, mà không được tới tay không nên em mới đi đó! Thế mà anh để em đứng ngoài cửa không cho vào, lúc cho vào thì hết xị mặt rồi lại mắng em.
Thôi, em về đây!"
Diệp Thiếu Ninh thở dài, "Hoan Hoan, đừng trẻ con nữa, em uống trà đi!" Anh đặt tách trà mật ong lên mặt bàn rồi ngước nhìn đồng hồ, mười một giờ, đến lúc ăn trưa rồi.
"Lát anh đưa ra ngoài ăn cơm."
Không chỉ thay lời cảm ơn mà còn là một cách đưa cô rời khỏi căn nhà này.
Đứng cùng cô ở đây, rõ là một căn nhà rất rộng nhưng tự nhiên lại trở nên chật chội khiến tay chân anh không thể cử động, càng không thể hít thở một cách thoải mái.
Hơn nữa Xa Hoan Hoan chẳng khác nào một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, chỉ cần sơ suất một chút có thể khiến anh nổ tung đến tan thành mây khói.
"Anh phải thể hiện thành ý chứ.
Anh nấu cho em ăn đi!" Xa Hoan Hoan đáp.
"Anh không biết nấu nướng, ở nhà cũng không có thức ăn." Anh kiếm đại một lý do.
Xa Hoan Hoan hừ một tiếng rồi chạy vào bếp, mở cửa tủ lạnh, "Trong đó là gì?"
"Xa Hoan Hoan!" Lần này Diệp Thiếu Ninh giận thật.
Mặc dù anh không muốn ăn uống gì nhưng mỗi hộp thức ăn đều là tấm lòng và sự chăm sóc của Đồng Duyệt, trên đời này chỉ mình anh mới có tư cách thưởng thức chúng.
Xa Hoan Hoan lẳng lặng nhìn anh vài giây, khẽ gật đầu, "Anh là đồ ngốc không hiểu gì về tình cảm cả!"
Nói đoạn, cô chạy xuống nhanh như gió.
Diệp Thiếu Ninh sững người rồi chộp lấy chìa khóa, vội vàng đuổi theo.
Nhưng anh để lỡ một chuyến thang máy nên khi xuống đến sân thì Xa Hoan Hoan đã chạy đến hồ bơi, vừa chạy vừa quẹt nước mắt, không nhìn đường nên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trái tim Diệp Thiếu Ninh vọt lên tận cổ họng như chỉ cần ho một tiếng là trái tim chui tọt ra ngoài.
Mới chớp mắt Xa Hoan Hoan đã đi tới cổng khu nhà, trước mắt cô xe cộ chạy như mắc cửi, cũng không có vạch kẻ để sang đường, Xa Hoan Hoan như không thấy, chỉ một mạch đi về phía trước.
Diệp Thiếu Ninh giơ tay kéo cô lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Lọ hoa thủy tinh đang lăn lông lốc bên bờ, phía dưới là vực thẳm vạn trượng, nếu anh không đỡ lấy thì lọ hoa sẽ vỡ tan tành mất.
Đây có phải là Loli thời đại mới không? Đúng là vô tâm, nghĩ gì là la lối om sòm, vừa khóc lóc vừa phá phách, đòi sống đòi chết.
Nếu cô chỉ là dân văn phòng bình thường, tiếp cận anh vì tiền tài, vì chức vị, anh còn có thể dửng dưng nói cười chẳng để tâm thế nhưng cô ấy lại là Xa Hoan Hoan, một Xa Hoan Hoan không thiếu gì cả.
Anh phải làm gì đây?
Xa Hoan Hoan quay lại, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ như cầu vồng, "Em biết anh Diệp sẽ đuổi theo em, em biết anh Diệp quan tâm đến em, em biết anh Diệp không nỡ để em bị tổn thương…"
Nhìn đôi môi đỏ như anh đào mấp máy, khuôn mặt tươi cười vô tâm trước mắt, Diệp Thiếu Ninh chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này.
Cô gái này như thiên sứ, cũng chẳng khác gì quỷ dữ, có thể khiến trái tim bạn loạn nhịp, cũng có thể khiến bạn đổ mồ hôi như khi đứng trước cánh cửa địa ngục.
Một chiếc xe bus đi qua trước mặt họ, cửa xe lướt qua phản chiếu hình bóng anh, anh trông thấy nét mặt bất lực đến thẫn thờ của mình.
Thế nhưng một cơn sóng lớn đang trào dâng trong lòng anh.
Nếu anh không ngăn chặn mà để mặc nó thoải mái cuộn trào, nó có thể nhấn chìm anh, tàn phá anh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó đưa anh đến một thế giới hoàn toàn mới mẻ, nhưng anh không sao biết được thế giới đó tươi đẹp hay đáng sợ?
Không cần biết là tươi đẹp hay đáng sợ, trái tim anh chắc chắn không thể chịu đựng.
Trong đầu anh xuất hiện đôi mắt thoáng buồn của Đồng Duyệt khiến trái tim thắt lại.
Anh nhắm mắt, không muốn nhìn gương mặt thiên sứ và quỷ dữ kia, anh không thể nghĩ tiếp.
Xa Hoan Hoan cũng thấy rất vui, cô thắng rồi!
Nếu Diệp Thiếu Ninh nhiệt tình đáp lại, có lẽ cô cũng chẳng muốn qua lại với anh.
Nhưng anh càng mâu thuẫn cô lại càng thích.
Điều này chứng tỏ anh là người đàn ông có lập trường, có trách nhiệm, không dễ dàng rung động.
Nếu anh là bạn trai cô thì chắc chắn anh cũng sẽ quý trọng cô như vậy.
Vì vậy cô quyết tâm làm đến cùng để xem Diệp Thiếu Ninh sẽ thế nào, anh sẽ khổ sở vì những mâu thuẫn trong lòng hay từng bước giơ tay chịu trói, dù kết quả có ra sao thì cũng đều khiến cô thoả mãn vì: Anh không thể thoát khỏi sức hấp dẫn của em!
Còn Đồng Duyệt, trên mặt trận tình yêu, chị ta sẽ nếm trải cảm giác thất bại.
Tình yêu xưa nay là không quan tâm, không để ý đến bất kỳ ai khác.
Có tiếng chuông điện thoại.
Diệp Thiếu Ninh kéo Xa Hoan Hoan lên vỉa hè rồi đi vài bước, quay mặt vào gốc cây sồi thâm thấp mới nghe điện thoại.
Đồng Duyệt gọi cho anh báo đã xuống máy bay, bây giờ cô đang ở trên xe du lịch.
Cô nói sân bay Côn Minh rất gần, xe đi một lúc đã vào tới nội thành.
Nội thành rất bình thường, không đẹp bằng Thanh Đài nhưng ấm áp, mọi người đều cởi áo khoác, cô thấy hoa bên đường nở rất đẹp nên vui lắm.
Diệp Thiếu Ninh chỉ ừm một tiếng.
Đồng Duyệt hỏi: "Anh ăn trưa chưa?"
"Anh đang chuẩn bị ăn đây."
"Phải ăn đúng ngày em ghi trên hộp nhé.
Có mấy hộp không để được lâu."
"Không đâu, anh xem ngày rồi mới lấy ra hâm nóng."
"Thế thì tốt.
Hướng dẫn viên nói sẽ đưa bọn em đi ngâm chân với dầu thơm và cánh hoa hồng.
Sang trọng ghê cơ!"
"Hay quá, thế thì cả người thơm lắm nhỉ?" Anh cười.
"Anh biến đi.
Em cúp máy đây."
Cô cúp máy thật, chắc còn đỏ mặt nữa.
Đây đúng là Đồng Duyệt của anh, ai dám nghĩ cô là thục nữ đã tròn 28 tuổi chứ?
"Đồng Duyệt à? Có phải chị ấy đi đâu cũng báo với anh không?" Khi Diệp Thiếu Ninh quay lại, Xa Hoan Hoan đã đứng ngay sau lưng anh.
"Vợ chồng nên như vậy."
"À, em tưởng chị ấy giám sát anh từ xa.
A, chị ấy quan tâm anh thật đấy! Phải rồi, hai người yêu nhau bao lâu rồi? Chị ấy có phải mối tình đầu của anh không?"
"Bọn anh đã kết hôn rồi."
Xa Hoan Hoan hướng ánh mắt nhìn sang chỗ khác, "Chị ấy có kể cho anh nghe bọn em gặp nhau lần đầu ở đâu không?"
Thanh Đài đầu năm chỉ cần thở khẽ cũng ra một luồng khói trắng.
Đứng mười phút ngoài đường mà mặt đã cứng đơ mất hết cảm giác.
Diệp Thiếu Ninh nhận ra vẻ khác thường trên mặt Xa Hoan Hoan nhưng anh chẳng muốn tìm hiểu đó là gì.
Anh biết nếu có thể, Đồng Duyệt sẽ tránh xa người nhà họ Xa.
"Anh cũng phải giám sát chị ấy đi.
Phụ nữ thường nói dối mà."
"Em cũng thế phải không?"
"Đúng đó.
Nhưng với anh em lại muốn nói thật, có được không? Ví dụ như em yêu…"
"Em có đi ăn không?" Diệp Thiếu Ninh ngắt lời Xa Hoan Hoan, không hiểu sao lại thấy buồn phiền khó tả.
"Có, nhưng em không ăn ở nhà hàng đâu." Xa Hoan Hoan quay phắt mặt đi.
Diệp Thiếu Ninh ngẩn ra, "Hoan Hoan, em là một cô gái rất được.
Có lẽ em đã thấy rõ vài điều qua cuộc hôn nhân của bố mẹ mình.
Có những việc đừng phức tạp hóa nó.
Anh sẽ làm hết phận sự của giám đốc Diệp của Thái Hoa.
Còn những chuyện khác, mong em đừng ép buộc anh, cũng đừng coi anh là sản phẩm thí nghiệm."
"Anh sợ làm tổn thương chị ấy nên anh làm tổn thương em sao?" Mắt Xa Hoan Hoan đỏ hoe, "Em không đòi anh phải ly hôn, em chỉ muốn lặng lẽ thích anh, anh có thể không đáp lại mà.
Thế cũng không được hay sao?"
Diệp Thiếu Ninh cười khổ, "Em muốn thế thật?"
"Tạm thời là thế.
Chuyện sau này cứ để tự nhiên, được không?" Cô tỏ vẻ tội nghiệp.
Trái tim anh lại đập loạn nhịp, "Không nói chuyện này nữa, anh đưa em tới chỗ này ăn trưa.
Tối nay anh có hẹn rồi."
"Hẹn với đàn ông hay phụ nữ?" Xa Hoan Hoan vội hỏi.
Anh chỉ biết thở dài.
Anh đưa Xa Hoan Hoan tới nhà họ Diệp khiến bà La Giai Anh đang ngồi chơi mạt chược không khỏi ngạc nhiên.
Bà ngẩn ra một lúc mới đứng dậy đón khách.
Sau khi biết cô là đại tiểu thư của Thái Hoa, nụ cười của bà hiền hòa thấy rõ, đến cả giọng nói cũng đon đả hơn vài phần.
Bà không hỏi sao chỉ có anh và cô mà không thấy Đồng Duyệt.
Dường như bà rất vui khi trông thấy hai người đi với nhau thế này.
Đây là cảnh tượng bà vẫn hằng mong đợi.
"Cuối cùng cháu cũng hiểu vì sao anh Diệp lại đẹp trai rồi, thì ra bác đẹp thế này kia mà, gen di truyền nhà bác tốt quá!" Xa Hoan Hoan ngạc nhiên như vừa tìm ra châu Mỹ.
La Giai Anh cười tít mắt, vết chân chim đuôi mắt hiện rõ như hoa nở.
Đồ ăn nhà có sẵn, thoắt cái một bàn cơm linh đình đã sẵn sàng.
Xa Hoan Hoan dẻo miệng, cứ bám theo La Giai Anh gọi bác ơi bác hỡi, không quên xung phong nhận việc.
La Giai Anh nghe nói cô sống mười tám năm liền ở nước ngoài thì không khỏi rớm lệ, miệng dẩu ra, dáng vẻ đầy thương tiếc.
"Ở bên đó cháu ăn gì?" Vừa nói bà vừa không ngừng gắp thức ăn vào bát Xa Hoan Hoan, bát cơm của cô lúc này đã cao như núi.
"Cháu ăn đồ Tây ạ! Thỉnh thoảng cũng ra phố người Hoa ăn cơm Trung.
Cháu cảm ơn bác, đồ ăn ngon quá!" Xa Hoan Hoan nhét thức ăn đầy miệng nên phát âm cũng chẳng còn rõ ràng nữa, "Khi nào có dịp cháu sẽ làm món Tây cho bác thưởng thức nhé."
"Cháu biết nấu ăn không?"
"Cháu có chứ."
"Gia đình cháu có điều kiện như vậy mà cái gì cũng biết làm, bố mẹ cháu dạy dỗ tốt thật.
Ở nước ngoài có tết không?"
"Bên đó nhiều ngày lễ lắm ạ.
Lễ Phục Sinh, Giáng Sinh, Lễ hội Hóa Trang, Tất niên… cũng vui lắm."
"Nghe lạ tai thế, những ngày đó là lễ kỷ niệm à?" La Giai Anh thắc mắc.
Xa Hoan Hoan nuốt thức ăn rồi giải thích cho bà một cách cặn kẽ từ đèn bí đỏ, mặt nạ ma quỷ ngày hội hóa trang đến đại tiệc thịt gà lễ Giáng sinh… Hai người trò chuyện suốt từ bàn ăn ra tới sofa, cứ thế đến tận ba giờ chiều, La Giai Anh không quên gọt hoa quả, tách hạt dưa cho Xa Hoan Hoan, giọng nói cũng trở nên rất đỗi dịu dàng.
Diệp Thiếu Ninh không ngồi cùng họ mà lên gác ngủ.
Trước đó, anh nhắn tin cho Đồng Duyệt, hỏi cô ngâm chân có dễ chịu không, Đồng Duyệt chưa trả lời.
Trời đã nhá nhem tối Xa Hoan Hoan mới xin phép ra về, La Giai Anh dặn đi dặn lại nhớ thường đến chơi với bác.
"Bác ơi, dù bác không nói cháu cũng đến, vì cháu nhớ bác mà." Xa Hoan Hoan nũng nịu ôm lấy La Giai Anh, "Nếu chẳng may cháu không rảnh, bác cứ đến Thái Hoa tìm cháu.
Cháu làm cùng phòng anh Diệp."
Tất cả tế bào dịu dàng trên người La Giai Anh đang trỗi dậy, bà vui đến rớt nước mắt, không quên liếc Diệp Thiếu Ninh bằng ánh mắt đầy ẩn ý, "Nghe chưa, Hoan Hoan mời mẹ chứ không liên quan đến con nhé."
Diệp Thiếu Ninh không nhìn bà, anh mở cửa bước lên xe.
Đi được nửa đường, lúc đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng, Xa Hoan Hoan ra hiệu cho Diệp Thiếu Ninh dừng xe.
Lúc đi ra, mặt cô đỏ bừng, bên miệng đầy vết nước.
"Ôi, dễ chịu quá!" Xa Hoan Hoan rút khăn giấy lau miệng.
"Em nôn à?" Diệp Thiếu Ninh chau mày.
"Em không ăn no quá được vì cứ no là nôn, em cố chịu đến bây giờ đấy." Khuôn mặt nhỏ nhắn cau có đầy đau khổ.
"Thế sao em còn ăn nhiều vậy?" Lúc này anh thật sự ngạc nhiên vì sức ăn đáng sợ của cô, bình thường tiệc tùng xã giao cũng không thấy cô ăn gì nhiều.
Xa Hoan Hoan chớp mắt, "Vì đó tấm lòng của bác, em không thể phụ lòng bác được.
Nôn một chút có sao đâu, anh thấy bác vui thế kia mà.
Người già ưa nịnh anh à."
Anh ngạc nhiên lắm, hồi lâu sau mới thốt lên: "Thì ra em còn có khả năng đó."
Cô mỉm cười, "Sao, giờ anh nhận ra ưu điểm của em chưa."
Anh khởi động xe, nhìn thẳng phía trước.
Trước khi bước xuống, Xa Hoan Hoan vẫn cố vớt vát, "Anh Diệp không dẫn em tới cuộc hẹn của anh thật à?"
"Hoan Hoan, hẹn gặp lại ở Thái Hoa!" Anh mở cửa xe cho cô.
"Hả?" Cô vỗ lên cửa xe.
Anh nói vậy là sao, phải ngày mười sáu tháng Giêng Thái Hoa mới đi làm lại, còn tám ngày nữa anh không định gặp cô sao?
Diệp Thiếu Ninh cười, "Anh phải đi xa một chuyến."
"Anh đi đâu?"
Anh quay đi, không muốn nhìn vào ánh mắt có thể xuyên thẳng tâm hồn mình của Xa Hoan Hoan, "Anh đi đây."
Xe hòa vào dòng xe cộ buổi chập tối, thành phố này đang lên đèn.
Di động tự nhiên đổ chuông, anh coi như không nghe thấy.
Cửa khách sạn Hằng Vũ, bảo vệ nhận chìa khóa xe của anh còn Diệp Thiếu Ninh đi về phía bàn lễ tân, "Xin chào, tôi là Diệp Thiếu Ninh, chiều nay tôi có gọi điện cho ông Bùi Địch Văn, có thể giúp tôi liên lạc với ông ấy được không?"
"Thiếu Ninh, tôi đợi cậu một lúc lâu rồi." Trên chiếc sofa ngay giữa đại sảnh, một người đàn ông sở hữu vẻ ngoài ưa nhìn và khí chất sang trọng nghe thấy câu nói của anh liền ngước mắt, mỉm cười đứng dậy.
Thật ra Diệp thiếu cần đối xử tốt với mụ Hoan Hoan vì vài lý do sẽ được bật mí ở các chương sau nhưng cách làm của anh này lại chưa được thỏa đáng lắm.
Thành ra cứ tạo lý do cho mụ Hoan Hoan bám dai như đỉa =...=.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...